Tuyết Hồ chưa bao giờ nghĩ tới, Chân cũng sẽ có lúc bày tỏ tình cảm, hay sẽ thể hiện bất kỳ phản ứng thân thiết nào đối với người khác. Lại càng chẳng bao giờ ngờ được, người duy nhất mà nó thể hiện ít nhiều tình cảm ấy lại chính là chị gái nàng.
Giữa ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, trên sân một người một sư tử đang đứng. Tuyết Liên vươn tay nhè nhẹ vuốt ve cái đầu tròn trịa của Chân, hai mắt nhìn nó lấp lánh cười. Chân lặng lẽ ngẩng đầu lên áp vào bàn tay trắng trẻo ngọc ngà ấy, hai mắt hơi nheo lại hưởng thụ. Cảnh tượng đẹp đẽ tựa như một mảnh trong giấc mơ trôi chậm đang mồn một vẽ lại trước mắt nàng. Một bức tranh cảnh vật tĩnh lặng nhưng lại đầy sinh động của màu sắc, của những sắc thái tình cảm đang trôi nổi bồng bềnh, dẫu vô hình nhưng vẫn đủ khả năng vẽ hồng lên bức tranh, khiến cho nó nhuốm một sắc màu bình yên, ấm áp rất đỗi khó tả.
Đã bao giờ nó biểu hiện như thế với nàng? Đã bao giờ?…
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, ấm áp như vậy, hiện lên trong mắt Tuyết Hồ chỉ có lạnh giá.
Đáy lòng đau giống như có một tảng băng đang đè nặng, từng khứa cạnh sắc nhọn đang cào xuống da thịt nàng cho tới khi chảy máu đầm đìa, nhuốm đỏ rực cả một mảng. Thế nhưng mắt nàng, tâm trí nàng lại cảm nhận được rõ, đó là hình ảnh đẹp đẽ tới cỡ nào. Nàng muốn trước mắt nhòa đi, trí óc tê liệt đi để chẳng còn khả năng nhìn cho rõ mọi việc.
Tuyết Liên vẫn như vậy. Một thiếu nữ thanh xuân đang yêu, lúc nào cũng có thể đẹp như thế! Cho dù đứng với ai, cho dù đứng ở đâu, cũng khiến người ta ngưỡng mộ như thế!
Trong đầu Tuyết Hồ ong ong giống như có hàng ngàn, hàng vạn con côn trùng đang rả rích. Một vài mảnh kí ức vụn vãi đang tràn lan như cỏ dại sau một đêm mưa rào.
Lúc trước vì sao dễ dàng lờ đi? Lúc trước vì sao không hề để ý? Nàng vẫn ngớ ngẩn, hay chỉ đơn giản là vẫn luôn tin tưởng Chân như thế? Trên đời này nàng cũng chỉ có nó làm bạn, ít nhất trên đời này cũng chỉ có nó có thể trở thành duy nhất của nàng, chỉ một mình nàng mà thôi…
- Cô thấy không? Con sư tử trắng hình như rất thích cô lớn!
- Nhưng không phải cô hai vẫn luôn chăm sóc nó thường ngày sao?
- Thì thế!… Cô không thấy sao, lúc nào nó cũng tránh né cô hai. Thế nhưng hôm trước tôi lại tận mắt nhìn thấy nó đứng bên cạnh cô lớn, bộ dạng rất ngoan ngoãn, trông chẳng khác gì một con thú nuôi bình thường trong nhà cả!
- Thật sao?
- Cô không biết đâu, nhìn một người một sư tử đều đẹp như vậy đứng cạnh nhau, ngưỡng mộ tới bủn rủn cả chân tay luôn rồi.
- Ôi…
- Cũng chẳng trách được, cô hai như thế, vốn dĩ đã chẳng có người nào ưa được nữa là một con vật!
- Thì tôi cũng nghĩ như vậy đấy!
…
Một chút lý trí cuối cùng trong Tuyết Hồ đều đã vỡ vụn thành trăm mảnh.
Nàng cảm giác trong người mình nóng bừng lên, toàn thân như có thể tỏa ra lửa. Tâm trí nàng, suy nghĩ của nàng đều cũng đã sớm bị mồi lửa nóng bỏng ấy thiêu trụi. Có lẽ từ trước tới giờ, Tuyết Hồ chưa bao giờ tức giận đến thế!
