Vấn Kiếm

Chương 17




Lý Ngang kinh ngạc hỏi: "Yêu quái?"

"Một ngoại tộc có ngoại hình giống với những thứ có sinh mệnh."

Trình Cư Tụ nói: "Chẳng hạn như Cự Hồ Đằng, là có một loại hà biển dài nửa mét, đầu đuôi nối với nhau tạo thành một chỉnh thể. Hàng năm ẩn nấp ở 20 thước dưới đáy biển, giống như một đảo nhỏ ở dưới nước.

Một khi có thuyền bè đi qua, hoặc những con cá lớn bơi qua, thì sẽ lập tức nổi lên nuốt chửng mọi thứ.

Vật liệu gỗ, đồ gốm, hạt thóc, sắt thép, vải vóc, thậm chí còn cả... người.

70 năm trước Học Cung chúng ta mới chính thức bắt được Cự Đằng Hồ, cũng căn cứ vào phương hướng mà Cự Đằng Hồ bơi từ Vô Tận Hải để làm lại một hải đồ mới, cấp phát cho tất cả các thương thuyền ở Đông Hải, từ đó mới làm giảm đi xác xuất thuyền mất tích tại Vô Tận Hải.

Tôn chỉ của Học Cung chúng ta là: "Trí tri tại cách vật, vật cách nhi hậu tri chí".

Mặc dù chúng ta cũng thăm dò Vô Tận Hải giống như Tùy hoàng đế ngày trước, nhưng không phải vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, mà là để khám phá những gì chưa biết.

Những điều này, chờ đệ vào Học Cung sẽ hiểu.

Học Cung hàng năm đều sẽ tổ chức cho các học sinh cấp cao, đi các nơi khắp Ngu quốc thậm chí là biên giới bên ngoài, để thăm dò xử lý cùng thực hành."

"Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Học Cung nhất quyết chỉ thu nhận những đệ tử thật sự có thiên phú."

Một bên Bồ Lưu Hiên bổ sung nói: "Thế gian này thật sự có yêu quái tồn tại.

Đó là Học Cung, Trấn Phủ Ti, binh bộ còn có Hạo Thiên đạo môn, giấu đi sự tồn tại của chúng.

Trừ yêu quái, còn có 3 loại ngoại tộc là ma, quỷ và dị.

Yêu quái, là chỉ sinh vật dị loại có vẻ ngoài không giống với sinh vật bình thường, mười năm trước Y Châu Trấn Phủ Ti một người ở trên núi bắt được một con lợn rừng có răng nanh dài, bị coi là yêu quái.

Nhưng mà trừ ngoại hình to lớn ra, thì không còn đặc điểm gì giống với yêu tà nữa.

Kém xa so với thứ trước kia ta thấy qua.

Ma, là dị loại với bề ngoài tương tự con người.

Dị, là chỉ về bề ngoài của nó là những vật vô tri vô giác. Kiểu như phất trần, đao kiếm, nỏ, khôi giáp vân vân nhưng có thể tự do di chuyển.

Còn quỷ... chính là một trong bốn loại dị khó suy đoán nhất, cũng là dị loại nguy hiểm nhất.

Nó có thể là một câu nói, một đoạn múa, thậm chí còn là... một loại hiện tượng.

Học Cung được sinh ra mục đích ban đầu, chính là để thăm dò, tìm kiếm tin tức của yêu, ma, dị, quỷ tìm biện pháp tiêu diệt, trấn áp hoặc là thu phục chúng.

Ở trong bóng tối tiêu diệt trấn áp những dị quỷ đó, che chở những bách tính bình thường."

Bồ Lưu Hiên dứt lời, lẳng lặng nhìn Lý Ngang, vốn là cho là Lý Ngang sẽ có biểu tình kinh ngạc thất thố, nhưng không ngờ Lý Ngang chỉ trầm ngâm một tiếng, lập tức hỏi ngược lại: "Yêu, ma, dị, quỷ.

Thì ra là như vậy, chả trách tất cả thoại bản, hí kịch, chí dị trong tiểu thuyết, cũng chỉ nói ngắn gọn không miêu tả kĩ lưỡng.

