Hộ vệ canh giữ trước cửa nhà kho kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của Tuyết Hồ và Chân, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý cho hai người vào gặp kẻ đang bị giam giữ.
Đặng Nguyên đã truyền xuống dưới rằng sẽ không báo quan nữa, nhưng vẫn cần chờ một khoảng thời gian để thả người này ra. Ông cũng hạ lệnh sẽ chu cấp cho gã một ít tiền, yêu cầu rời khỏi trấn Đông Hồ, nếu như còn quay lại sẽ không nương tay nữa.
Người kia nghe được tin này chẳng có thái độ gì cảm kích, chỉ cười khẩy khinh thường. Hơn nữa lúc nhìn thấy Tuyết Hồ càng có vẻ căm ghét hiển lộ rõ trên mặt. Gã nhìn con sư tử trắng kì lạ bên cạnh nàng, tuy thoáng qua chút sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng chửi mắng:
- Cô tưởng mang theo con thú này là có thể dọa tôi sao? Đừng có mơ!
Gã thoạt nhìn cũng hai mấy tuổi, lúc đó có lẽ còn rất nhỏ. Để lại một bóng ma tâm lí lớn như vậy, Tuyết Hồ là người hơn ai hết hiểu được cuộc sống sẽ khó khăn tới mức nào.
- Tưởng tha cho tôi thì xong hết mọi việc sao? Được, tôi sẽ đi. Ai bảo gia đình các người có tài có quyền. Nhưng nói cho cô biết, nếu như gặp lại cô, nhất định tôi sẽ không để cô thoát được như lần này đâu! Sớm muộn gì thì cô cũng phải đền tội!
Tuyết Hồ trầm mặc nhìn gã, hai mắt trong bóng tối dường như tỏa ra một tia sáng khó nắm bắt. Nàng nói, trong chất giọng đều đều không nghe ra bất kì cảm xúc nào.
- Tôi chẳng phải khoe mẽ hay đắc ý gì cả. Chẳng qua chỉ muốn tới đây để nói rõ một điều, hi vọng sau này đã rời khỏi đây rồi thì đừng mang những thù hận đó trong lòng nữa. Dù sao thù hận ấy vốn cũng chẳng có cơ sở gì, chỉ là đồn đại thôi phải không? Hơn nữa cho dù có giết được tôi, mọi người đều có thể sống lại sao?
Nàng ngừng một lát, chợt bật cười. Giọng cũng pha chút cay đắng:
- Nếu như vậy thật, chắc tự tôi cũng đã chẳng đứng đây vào lúc này rồi… Vậy thôi, cố mà sống cho tốt!
Tuyết Hồ nói rất nhanh rồi rời khỏi. Trong một thoáng khi mà người bị trói chặt ngồi trong một góc phòng kia còn chưa kịp có phản ứng, cánh cửa đã lại một lần nữa đóng lại.
Nàng đón nhận ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mắt, hít sâu một hơi. Bàn tay vẫn đặt trên đầu của Chân vỗ nhẹ, chung quy rất lâu lại không hề nói điều gì. Bọn họ trầm mặc như vậy trở về phòng, giống như chuyện tày trời vừa mới xảy ra hồi sáng đã sớm chỉ là một hồi ức bị người ta quên lãng.
***
Vết thương tuy sâu nhưng không nguy hiểm, dưới sự chăm sóc ngày đêm của Tuyết Liên, quả nhiên Phạm Kiên hồi phục nhanh hơn chẩn đoán của thầy lang. Thế nhưng có một sự thật đáng buồn vẫn không thể nào tránh khỏi, hôn lễ của hai người bắt buộc phải rời lại. Trong một năm làm gì có chuyện dễ dàng lựa chọn được nhiều ngày tốt liền nhau như vậy? Lần này rời lại, thế mà lại là rời những ba tháng.