Tuyết Hồ hai bước thành một tiến về phía bọn họ đang đứng, mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn. Nàng nói to, giọng gay gắt như quát:
- Chị! Tại sao chị lại chạm vào Chân?
Tuyết Liên vốn đang chìm trong vui vẻ giật mình, bàn tay đặt trên đầu Chân run lên một cái rồi hạ xuống. Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt sửng sốt, giọng nói đứt quãng không rõ:
- Tuyết Nhỏ? Em… sao..?
Tuyết Hồ vẫn nóng giận quát lớn:
- Tại sao thứ gì chị cũng tùy tiện chiếm giữ? Chị và mọi người có để cho em được sống nữa không? Hay tất cả cũng đều giống như những người ở ngoài kia, muốn em chết quách đi cho rồi?
Tuyết Liên vẫn sửng sốt không hiểu được chuyện gì. Sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nắng giống như men sứ. Hai mắt nàng mở lớn nhìn em gái, miệng lúng búng không nói được lời nào.
Mặc kệ Tuyết Liên vẫn còn trong trạng thái hóa đá như vậy, Tuyết Hồ chạy lại vội vã túm lấy đầu Chân.
Con sư tử vốn đang im lặng đột ngột bị người ta túm đầu lôi đi, có chút cứng ngắc chưa kịp thuận theo.
Tuyết Hồ nắm chặt hai tai của nó kéo lại phía mình. Nhưng sức nàng yếu, con sư tử lại to lớn như thế. Chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng khác nào hạt muối bỏ bể. Bốn chân nó vẫn còn trụ nguyên tại chỗ, cái đầu bị tay nàng lôi kéo nghiêng hẳn về một phía.
Tuyết Hồ càng nóng vội, trực tiếp dùng một bàn tay giữ ở bên má nó, gần như siết chặt lấy cái mõm vốn vì đang bị nàng chèn ép mà hơi mở ra. Nàng cố hết sức mình lôi kéo, không để ý tới bàn tay siết chặt nó cũng có thể gây ra đau đớn…
Chân xuất phát từ không có phản ứng, bị lôi kéo thành ra nông nỗi này bắt đầu có chút giận dữ. Hắn lắc mạnh đầu thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của nàng. Nhưng vì sao người vốn bình thường yếu ớt như vậy lại siết chặt như thế? Hắn cũng dùng sức, hòng thoát khỏi tay nàng…
Một người một sư tử giằng co chưa được bao lâu. Bàn tay cố chấp của Tuyết Hồ bất ngờ lại đột ngột buông lỏng!
Nàng thả tay, hai tay nắm lại giơ lên ngang bụng. Cúi đầu, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên mu bàn tay. Nơi ấy, lốm đốm những vết xước nhỏ. Có vài vết sứt hình tròn, giờ đang đỏ ửng rớm máu.
Chân… Chân của nàng… Thế nhưng nó lại nỡ cắn nàng?…
Tuyết Hồ từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, viền mắt bắt đầu hoen ướt.
Hai mắt nàng đỏ hoe, nhìn thẳng Chân. Vẻ đau đớn, đáng thương như một con thú nhỏ bị trúng tên. Từ viền mắt nàng bắt đầu có nước. Một giọt, hai giọt… Từng giọt từng giọt nối tiếp nhau không ngừng lăn xuống. Đầy ắp, nhạt nhòa…
Những giọt nước mắt mới một lúc trước còn khó nhọc che giấu, cuối cùng cũng nặng nề rơi ra.
Nàng đứng im bất động, lần nữa cúi đầu, hai mắt nhìn trân trân vào vết đỏ ửng trên mu bàn tay. Chân cũng thấy được, mấy chỗ đã xước da rơm rớm máu, nổi bật trên làn da xanh xao nhợt nhạt.
Vạn vật đều tĩnh mịch tới rợn người.
Tới khi nàng lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đã đỏ rực, cánh mũi cũng ửng hồng.
Nàng khóc. Nước mắt không ngừng từ viền mắt chảy xuống, đầm đìa bên má, nhạt nhòa cả khuôn mặt. Thế nhưng chẳng hề có bất cứ một tiếng động nào, nàng khóc không thành tiếng, cánh môi mỏng hơi run run mím chặt.
