Ba người mua xong đồ liền đi vào một nhà hàng nhỏ ở tầng cao nhất trung tâm mua sắm.
Sau đó cùng nhau chọn món, nói chuyện phiếm đợi thức ăn lên.
Vương phu nhân nhìn quanh một vòng nhà hàng cảm khái, "Nơi này làm ta nhớ đến một chuyện nhiều năm về trước."
An Tịnh Nhã nói cảm ơn phục vụ, hướng Vương phu nhân hỏi, "Là chuyện gì vậy ạ?"
"Nói nhỏ cho con nghe.
Ta lúc trước cũng đi trung tâm mua sắm, gặp phải nhóm kh ủng bố."
"Có kh ủng bố sao?"
"Ài, ta không nhớ chính xác là năm nào, nhưng tầm hai mươi năm năm, hai mươi sáu năm về trước.
Ở Cổ Lạc Thành có nhóm người kh ủng bố xông vào trung tâm mua sắm bắt toàn bộ người làm con tin." Nói đến đây Vương phu nhân liền bật cười, "Lúc sau bọn họ bắt được ta, biết ta là vợ của đại soái, vậy là hành ta một trận."
"Phu nhân lúc đó chắc là sợ lắm."
Tần An An vừa nghe đến đây liền bật cười.
An Tịnh Nhã không hiểu quay sang nhìn cô.
Tần An An trước nhìn mẹ vợ mình, thấy bà cũng không muốn giấu giếm gì, ngược lại là bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu xuống ăn.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy những bàn xung quanh không có ai ngồi, cũng sẽ không có người nghe được, liền ở cạnh An Tịnh Nhã nói nhỏ.
"Mẹ tôi lúc trước ở trong giới sát thủ rất có danh tiếng, còn là con gái của ông trùm mafia.
Năm đó gặp kh ủng bố, về sau mẹ nói lúc đó không sợ, ngược lại được dùng súng rất vui."
An Tịnh Nhã vừa nghe vừa đưa mắt nhìn Vương phu nhân, sau đó bật cười, thật lòng nói, "Bác thật dễ thương."
Vương phu nhân uống một ngụm nước, phẩy phẩy tay.
"Đó là chuyện nhiều năm về trước rồi."
Mọi người liền cùng nhau cười, nói thêm vài chuyện phiếm thì xong bữa ăn nhẹ.
Tần An An trước đi vệ sinh, hai người liền vào một gian hàng đồ trang sức chọn vài món trong thời gian đợi.
Vương phu nhân nhìn chiếc vòng phỉ thúy trên tay An Tịnh Nhã, cầm lên một hộp nhẫn nhìn, "Vòng phỉ thúy của cháu thật đẹp.
Đại soái cũng mua cho ta một cái vòng phỉ thúy, tiếc rằng ta lại không thích đeo trang sức."
An Tịnh Nhã đang xem vòng cổ, nghe vậy nhìn đến vòng ngọc phỉ thúy trên tay, bên môi nở một cười dịu dàng, "Lúc trước cháu tham gia một buổi đấu giá, không mua thành công được vòng ngọc phỉ thúy.
Về sau Minh Thành biết được liền mua cho cháu một cái.
Cháu cũng không thích đeo trang sức, nhưng chiếc vòng này cháu có cảm giác đặc biệt, vì vậy vẫn luôn đeo."
"Cao tổng hẳn là rất yêu cháu."
An Tịnh Nhã nhìn cặp nhẫn trong tay Vương phu nhân, nói thật, "Thật ra chúng cháu lúc đầu kết hôn chỉ là phục vụ lợi ích kinh doanh của hai bên gia đình, cũng không biết chỉ trong thời gian ngắn đã có tình cảm với nhau.
Loại tình cảm này rất khó nói, cháu có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lúc gặp anh ấy cháu cảm thấy rất ghét, nhưng dần dần lại thấy yêu.
Cháu thật không có chủ kiến, phu nhân ngài nói có phải vậy không?"
"Tình yêu vốn là như vậy, rất khó nói.
Ngay cả ta lúc trước được gả cho đại soái cũng là vì cái tờ hôn ước vớ vẩn của mấy cụ để lại, về sau cùng nhau trải qua khó khăn, ta nhận ra bản thân bỏ lỡ nhiều thứ, đến bây giờ mỗi ngày đều hy vọng được cùng nhau già đi, cảm thấy sợ cảm giác khi bản thân ngủ dậy, người nằm bên cạnh lại không còn hơi ấm."
An Tịnh Nhã cầm một cặp nhẫn khác lên xem, "Phu nhân nói đúng.
Tuổi trẻ suy nghĩ nhiều, bản thân sẽ bỏ lỡ nhiều.
Sau này chỉ còn là tiếc nuối, lại chỉ mong người bên cạnh mỗi lần mình tỉnh dậy đều sẽ dậy theo, cùng nhau già đi, không ai bỏ ai đi trước."
Bỏ hộp nhẫn vào lồ ng kính, cầm một hộp trang sức với đầy đủ phụ kiện lên xem, Vương phu nhân đưa cho nhân viên gói lại.
"Cô em họ của Cao tổng, con chắc cũng nhìn ra."
An Tịnh Nhã chọn một đôi bông tai nhỏ, đưa cho nhân viên gói lại, "Là một ảnh hậu nên kỹ năng rất giỏi."