Vốn nói chuyện xảy ra ngày trước khiến cho cả nhà một phen chao đảo. Mọi người ít nhiều gì vẫn còn chút sợ hãi. Chẳng qua bọn họ không phải sợ hãi vì cô hai bị người ta thù ghét tìm cách gây hại, mà sợ hãi lại bởi vì một chuyện khác. Thử nhìn xem, ngày hôm đó nếu không có Phạm Kiên ở đó, thử hỏi mọi việc sẽ giải quyết kiểu gì? Hơn nữa bọn họ còn càng sợ hãi, lần đó là Phạm Kiên thay cô hai nhà bọn họ chịu nạn. Nhỡ như lần sau lại có người tìm tới gây hại, bọn họ là phận tôi tớ chẳng có tí võ nghệ nào phòng thân, thiếu may mắn mà bị kẻ đó vô tình làm hại thì phải làm sao đây?
Không khí trong nhà vốn đang rạo rực háo hức chờ tới ngày vui. Lần này lùi lại không phải chỉ có người trong cuộc buồn phiền, ngay cả những người đứng ngoài như bọn họ cũng cảm thấy cực kì mất hứng.
Bản thân Tuyết Hồ cũng chẳng được vui vẻ gì. Hơn ai hết nàng hiểu rõ, nguyên nhân dẫn tới chuyện không vui lần này chẳng ai khác ngoài nàng. Khiến cho người ta bị thương nặng, lại khiến cho chuyện vui phải trì hoãn, quả thực tội lỗi như vậy khiến nàng vô cùng áy náy. Nhưng ngượng ngùng thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào giúp đỡ, cũng chẳng có cách nào hóa giải. Chỉ có thể đứng ở một bên lặng lẽ theo dõi quan sát, lặng lẽ cầu trời khấn phật cho mọi chuyện mau chóng trở lại quỹ đạo bình thường đúng như những gì nó đáng phải xảy ra.
Thế nhưng lại vẫn còn có một chuyện đau đầu nữa khiến cho Tuyết Hồ mỗi ngày đều không thể được thanh thản. Chân của nàng dường như càng ngày càng có vẻ yếu đi. Nhưng nàng ngoại trừ ở bên cạnh đau lòng nhìn dáng vẻ ủ rũ của nó cũng chẳng còn có cách nào lay chuyển.
Chân tỏ ra thường xuyên uể oải buồn phiền. Tuyết Hồ lo lắng ra mặt thế nhưng không dám tự tiện chạy tới hỏi thẳng, sợ nó nghĩ mình bị bệnh sẽ càng sinh ra uể oải buồn phiền, bệnh không biết là gì còn chưa chữa được đã khiến trầm trọng thêm, tuyệt đối không thể được!
Tuyết Hồ nhiều lần hỏi quản gia về việc này. Ông cũng đi hỏi lại ở nhiều nơi, cuối cùng chỉ đưa ra được duy nhất một phương án không bao dám nghĩ tới. đó là con sư tử đực đang trong thời kỳ động dục.
Thời kì động dục…
Bốn chữ khiến đầu óc Tuyết Hồ quay cuồng. Ngày trước ban đêm vẫn thường nghe thấy những tiếng kêu đáng sợ của mèo hoang, mẹ nàng trước những câu hỏi dai dẳng ngượng ngùng hồi lâu mới đưa ra được một đáp án tương tự. Không ngờ Chân của nàng rốt cuộc cũng gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.
Ôi, Chân thuần khiết đẹp đẽ của nàng… Cục bông nhỏ của nàng thế mà đã lớn thật rồi…
Tuyết Hồ đau khổ nghĩ. Người ta nói quả không sai, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Kẻ làm chị như nàng đây còn vẫn đơn thân lẻ chiếc, thế nhưng Chân lại đã chờ không nổi…
Quá nửa ngày Tuyết Hồ mới lấy lại được tinh thần, hai mắt đỏ rực ngẩng đầu nhìn thẳng vào quản gia, giọng run run:
- Vậy phải làm sao ạ?
Quản gia hơi đắn đo:
- Cũng có vài cách, nhưng cách mà người ta thường dùng nhất chính là… hoạn nó, tránh được phiền phức lâu dài.
Tuyết Hồ trố mắt, quản gia vừa nói gì!
- Không được!
Thế thì còn gì là lòng tự tôn nữa!
- Tôi cũng đoán cô hai sẽ không đồng ý, vì thế sớm đã chuẩn bị một cách khác. Nhưng mà phải nói thật, thứ nhất cách này chỉ là trị tạm thời chứ không trị lâu dài. Thứ hai, thật tình suy nghĩ thì ngay cả trị tạm thời xem ra cũng không khả quan lắm!