Chân sững sờ bất động, toàn thân giống như bị điểm huyệt không thể cựa quậy nổi dù chỉ một ngón chân. Thế nhưng trái tim hắn lại đang run rẩy, mãnh liệt nhức nhối. Qua một khoảng không gian ngắn ngủi, ánh mắt nàng truyền thẳng vào mắt hắn, mạnh mẽ thiêu rụi cả tâm can trí não hắn.
Cứ như vậy, nàng trân trân nhìn hắn. Hắn thấy được trong mắt nàng có bàng hoàng, có sửng sốt, lại càng nhiều hơn là khổ sở đau lòng.
Đã từng thấy ai khóc thương tâm như vậy?…
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng quay người bỏ chạy. Để lại Chân cùng Tuyết Liên đều đang bàng hoàng bất động.
Hắn không biết phải làm gì, hai chân giống như đóng cọc tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng dáng Tuyết Hồ chạy đi, xiêu vẹo trực ngã.
Khắp người hắn đều bủn rủn. Hắn đã làm gì vậy, rốt cuộc đã làm gì vậy?
Cảm giác này, sự tê liệt này… Hắn đã làm một việc tày trời không thể cứu vãn rồi…
Nhưng hắn không rõ, vì sao lại như vậy? Hắn chỉ nhớ, nàng kiên quyết cùng hắn giằng co. Tay nàng đặt sát miệng hắn, lôi kéo, thế rồi trong lúc đó, miệng hắn đã đập mạnh vào tay nàng.
Chân ngẩn người. Tới bây giờ, nơi hàm răng vẫn cảm nhận rất rõ ràng vị lành lạnh trên da thịt nàng, cũng cảm nhận được rõ ràng vị mằn mặn, tanh nồng của máu. Không nhiều, nhưng rất rõ, cũng rất mạnh.
Hắn đã cắn nàng ư? Thế nhưng hắn quả thực đã cắn nàng…
Trong một thoáng xoay người bỏ chạy kia, Tuyết Hồ dường như đã đánh mất toàn bộ phương hướng. Nàng chỉ biết chạy, chạy mãi về phía trước. Đi đâu bây giờ… khi mà tất cả đều quá đỗi xa lạ? Không có gì thuộc về nàng, cũng chẳng có thứ gì gắn kết với nàng. Tất cả đều chỉ giống như một tờ giấy trắng, vội vã vụt qua, không để lại cho cuộc đời nàng bất kì một dấu vết. Để rồi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ có một khoảng trống vô tận trải dài ra trước mắt…
Chút sức lực nhỏ nhoi đều đã sớm cạn kiệt. Cho tới khi mệt mỏi dừng chân đứng lại, Tuyết Hồ mới bất chợt nhận ra nơi mà mình vừa tới.
Nhà rất rộng. Ít người để ý tới phía sau, một nơi cách khu ở thường ngày rất xa còn có một mảnh vườn nhỏ. Trước kia vốn dĩ chỉ có hai ba cây cổ thụ cao lớn tỏa bóng mát, bây giờ lâu ngày không có ai ngó ngàng tới đã trở thành cả một mảnh vườn đầy cây dây leo chằng chịt, dưới đất ngổn ngang những dặm cỏ, bụi hoa dại mọc ra lan tràn.
Đó vốn là một nơi thường lui tới của Tuyết Hồ trước kia, bởi nó cho nàng bóng mát sau những khoảng dài chạy nhảy nơi sân rộng.
Tuyết Hồ thoáng lặng người. Trong một lúc tâm tình bất ổn như thế này, những chuyện xưa cũ lại càng rất dễ gợi về. Vui vẻ không thấy, chỉ có những tủi thân, đau lòng là dễ dàng nhớ lại đến vậy!
Nàng lại một lần nữa giống như ngày bé, cúi người ngồi dựa lên lớp rễ cây nhô lên mặt đất, cả thân mình đều ngả dựa cả vào thân cây. Đó là cây nhãn mà nàng vẫn thường dựa dẫm.
Tựa như vẫn còn nghe vang vang đâu đây mấy câu hát chẳng chút vần điệu:
Cha lên huyện
Mẹ đi chùa
Chị thêu thùa
Em ở nhà
Muốn đi chơi
Chơi với ai?
Muốn chơi gì?
