Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 109: 109: Đàn Anh





Angel không tức giận khi Albert lấy ly rượu của mình, tay với ra lấy một cái ly khác, rót rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Albert cười ma mị.
"Không cần điều tra cái đó nữa."
Albert tự tay rót thêm rượu, ngửa người ra sau, nhếch lông mày, "Sao vậy? Không muốn biết An Tịnh Nhã có phải Anthea hay không nữa sao?"
Angel nghiêng nửa người qua, ngón tay được làm móng xinh đẹp vẽ vòng trên ngực Albert.
"Phải hay không phải...thì cô ta cũng phải chết.

Chúng ta còn mất tâm tư điều tra làm gì."
Albert hơi cau mày, bắt lấy bàn tay Angel.
"Chị quyết định rồi sao?"
"Ha ha ha....."
Angel ngửa đầu ra sau cười một tiếng.
"Vậy lần này là ai, chị chắc cũng đã chọn được người rồi đúng không? Chính là ...con tốt thí mạng.

Lần đầu giết Anthea là chị mượn tay tôi, hại An Tịnh Nhã lần đầu là Bùi Mỹ Liên, lần hai là Trạch Tuấn Hào.

Sao, lần này là ai?"
Angel đặt ly rượu xuống, một cái nhếch môi nhẹ ma mị, tay cầm lấy điều khiển bật ti vi lên.

Đây đúng lúc đang chiếu lại đoạn phóng viên thu được lúc chiều lúc An Hi Văn tức giận đi đến công ty tìm An Tịnh Nhã.

Gương mặt trên ti vi xinh đẹp nhưng lại không che giấu được sự tức giận ngập đầy trong mắt.

Albert nhìn một chút quay sang, "Ai đây? Lại tìm một người giống Bùi Mỹ Liên sao?"
"Người này so với Bùi Mỹ Liên, cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa, độ hận An Tịnh Nhã so với tôi không kém là bao."
Angel nâng ly rượu lên một hơi uống sạch, "Cô ta là An Hi Văn, chị gái cùng cha khác mẹ của An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã nhìn cô ta không vừa mắt, hiện tại đang lên kế hoạch hạ bệ cô ta khỏi giới giải trí."
"Ồ, gia đình tương tàn."
Nhìn lên ti vi đang chiếu đến đoạn phóng viên hỏi An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã nhìn thẳng vào ống kính nói những lời kia.


"Nghe nói An Tịnh Nhã là con riêng, nhưng nhìn thế này.....An Hi Văn chắc không thoát được."
"Chị....thông minh." Albert không ngại ngần tán dương một câu.

Người con gái này, tâm địa quả không đơn giản, đều là mượn tay giết người, chiêu nào chiêu đó đều là sát thương chí mạng.

Albert là con một nhà giàu và quyền lực của giới hắc đạo, người xấu đã gặp nhiều đến mức trong đầu anh ta đã không còn tồn tại hai chữ người tốt.

Lại gặp được một Angel, tên gọi thiên thần, tâm địa rắn độc, mở miệng ra đều sẽ là lọc độc giết người.

Chỉ riêng một người, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, còn là người tốt, ánh mắt trong sáng thuần khiết, trên môi lúc nào cũng là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Albert buồn phiền rót thêm vài ly rượu nữa uống.

.......
An Tịnh Nhã xử lý một số công việc để xong sớm vì hôm nay là sinh nhật Lộ Khiết, đã sớm hẹn nhau tối này đến nhà cô ấy ăn một bữa cơm.

An Tịnh Nhã cần theo một bản báo cáo xem lúc đang ăn trưa, đúng lúc này ghế đối diện liền có người rút ra ngồi xuống.

Pudding đang nằm bên cạnh bỗng nhiên xù lông đứng dậy, trong không gian phát ra tiếng gầm gừ.

"Pudding.....! " An Tịnh Nhã ngăn con vật nhỏ lại.

Đúng là giống chó dữ, chỉ cần có người lạ lại gần cô, nó đều sẽ như vậy, giống như sắp xông lên cắn người vậy.

Nhưng ngược lại lần này, An Tịnh Nhã đã gọi một tiếng, giống như trước con vật nhỏ sẽ thôi gầm gừ, nhưng lần này nó còn có dấu hiệu phản ứng mạnh hơn.

An Tịnh Nhã ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là một chàng trai phương tây, da rất trắng, có một đôi mắt rất đẹp màu xanh ngọc rất đẹp.

"Anh...."
Còn chưa đợi An Tịnh Nhã hỏi, người đối diện đã nói.

"Lâu lắm rồi mới gặp lại em, không ngờ Lạc Thành rộng lớn như vậy, anh lại gặp được em ở đây.

Thật là tốt quá."
Thấy người trước mặt nói tiếng trong nước rất trôi chảy, lại nói chuyên giống như người quen, An Tịnh Nhã cũng thả lỏng một chút, Pudding bên cạnh thì lại không như vậy.