"Lúc trước khi ta chưa gả cho đại soái, bên cạnh ngài ấy cũng có một chú chim vàng oanh, mỗi ngày đều bay xung quanh, còn là vàng oanh gắn lên mình bốn chữ thanh mai trúc mã."
"Angel hành động rất khó nói.
Cháu lại không thể mỗi ngày đều nhìn chằm chằm."
Tần An An đi vệ sinh xong quay lại, Vương phu nhân quay ra cười nói, "Mẹ có đặt mua cho vợ chồng con một cặp nhẫn, con xem có hợp không.
Còn cặp nhẫn của Đằng Đằng nữa, hai đưa nó chắc thích loại nào giản dị thôi nhỉ.
Tiểu Nhã, cháu cũng xem giúp bác.
Coi cặp nào hợp với đưa con lớn của bác."
Mua sắm cả một buổi chiều, An Tịnh Nhã nhìn đồng hồ, tiễn Vương phu nhân ra xe trước.
"Cái này." Vương phu nhân đưa hộp trang sức vừa chọn đến trước mặt An Tịnh Nhã.
"Nhờ con chuyển giúp bác cho Cao phu nhân, không thể gặp mặt, thật là tiếc."
Mọi người đều là người giàu có tiền, tặng quà đương nhiên cũng là những món đồ không xem giá, nhận quà cũng không có chuyện đùn qua đẩy lại.
An Tịnh Nhã nhận quà, "Mẹ con hôm nay có hẹn không thể đi được cũng rất là tiếc.
Món quà này, còn thay mẹ cảm ơn ngài."
Vương phu nhân cười vỗ vỗ tay An Tịnh Nhã quay người bước lên xe.
Lúc An Tịnh Nhã nghĩ xe sẽ lăn bánh, lại thấy cửa xe hạ xuống, Vương phu nhân ngồi bên cạnh cửa sổ, "Tiểu Nhã à, cố lên."
An Tịnh Nhã cúi đầu chào bà, cười nói cảm ơn.
Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh đi xa.
An Tịnh Nhã nhìn theo chiếc xe hòa vào trong dòng người, cầm theo hộp trang sức quay về xe của mình.
Cao phu nhân ngồi xem phim ở phòng khách, nhìn thấy An Tịnh Nhã về liền kêu người vắt cho cô cốc nước chanh.
"Có mệt không?"
An Tịnh Nhã ngồi xuống cạnh bà, lấy hộp trang sức ra.
"Không mệt đâu ạ.
Mẹ, đây là quà Vương phu nhân tặng người."
Cao phu nhân nghe vậy cầm lấy hộp trang sức mở ra xem, "Trang sức này thật đẹp, Vương phu nhân mắt thẩm mĩ rất tốt.
Tiếc quá, mẹ lại không thể đi cùng con được."
"Vương phu nhân có hẹn tiếp, lần sau chúng ta sẽ cùng đi."
Cao phu nhân cười nói, kêu người cầm hộp trang sức cất lên phòng cho bà, sau đó nói An Tịnh Nhã lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn tối.
Lúc xuống thấy bàn ăn lớn chỉ có hai người, "Hôm nay Minh Thành lại có cuộc họp sao?"
Cao phu nhân nghe thấy cô lẩm bẩm, "Kệ nó đi.
Lớn rồi, tự biết lo cho thân mình.
Con mau ăn đi, những món này đều là làm theo những món con thích."
"Cảm ơn mẹ."
Bữa ăn nhanh chóng qua đi, Cao phu nhân về phòng nghỉ ngơi, An Tịnh Nhã cũng quay trở lại phòng mình.
Vừa vào phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn đến tên người gọi, An Tịnh Nhã ngồi xuống giường nhanh chóng nghe máy.
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Cao Minh Thành nhìn vào trong bữa tiệc ồn ào, "Hôm nay anh có một bữa tiệc nhỏ, đã ăn rồi.
Chắc hôm nay anh sẽ về muộn, em nhớ đi nghỉ sớm một chút."
An Tịnh Nhã nhu hòa mỉm cười nhìn ánh đèn ngủ màu vàng vừa bật, "Vậy anh uống ít rượu một chút."
Cao Minh Thành mỉm cười, cũng nhìn ánh đèn đường bên dưới, "Tuân lệnh bà xã.
Em ngủ ngon."
Tắt điện thoại, An Tịnh Nhã cầm lấy cuốn lịch sử triều đại Cao Lãnh đế hôm trước đọc dở lên xem tiếp.
Ánh mắt khẽ chuyển qua từng dòng chữ, lông mi dài liên tục động, sau đó không biết là từ lúc nào, lông mi liền cụp xuống không có động nữa.
Cao Minh Thành trỏ về đã là hơn mười một giờ đêm, từ cổng đi vào lại thấy phòng mình vẫn còn bật đèn sáng.
Mở cửa phòng đi vào, như dự đoán, An Tịnh Nhã lại đọc sách sử ngủ quên mất.
Giúp cô nằm xuông thoải mái, đắp chăn cẩn thân cho cô, lúc rút cuốn sử lên, liếc mắt nhìn trang sử cô đang đọc dở.
"Nô tỳ thân cân bên cạnh An Hi hoàng hậu, Xuân Nhi chết đuối ở hồ sen, năm đó vừa tròn mười sáu tuổi.
An Hi hoàng hậu đau thương quá độ, từ đó đổ bệnh, đóng cửa Hoa cung, đến cả Cao Lãnh đế cũng từ chối gặp mặt, cứ như vậy Hoa cung đóng cửa tròn một năm........"