Tuyết Hồ nửa hiểu nửa không, chờ đợi quản gia đưa ra liều thuốc của ông. Cho tới sáng ngày hôm sau khi nhìn thấy thứ xách theo bên người quản gia mới choáng váng lảo đảo suýt ngã. Cái gọi là “phương thuốc chữa trị” lại chính là vật xù xì lông lá này hay sao?…
Tuyết Hồ nghe theo sự sắp xếp của quản gia, chạy tới sảnh chính tìm Chân, mưu đồ dẫn nó tới chỗ phòng kho trống phía sau gian bếp. Kế hoạch chính là, quản gia sẽ đem con mèo mới mua về nhốt chung lại một chỗ, sau đó để lại một không gian vừa riêng tư lại cực kì an toàn cho bọn chúng.
Tuyết Hồ âm thầm ngẫm nghĩ, vừa vuốt ve cổ nó vừa nhẹ giọng dụ dỗ:
- Chân, ra phía sau nhà bếp với chị đi. Hôm qua ở đó mới nở một khóm hoa cát tường đẹp lắm!
Chân nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng, cảm giác được bàn tay đang đặt trên cổ hắn khẽ run run. Hắn nhận ra vẻ kì lạ của nàng nhưng mặc kệ để nàng dẫn đi. Nàng suy nghĩ đơn giản như vậy, không biết lần này lại muốn giở trò mèo gì với hắn?
Nhưng Chân ngàn vạn lần chẳng thể ngờ tới, trò mà Tuyết Hồ giở ra với hắn lại đích thực là một trò mèo.
Lặng người nhìn con vật vàng ươm đang sợ hãi run rẩy nép trong góc phòng rơm, hắn quả thực muốn cắn người chủ mưu bày trò một nhát đau. Hổ về đồng bằng bị chó khinh, không ngờ hắn là một con sư tử tinh mấy trăm năm về đồng bằng cũng bị một thiếu nữ mười bảy tuổi coi thường tới mức này.
Hắn cơ hồ nghe được rất rõ ràng đoạn nói chuyện nhỏ giọng của nàng cùng quản gia ở ngoài cửa, mỗi câu mỗi chữ càng khiến máu trong người hắn nóng lên, bộ lông dường như cũng đều muốn dựng đứng lên hết cả.
- Quản gia, ông nghe xem đã có động tĩnh gì chưa?
- Cô hai, cô phải kiên nhẫn chứ. Bây giờ chắc có lẽ còn đang dừng lại ở giai đoạn làm quen!
…
Lời qua tiếng lại rầm rì ngoài cửa, Chân bực bội quay người dùng móng vuốt cào cào lên cửa. Ba tiếng mà vẫn còn chưa trả lời, hắn kiên nhẫn tiếp tục cào. Nhưng hồi lâu vẫn chẳng thấy phản ứng gì, mà tiếng thì thầm trò chuyện lúc trước cũng tắt hẳn. Chút nhẫn nại cuối cùng trong người cũng dùng hết, đầu hắn hỏng mất, nổi điên lùi lại phía sau vài bước.
Tiếng rên rỉ sợ hãi của con mèo trong góc càng khiến hắn giận dữ, hai mắt khẽ nhắm lại mở ra mấy lần, cuối cùng mạnh mẽ lao thẳng về tấm cửa gỗ ván ghép ba thanh của phòng kho. Rầm một tiếng, con sư tử trắng đột ngột xuất hiện nơi cửa vào khiến cho Tuyết Hồ cùng quản gia vẫn còn đứng nấp ở một góc sợ tới mở to mắt.
Chân chỉ trong hai bước đã chạy tới chỗ sau gốc cây hai người kia đang đứng, vươn người dùng hai chân trước cào lên ngực áo của quản gia, không thèm liếc nhìn Tuyết Hồ lấy một cái lạnh nhạt quay mình hướng phía sảnh chính trở về.