"Xin lỗi, tôi không nhớ ra anh là ai."
Người đối diện tỏ ra kinh ngạc, "Lần trước anh nghe nói em gặp tai nạn, đã hai năn rồi vẫn chưa hồi phục sao?"
An Tịnh Nhã gật đầu.

Người đối diện vội vàng giới thiệu.

"Anh là Albert, là ...gọi là cái gì nhỉ..

À, đàn anh.

Anh học trên em một khóa."
An Tịnh Nhã hiểu ra, đây có thể là đàn anh mình quen lúc đi du học bên Mỹ.

"Em dùng cơm sao? Nếu không để anh mời, em không ngại chứ?"
An Tịnh Nhã không từ chối.

Pudding bên cạnh lại giống như phản đối kịch liệt.

An Tịnh Nhã xoay người sang giữ cái đầu của no "Pudding, sao vậy? Không nghe lời sao?"

Pudding gâu một tiếng như muốn nói cái gì đó, sau đó lại hướng Albert gầm gừ.

Albert nhìn thấy con vật quen, có hơi cứng người, giả lả nói.

"Con chó này đẹp thật."
"Mọi hôm nó rất ngoan, không hiểu hôm nay làm sao lại như vây?"
An Tịnh Nhã quay ra bàn sau, gọi một tiếng.

"A Đại."
A Đại và A Nhị ngồi cách An Tịnh Nhã một khoảng cách, lúc này nghe gọi liền đi đến.

Vì không muốn để ảnh hưởng đến mọi người cô liền kêu hai người họ dắt Pudding ra ngoài.

Pudding lại một mực không nghe, dựng đứng hết lông, sủa lên một tiếng, sau đó từ từ nằm im như cũ bên cạnh An Tịnh Nhã, cái đầu nhỏ cọ cọ bên cạnh An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã cười một tiếng, bảo A Đại quay về.

Pudding lại tiếp tục ngoan ngoãn làm ổ bên cạnh An Tịnh Nhã, giống như sợ cô sẽ đem nó ra ngoài.

Albert nhìn một màn này, lại nhìn nụ cười so với ba năm trước anh nhìn giống nhau như hai giọt nước, trong lòng cũng như có đáp án của riêng mình.

"Anh không nghĩ là em cũng thích chó."
"Là vật cưng của chồng em.

Nó với em rất hợp."
Albert rất tự nhiên mà kinh ngạc, "Em kết hôn rồi sao?"
An Tịnh Nhã mỉm cười, "Kết hôn vài tháng trước."
"Vậy còn....người yêu của em? Cái người....!"
An Tịnh Nhã không phải lần đầu nghe bản thân trước khi cưới Cao Minh Thành có người yêu, rất bình tĩnh nói.

"Em không nhớ anh ấy.

Có thể đó là ý trời, có thể là chúng em không hợp, không có duyên."
Albert đóng giả làm người không nhiều chuyện, cũng không hỏi nữa, phục vụ lúc này cũng mang đồ ăn lên.

Sau khi để lại cách liên lạc theo yêu cầu của đối phương, An Tịnh Nhã xin phép rời đi trước.

Qua khung cửa kính nhìn bóng dáng An Tịnh Nhã lên xe, Albert cũng cầm lấy cái kính đen của mình đứng dậy đeo lên.

Angel quả nhiên vẫn là hận thù che mờ con mắt.


An Tịnh Nhã rõ ràng chỉ cần tiếp xúc gần một chút là hoàn toàn có thể nhận ra.

Anthea, chào mừng gặp lại em.

Albert đi ra xe nhớ đến con vật nhỏ bên chân An Tịnh Nhã vừa rồi, lại nhớ đến con vật nhỏ bên chân Anthea năm nào, thầm chửi một tiếng.

"Quỷ nhỏ Pudding."
......
An Tịnh Nhã xách theo túi quà, cùng Cao Minh Thành đi vào trong một căn biệt thự không tính là quá lớn, nhưng hai người ở lại hoàn toàn phù hợp, rất ấm áp.

Lộ Khiết vừa thấy An Tịnh Nhã liền vui mừng chạy đến ôm lấy cô.

An Tịnh Nhã cười một cái thật tươi, "Quà của Khiết Khiết."
Lộ Khiết nhận lấy quà, "Không cần phải quà đâu, nhưng tặng rồi mình sẽ nhận.

Được rồi, mau vào nhà nào."
An Tịnh Nhã vừa vào nhà, phòng bếp ngăn cách với phòng bếp một tấm kính, lúc này liền có thể nhìn rõ bên trong.

Mạc Tu Kiệt cả người đầy bột mỳ, mặc tạp dề hồng đứng cầm cái muôi to.

An Tịnh Nhã không nhịn được cong môi cười, sau đó liền bật cười thành tiếng.

Cao Minh Thành đứng sau An Tịnh Nhã, cong cong khóe môi cười.

Mạc Tu Kiệt lúc đầu thấy rất mất mặt, nhưng nhìn đến nụ cười của An Tịnh Nhã, trong lòng lại như có tảng lớn đè nặng thêm, mặt mũi nào đó ném ra sau đầu.

Mạc Tu Kiệt cầm theo cả cái muôi đi ra ngoài.