Đánh chắt, kéo cưa
Ô ăn quan, trốn tìm
Quả cam, cái đũa
Con cóc, con dê
Cái mai, cái mốt
Các bạn ơi, ở đâu chơi thế?
Tôi một mình, buồn lắm ai ơi
Có đi chơi, chờ tôi đi với
Tôi một mình, chẳng biết cùng ai…
Tuyết Hồ co người vòng tay ôm lấy hai chân, ngồi thu lu lại thành một nhúm lặng lẽ thở dài. Hơn mười năm trời không ngó ngàng tới, cây nhãn đã lớn hơn nhiều lắm. Thân cây to rộng hơn trước kia, lớp da gỗ cũng xù xì hơn cọ vào da mặt nàng hơi rát. Ngay cả cái cành cây khi trước, bây giờ cẩn thận ngồi ngắm lại thật kĩ cũng chẳng thể nhớ nổi đã ở vào chỗ nào.
Có lẽ thân cây đã cao lên, đã có những cành cây con khác mọc thế vào cái vị trí, độ cao vốn là của nó. Cũng có lẽ cành cây khẳng khiu khi trước ấy bây giờ đã trở thành một bà mẹ nhỏ, vươn ra thêm những nhánh cây khác trên cái nền dài nhẵn nhụi. Hay có lẽ… sau một trận bão gió nào đó, cành cây ấy bây giờ vốn dĩ cũng chẳng còn.
Nhưng Tuyết Hồ vẫn ngửa đầu chăm chú nhìn lên, hàng mi ngắn mỏng vẫn còn đẫm nước dính lại thành từng mảng, ánh mắt vô hồn tựa như vẫn đang tìm kiếm. Xuyên qua lớp lá cây dày đặc che khuất cả ánh sáng mặt trời, xuyên qua từng hàng, từng hàng những cành cây gỗ dài to thẳng thấp thoáng như nhìn lại được một bóng dáng mơ hồ trong tuổi thơ.
Hình như đó là một đêm rằm trung thu, năm Tuyết Hồ sáu tuổi…
Ngày ấy Tuyết Hồ vẫn còn rất thích chơi đèn trung thu. Chị nàng, Tuyết Liên cũng vậy.
Đó đã trở thành một thông lệ, cứ đến ngày trung thu nhất định Đặng Nguyên sẽ tự mình đưa hai con gái yêu dạo quanh khu phố để chọn đèn. Thông thường chỉ khi nào đi hết một lượt rồi, bọn họ mới chịu chọn mua một cây đèn ưng ý nhất. Mà những người bán đèn trong phố cũng đều đã tập thành thói quen, những cây đèn đẹp nhất, lấp lánh nhất nhất định phải để lại, chờ cho ba người bọn họ chọn xong mới chịu bán cho kẻ khác. Bởi vì Đặng Nguyên vốn nổi tiếng chiều con gái, lại càng có tiếng không cần mặc cả sẵn sàng trả giá cao!
Năm ấy có một nhà buôn đèn từ kinh thành xuống. Vốn dĩ sạp hàng của bọn họ ngoài trừ số lượng hàng nhiều hơn ra cũng chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng cả nhà ba người họ Đặng lại nhất loạt ngừng lại ở đó hồi lâu. Sau đó là một giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp khe khẽ thốt lên:
- Cha ơi, cha mua cho con cây đèn kia nhé!
Tuyết Liên phấn khởi quay đầu nhìn cha, bàn tay ngọc ngà giơ lên chỉ về phía một chiếc đèn lồng treo ở góc khuất nhất trong quầy hàng. Đặng Nguyên mải để ý con gái lớn, không nhìn thấy đứa con gái nhỏ Tuyết Hồ, cánh tay cũng vừa giơ lên lại lặng lẽ thu về, khuôn miệng mím chặt còn chưa kịp mở ra.
Lúc chủ quầy hàng đưa cây đèn lồng cho Tuyết Liên, còn luôn miệng khen con gái Đặng Nguyên có mắt thẩm mỹ tốt khiến ông cười tới không khép miệng nổi. Xong xuôi đâu đấy mới nhớ ra còn Tuyết Hồ, vội vã hỏi lại:
- Còn Tuyết Nhỏ muốn cha mua gì nào?