Quản gia run rẩy ngã ngồi xuống đất, quần áo rách rưới thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Tuyết Hồ ngẩn người nhìn một màn chớp nhoáng vừa mới xảy ra, lại ngơ ngác nhìn về phía quản gia đầy người sợ hãi ngồi bệt dưới đất, thấp giọng hỏi:
- Như vậy… là đã thành công chưa ạ?
Quản gia sau khi cố gắng duy trì tỉnh táo, khổ sở ngước đầu nhìn Tuyết Hồ. Hai môi trắng bệch run run, khuôn mặt tái xanh không còn một giọt máu, chỉ kịp để lại một câu trước khi lăn ra đất hoàn toàn bất tỉnh:
- Cô hai, Chân nổi giận thật rồi!
Như vậy mới nói, làm quản gia ở nhà họ Đặng này chẳng phải việc dễ dàng gì. Hay nói đúng hơn, giúp việc cho cô hai là việc gian nan, nguy hiểm nhất trên đời!
***
Tuyết Hồ thực sự hối hận rồi. Chân lần này quả nhiên giận nàng, hơn nữa còn là rất giận, giận suốt hai ngày mà còn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
Hai ngày nay, nó chỉ lặng lẽ nằm im một góc trước hiên. Tới giờ thì ăn, đúng giờ vẫn đi dạo trong vườn hoa, chỉ có việc bám lấy nàng như những ngày thường là hoàn toàn đổi khác. Hễ thấy nàng, nó sẽ rất nhanh đổi hướng rẽ sang một đường khác. Ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc tới nàng chứ đừng nói có thái độ thân thiết với nàng như trước.
Rốt cuộc tới ngày thứ ba, nàng len lén đứng ở một góc khuất đợi Chân nhắm mắt ngủ hẳn mới đột ngột nhảy ra ôm chặt lấy cái đầu lông trắng mịn mượt của nó. Hai cánh tay vòng qua cổ ôm thật chặt, giọng đầy ăn năn nịnh nọt:
- Chân, chị xin lỗi mà! Đừng giận dỗi nữa được không?
Thân hình Chân hơi động, thế nhưng nó chỉ thở ra một tiếng lại vẫn duy trì trạng thái như đang ngủ. Tuyết Hồ đáng thương gọi thêm mấy tiếng:
- Chân, Chân…
Nó rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn nàng, cái miệng hơi mở ra dùng lưỡi liếm nhẹ lên mu bàn tay nàng đang bám sát dưới cổ. Tuyết Hồ mừng rỡ áp má vào đầu nó, thủ thỉ:
- Thế nhưng em phải mau mau khỏe lại, còn ủ rũ ốm yếu như vậy tới bao giờ?
Mấy chữ cuối dần dần nhỏ lại, không giấu được nghẹn ngào…
Chân cũng cảm thấy mệt, cho dù giận nàng lâu thì cũng có ích gì?
Hắn nằm im để nàng vuốt ve ôm ấp, lẳng lặng ngước mắt nhìn lên cao.
Từng tia nắng của buối sáng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá, hắt lên thân hình một người một sư tử những đốm trắng nhỏ tròn như quả trứng, không ngừng rung rinh như nhảy nhót. Cơn gió đông nhẹ dịu dàng thổi qua, đám lông tơ trắng mịn trên người Chân ngả về một phía, khe khẽ chạm vào khuôn mặt của Tuyết Hồ, cảm giác thật giống như những ngón tay thon dài đang mơn trớn, ve vuốt. Bầu trời trong xanh lác đác những gợn mây. Nhìn từ xa rất đẹp, nhưng cao không thể với tới…
Rất lâu, rất lâu sau đó mới thấy Tuyết Hồ ôm đầu Chân thủ thỉ, giọng nói rất đỗi chân thành:
- Nhưng em cứ cô đơn một mình thế này lâu cũng không được. Sau này chị sẽ cố tìm cho em một con sư tử cái xinh đẹp, hai em sẽ đẻ ra cả một đàn sư tử con trắng muốt đáng yêu! Nhưng mà đặt tên cho nó là gì được nhỉ?… Tròn trịa, viên mãn… À, vậy đặt tên là Viên nhé. Chân và Viên, nghe cũng hay đấy chứ?
…
***
Mỗi ngày Tuyết Hồ đều cùng với Chân ra ngoài sân sưởi nắng.
Chân mệt mỏi nhiều, đa phần thời gian đều nằm cuộn bên người nàng nhắm mắt ngủ. Cái đầu tròn nằm im không nhúc nhích, hai mắt to tròn chỉ nhắm chặt lại, phần lông da phía trên còn hơi nheo lại giống như người ta lúc ngủ nhăn trán. Dáng vẻ như vậy khiến cho Tuyết Hồ nhìn thấy trong lòng chỉ có thể âm thầm thương xót.
Từ sau lần Chân phản ứng rất mạnh mẽ khi trước, nàng tuyệt nhiên không dám nghĩ gì tới chuyện tìm một con mèo ở đâu về làm bạn với nó nữa. Càng không dám chạy tới chỗ quản gia xin thêm vài ý kiến đóng góp. Cho dù lo lắng thế nào thì cũng chỉ còn cách mỗi ngày đều ở bên cạnh nó, vuốt ve lúc nó ngủ, chải đi lớp lông rụng bám đầy phía đuôi. Nhưng mỗi lần ngón tay chạm phải bộ lông mỗi ngày càng trở nên xơ cứng, ngả màu, Tuyết Hồ chỉ cảm thấy lòng mình nặng thêm một phần, tâm tình cũng buồn bã hơn nhiều lắm.
Tuyết Hồ ngồi trên bậc thềm, bàn tay vẫn nhè nhẹ vỗ về con sư tử nằm quấn lấy chân, vươn mắt nhìn ra người người đi lại nơi sân nhà.
Quãng thời gian suốt hai tháng này trôi qua thực sự nặng nề khiến người ta phải khó thở.
Phạm Kiên rốt cuộc cũng khỏe lại, gia đình cũng lại tất bật chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra trong vòng một tháng tới. Có chăng cũng chỉ hơn không khí lúc trước ở tâm trạng đề phòng cẩn thận của mỗi người.
Bắt đầu từ sự việc lần trước, sau khi mấy hộ vệ trong nhà bị cho nghỉ, an toàn dường như bị thắt chặt hơn rất nhiều. Hộ vệ sẽ đứng vài người từ cổng kiểm tra nghiêm ngặt người ra vào, trong sân nhà cũng sẽ luôn có vài bóng người đi qua lại kiểm tra định kì. Hơn nữa bây giờ những người mang đồ hôn lễ tới cũng bị kiểm tra rất kĩ lưỡng. Thông thường sẽ là nghỉ tạm ngoài cổng nhà, chờ người chịu trách nhiệm đi tới kiểm tra hàng hóa. Xong xuôi đâu đấy lại để chính người làm trong nhà nhận việc mang vào. Vì thế không chỉ hộ vệ, ngay cả từng người làm trong nhà công việc cũng đều bận rộn hơn nhiều lắm. Khắp nhà này, có chăng cũng chỉ có Tuyết Hồ là một kẻ rỗi việc suốt ngày đi dạo sưởi nắng mà thôi.
Phạm Kiên từ mấy ngày trước đã trở về nhà chuẩn bị cho lễ ăn hỏi. Tuyết Hồ xét cho cùng lại cảm thấy có phần dễ chịu hơn so với lúc hắn một mực ở lại nhà. Tuy rằng vẫn không tránh được trong vô thức thường hay đưa tầm mắt về phía căn phòng hắn ở, hay cả những chỗ mà hắn luôn thường xuất hiện. Thế nhưng cho dù có vụng trộm nhớ mong một chút, lại thỉnh thoảng thất thần ngẩn người một lúc, chung quy vẫn không khiến nàng khó xử bằng lúc nhìn thấy hắn cứ đi qua đi lại trước mặt, nhất lại là luôn luôn cùng xuất hiện một chỗ với Tuyết Liên.
Không biết có phải vì gần đây Chân thường hay mệt mỏi ngủ vùi mà Tuyết Hồ tự thấy mình không còn hay tâm sự với nó về Phạm Kiên như trước nữa. Lúc trước trong đầu nghĩ những điều gì? Cả ngày nhàn rỗi, lúc buồn cũng sẽ chỉ nghĩ về những chuyện không đâu, nghĩ về Phạm Kiên, nghĩ về tương lai sống chung dưới một mái nhà.