Nàng ngẩn người suy nghĩ, cuối cùng chỉ một cây đèn khác bên cạnh, cả kiểu dáng lẫn màu sắc đều không có gì đáng nói.
Đặng Nguyên nhăn mày, ngay cả chủ quầy hàng cũng phải cười gượng nói lấy lòng:
- Có lẽ cô nhỏ thích đơn giản. Ha ha, đơn giản cũng có cái đẹp riêng!
Cả nhà ba người hoàn thành công việc rồi thì trở về nhà. Đặng Nguyên vội vã đi làm công việc của mình, để hai con gái tự do chơi riêng.
Đèn trung thu tất nhiên phải để chờ tới đêm chơi mới vui, vì vậy bọn họ đều tự mình đem đồ cất vào trong phòng, trước tiên phải bảo quản cho cẩn thận cái đã.
Nhưng Tuyết Hồ đem đồ cất về phòng rồi lại có chút không vui, nàng cũng thích cái đèn kia. Lúc trước mặc dù không mua được, nhưng vẫn muốn ngắm nghía nó một chút. Đồ đẹp như vậy!…
Bản tính của trẻ con vốn dĩ không có gì thắng được trí tò mò. Vì vậy Tuyết Hồ mở cửa phòng chạy ra ngoài, vốn tính tìm chị gái mượn ngắm một lát cho thỏa lòng. Thế nhưng không ngờ lúc nàng chạy tới nơi Tuyết Liên đã đi đâu mất. Trong phòng vắng tanh chỉ còn lại một chiếc đèn nằm ngay ngắn trên mặt bàn.
Tuyết Hồ ngẩn người suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiến lại bên bàn giơ lên ngắm nghía. Lúc trước chỉ là nhìn qua, nhìn qua mà thôi. Bây giờ ngắm lại mới thấy, từng đường nét đều rất tinh xảo, ngay cả một con cá chép thôi vẽ màu cũng đáng yêu đến thế!
Đối với một thứ đồ mới mua về mà nói, bản tính của một con người bình thường đều là càng nhìn càng ưng mắt, hơn nữa còn là đồ của người khác thì lại càng đẹp.
Tuyết Hồ tất nhiên không thể thoát ra khỏi bản tính chung của con người như vậy, hơn nữa sức tự chủ của một đứa trẻ con sáu tuổi thì lớn tới đâu? Đem so với một ngọn cỏ non liệu có cao hơn chăng?
Bởi vậy, Tuyết Hồ cuối cùng cũng làm ra một chuyện vô cùng sai lầm. Nàng đem cây đèn lồng của Tuyết Liên chạy ra vườn cây nhỏ phía sân sau, tính rằng mượn tạm chơi một lúc, tối đến nhất định trả lại nguyên vẹn.
Nhưng lúc ấy Tuyết Hồ không nhớ ra rằng, kinh nghiệm chơi đèn trung thu nhiều năm vốn phải cho nàng biết một điều. Rằng đèn trung thu chỉ chơi được một đêm đều hỏng, có muốn giữ lại lau chùi đẹp đẽ để dành tới năm sau cũng chẳng được. Đó không phải thứ có thể mượn tạm rồi trả về nguyên vẹn được, càng nhất là lại sau hành động chơi đùa thiếu sáng suốt của nàng!
Tuyết Hồ sáu tuổi chỉ cao hơn trạc cây đầu tiên một cái đầu. Nàng vốn mơ mộng được ngồi trên cành cây thả chân xuống khẽ khàng đung đưa, trên tay cầm một ngọn đèn lồng lấp lánh chao đảo, quả thực là cảm giác tuyệt không gì sánh bằng.
Vốn đã nhen nhóm trong đầu từ lâu, bây giờ chẳng cần suy xét gì nhiều mà nhanh chóng làm theo, đem vắt ngang đèn lồng qua cành cây, cán đèn một bên, lồng đèn một bên. Rồi giơ tay đu lấy trạc cây tìm cách trèo lên.
Thân cây nhãn hơi xù xì, chỉ là mất công một chút thôi nhưng rất nhanh có thể trèo lên được. Tuyết Hồ thỏa mãn với thành tựu vừa đạt được, lồm cồm bò trên cành cây về phía treo đèn lồng mới vừa rồi. Nhưng không ngờ tới, khi mà một bàn tay vừa vươn ra túm được cái đèn lồng, bàn tay đang bám trên cành cây còn lại trơn trượt một cái, cả người mất thăng bằng nghiêng về một bên. Kết cục chính là bộp một tiếng rơi từ trên cây xuống.