Người ta nói không sai, niềm vui nhân đôi nỗi buồn sẻ nửa. Dường như ngày lại ngày chia sẻ cùng với Chân, tuy nó chẳng qua cũng chỉ là một con vật chỉ biết nghe mà không thể trả lời nhưng nàng luôn cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Có lẽ nỗi buồn được giải tỏa mỗi ngày, lâu dần cũng sẽ nhạt phai.
Nhưng từ tận sâu trong lòng nàng lại nhen nhóm một suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Giống như sự quan tâm của nàng dần dần được chuyển vợi sang phía Chân. Con người ta lúc bận rộn sẽ chẳng còn lại nhiều thời gian mà suy nghĩ tới vấn đề buồn phiền ở trong lòng, cũng chẳng còn tâm sức, cơ hội mà buồn thêm, mà phiền thêm.
Chân đối với nàng không chỉ đơn giản là một con thú cưng gắn bó mỗi ngày, khiến nàng cảm thấy mình quan trọng, cảm thấy mình rốt cuộc sống trên đời này cũng vẫn còn có ý nghĩa. Nó còn giống như một liều thuốc tinh thần hữu hiệu, dùng mỗi ngày cho tới khi căn bệnh nan y bật rễ khỏi cơ thể. Thân mật như vậy, quấn quít như vậy… Khiến cho cuộc sống mỗi ngày đều luôn có niềm vui.
Nhưng cảm giác thân thiết trong lòng lớn dần, cũng đồng nghĩa với nỗi sợ hãi đang mọc cây bám chắc lấy cơ thể. Tuyết Hồ thậm chí không dám nghĩ, Chân của nàng rốt cuộc ốm tới bao giờ… Hay chỉ trong một chớp mắt, khi mà nàng bất chợt ngoảnh đi, tới lúc quay đầu nhìn lại đã chẳng còn thấy thân ảnh…
Không chỉ là niềm vui, đó dường như đã trở thành một thói quen. Thói quen kì lạ lại khó bỏ. Cuộc đời con người có dài bao nhiêu? Ngắn ngủi như vậy, nuôi dưỡng một thói quen chẳng phải dễ dàng. Nhưng quan trọng hơn tất cả, sẽ lại mất bao nhiêu thời gian để từ bỏ nó, thứ đã lặng lẽ ăn sâu vào cơ thể không tìm được cội nguồn? Chẳng đơn giản như vậy. Cho dù là một năm, mười năm hay cả một đời người…
Tuyết Hồ cúi đầu thở dài, áp má lên bộ lông lên xuống đều đặn theo nhịp thở. Tiếng thủ thỉ vỡ tan trong những tia sáng nhạt màu:
- Phải làm thế nào bây giờ Chân? Em nói cho chị được không?…
Trong một khắc, sân trước không tìm thấy bóng người. Những chiếc lá đỏ úa khô cứng nằm lặng lẽ trên sân, lẻ loi rụng xuống, thầm lặng còn chưa được người ta mang đi. Một vài cơn gió thổi nhẹ, chẳng đủ cuốn theo, cũng chẳng đủ thổi bay tất cả về một điểm. Cứ như vậy một nhịp lại hai nhịp, lá theo gió khẽ bay lên lại rơi xuống, chỉ một quãng ngắn lại dừng nghỉ. Gió nhẹ như thế, lá nặng chẳng theo nổi. Nhưng gió cũng chẳng đủ sức mang theo mình bất cứ thứ gì.
Khoảng không rộng lớn chẳng có lấy một tiếng xào xạc. Từ gian bếp phía xa, mấy dải khói trắng lững lờ bay lên cao, hòa thành một thể với ánh nắng vốn nhạt chỉ vương vấn của ngày đông. Sắc trời phủ kín một màu sắc ảm đạm cô tịch như không còn chút sức lực. Mới một ngày đầu đông mà đã khiến cho lòng người cảm thấy buồn bã như vậy.
Tuyết Hồ mơ hồ cảm thấy, tương lai phía trước cũng giống như Chân, mỗi ngày một ủ rũ, mỗi ngày một ngả màu…