Tuyết Hồ nhắm chặt mắt rên rỉ, cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới từ cạnh người. Không để ý tới có một tiếng gọi đang càng lúc càng tiến lại gần:
- Tuyết Nhỏ, Tuyết Nhỏ!
Tuyết Liên tám tuổi vô tình đi ngang qua mảnh sân, chứng kiến một màn em gái ngã nhào từ trên cây xuống vội vã chạy lại, tiếng gọi hốt hoảng làm náo động cả mảnh sân. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn sau đó, Đặng Nguyên đã nhanh chóng có mặt.
Nhưng tình cảnh trước mắt ông lúc đó lại là, Tuyết Hồ ngẩn người nằm trên mặt đất. Tuyết Liên đứng sững một bên. Cả hai đứa trẻ đều đang bàng hoàng nhìn vào chiếc đèn lồng nằm chỏng trơ trên mặt đất, lớp giấy đỏ dán bên ngoài sớm đã rách ra thành nhiều mảnh, trơ cả khung sắt bên trong.
Một khắc sau, Tuyết Liên bật khóc, thút tha thút thít chạy lại ôm đèn lồng dính đầy đất cát vào người. Bộ dạng khóc lóc của một đứa trẻ đáng yêu như vậy khiến có ai nhìn vào mà không thương xót?
Đặng Nguyên xót xa con gái, lại không hiểu nổi vừa xảy ra chuyện gì. Sau những lời kể lể của người làm trong nhà rốt cuộc hiểu được, cô hai vừa ngã trên cây xuống làm hỏng đèn. Cô lớn đi qua nhìn thấy mới kêu lên gọi mọi người lại. Nhưng ông không hiểu, đây chẳng phải là đèn lồng mua cho Tuyết Lớn sao?
Một nha hoàn chạy lại đỡ Tuyết Hồ dậy, phủi sạch đất cát dính trên người kiểm tra cẩn thận, phát hiện ngoại trừ mấy vết xước nhỏ trên bàn tay còn lại không có gì nghiêm trọng. Cành cây vốn ở một vị trí không cao, đất lại xốp nên ngã xuống không hề hấn gì. Cùng lắm chỉ đau ngoài da một lúc mà thôi.
Nhưng lúc đó Đặng Nguyên dường như rất giận, ôm lấy con gái lớn vào lòng, nhìn Tuyết Hồ quát lớn:
- Ai cho con trèo cây? Cha đã mua mỗi đứa một đèn lồng rồi lại vì sao lấy đèn của chị ra đây chơi để rồi làm hỏng?
Tuyết Hồ biết mình có lỗi, chỉ nín lặng cúi đầu. Viền mắt hoen đỏ nhưng không rơi lệ, môi cũng mím chặt không phát ra bất cứ tiếng động nào.
- Phạt con tối nay đi ngủ sớm, ăn cơm xong phải vào trong phòng ngay, không đi chơi ở đâu nữa. Nghe chưa?
Đặng Nguyên dứt lời, quay người ôm theo Tuyết Liên rời đi, để lại Tuyết Hồ đứng trơ trọi bên thân cây nhãn, cùng với một vài người làm đang tản đi dần.
Tuyết Hồ còn nhớ rất rõ, khi đó chờ cho người làm đều rời khỏi cả rồi, nàng mới lặng lẽ bước thậm thọt lại phía gốc cây. Ngồi dựa vào cây nhãn khóc một trận, vì sợ có người thấy nên mím chặt miệng chẳng dám khóc to, nhưng nước mắt cứ thế cứ thế lăn tràn xuống không thể cản lại được.
Tuyết Hồ biết mình có lỗi, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tủi thân. Chẳng có ai để dựa dẫm, chỉ biết dựa vào thân cây mà khóc lóc hồi lâu như vậy. Khóc cho thỏa rồi mới một mình trở lại phòng, lại một mình đem cây đèn lồng nằm gọn một góc trên mặt bàn tới nhà kho, cất chung vào một bao lớn đựng những đèn lồng của nhiều năm trước.
Ba bốn cái đèn lồng cũ kĩ đã ố màu cùng với một chiếc đèn lồng mới tinh còn nguyên màu giấy đỏ rực đều bị bó vào thật kín, nằm lặng lẽ một nơi góc phòng kho không ai ngó tới, cũng chẳng một lần được người tới mở lại…
Tuyết Hồ đau buồn nhớ lại kỉ niệm ngày trước, nơi viền mắt vừa mới ngừng lệ còn chưa kịp khô lại đã nặng nề nhỏ từng giọt. Chuyện ngày ấy mặc dù không ít lần nghĩ tới, cho cùng cũng chưa một lần lại khóc, tự biết rằng đó là một bài học đắt giá nhắc nhở bản thân không bao giờ được mơ tưởng tới đồ trong tay người khác nữa. Thế nhưng nàng dường như sinh ra trên đời đã là một kẻ xấu xa. Tới tận bây giờ vẫn như vậy, vẫn nuôi lòng tham thầm ao ước thứ đã thuộc về người khác. Xấu xa như thế, tham lam như thế, cho dù bị tất cả mọi người, ngay cả một con vật ghét cũng là phải thôi, còn gì đáng để băn khoăn chê trách nữa?…
Nhưng Tuyết Hồ lại không thể kìm được vẫn đau lòng, vẫn tủi thân. Nàng không muốn vậy, nàng cũng muốn trở thành một người tốt được người ta quý mến, nhưng sao lòng nàng lại bướng bỉnh như vậy, nhất quyết muốn đem nàng kéo xuống vực sâu trăm trượng không có cách nào gượng dậy nổi?
***
Cứ như vậy nặng nề khóc không biết qua bao lâu. Tới tận khi sắc trời đã sẩm tối Tuyết Hồ mới vực dậy được phần nào, lấy dũng khí trở về. Nhưng vào lúc ấy nàng lại nghe được rằng, Chân đã bị cha nàng nhốt vào trong nhà kho rồi!
Đó dường như là một buổi tối bận rộn đối với Tuyết Hồ.
Nàng được một thầy lang trong trấn do Đặng Nguyên mời về dùng nước rượu rửa sạch vết xước trên tay, lại cẩn thận viết ra vài thang thuốc bắt sắc ra đem uống ngay. Vết thương bên thái dương cũng được băng bó lại cẩn thận.
Mọi người không rõ vì sao lại lắm vết thương thế, ngay cả Tuyết Hồ cũng không ngờ trên đầu cũng bị chảy nhiều máu như vậy. Khi ấy nàng mải giận không để ý, nhưng có người nhìn thấy lại cũng lẳng lặng bỏ lơ. Chuyện mới trong ngày thôi, mà bây giờ nhớ lại cảm giác như đã qua cả tháng dài.
Thời gian để hỏi một câu cũng chẳng có nói gì tới chuyện nhắc tới Chân. Cho đến tận đêm mịt nàng rốt cuộc mới được ở yên. Một mình nằm trong phòng suy ngẫm, Tuyết Hồ dù thế nào cũng bắt đầu lo lắng.
Đặng Nguyên biết chuyện Chân cắn nàng, vội vã sai người hạ thuốc mê, đem Chân nhốt vào trong lồng sắt rồi đặt trong nhà kho. Mọi người đều sợ rằng Chân cắn nàng, cả hai sẽ bị dại.
Nghe nói lúc đó Chân đột nhiên lại chống cự, giống như muốn chạy đi đâu đó. Nhưng thế nào cũng chỉ là một con vật bốn chân mà thôi, làm sao thắng được hộ vệ trong nhà.
Đặng Nguyên rất giận, không biết sẽ định thế nào, nhưng Tuyết Hồ lo rằng cha sẽ giết Chân!… Nàng làm sao có thể để cho chuyện đó xảy ra?
Mọi cảm xúc hỗn loạn khi trước đều lặng lẽ bị lí trí cất giấu lại ở một nơi thật sâu kín. Cả đêm ấy Tuyết Hồ tỉnh táo lạ thường. Giống như người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng vậy. Từng chuyện, từng chuyện đều được nàng đem ra suy nghĩ thật kĩ càng. Cách giải quyết cho mọi việc cũng đều được hạ quyết tâm rất rõ ràng. Chỉ còn đợi tới bình minh lóe rạng, mọi chuyện rắc rối đều nên giải quyết toàn bộ.