Học Cung tận lực che giấu hoặc cũng có thể nói làm cho người ta không thể biết đến sự tồn tại của những dị loại đó, đó cũng chính là bảo vệ người bình thường sao?"

"Không sai."

Bồ Lưu Hiên gật đầu nói: "Đối với người bình thường, biết càng ít, thì sẽ càng an toàn.

Nếu mà yêu, ma thì còn dễ nói.

Có vài ngoại tộc, quỷ loại, chỉ cần có ai biết đến chúng, thì kẻ đó cũng sẽ vì vậy gặp họa sát thân.

Thậm chí, có chút quỷ loại, càng nhiều người biết đến thì nó lại càng mạnh."

Bồ Lưu Hiên dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Mà theo tín ngưỡng của Hạo Thiên đạo môn thiên hạ các nước, mỗi ngày cứ đến giờ thần và giờ tuất nổi lên tiếng chuông, thật ra thì cũng có tác dụng xua đuổi yêu tà.

Tiếng chuông hội tụ hàng trăm triệu niệm lực của dân chúng, có thể trực tiếp giết chết những yêu tà bình thường, tước đoạt đi nơi sinh tồn của bọn chúng.

Cho nên thiên hạ càng thái bình thì yêu tà lại càng ít đi.

Thiên hạ chiến tranh các nước càng nhiều, người chết càng tăng lên, đạo thống càng suy yếu, yêu tà cũng càng nhiều lên."

"Loạn thế cuối đời nhà Tùy..."

"Khi xương trắng phơi đầy chốn hoang dã, con người còn đổi con để lấy thức ăn có khi còn ăn thịt lẫn nhau, thế giới của con người cũng chẳng khác gì ma cảnh.

Yêu ma tàn sát bừa bãi, không còn thiên lý.

Ý nghĩa tồn tại của Học Cung chúng ta chính là vì phòng ngừa những chuyện đó lại một lần nữa phát sinh ở Ngu quốc."

Bồ Lưu Hiên chậm rãi nói: “Lý Ngang, con nghĩ kĩ chưa.

Nếu quả thật có thể đi vào Học Cung, cũng không có nghĩa là sau này tiền đồ vô lượng, sự nghiệp thuận lợi, có thể thăng quan tiến chức.

Học Cung là nơi mà Ngu quốc dốc hết tất cả sức lực cùng tài nguyên để duy trì, đệ tử của Học Cung có trách nhiệm và nghĩa vụ vô cùng to lớn, cũng đi kèm với nhiều nguy hiểm.

Người không thể nào hiểu hoàn toàn yêu, ma, dị, quỷ, coi như là tu sĩ cường đại nhất cũng không thể hiểu.

Có khi, làm một cái phú ông giàu có, yên ổn sống hết một đời, cũng không phải là một chuyện xấu."

"... Lão sư, con nghĩ kỹ rồi."

Lý Ngang hít sâu một hơi: "Nếu chỉ vì như vậy mà lùi bước, vậy thì con mấy ngày này nghiên cứu 《 Thượng thanh linh cảm chương >> chẳng phải là vô ích sao."

"A a, nói đến 《 Thượng thanh linh cảm chương 》."

Bồ Lưu Hiên cười hỏi: "Lý Ngang mấy ngày này con đọc có cảm giác được gì không?"

"Cái này..."

Lý Ngang lúng túng, nếu như Bồ Lưu Hiên hỏi hắn cảm nhận như thế nào thì còn đỡ, hắn ở thế giới trước cảm nhận về văn học rất nhiều.

Nhưng cảm giác...

Cảm giác đau bi có tính không?

"Không có thì sao ạ?"

Bồ Lưu Hiên lắc đầu: "Không sao, kì tài ngút trời dù sao cũng không có nhiều, chỉ cần có thể đạt được tiêu chuẩn đã là tốt lắm rồi.

Cư Tụ, lấy la bàn ra đi."

" Dạ."

Chỉ thấy Trình Cư Tụ từ dưới đất bưng lên một chiếc rương sắt đặt lên bàn.

Rương sắt kia hình vuông, bốn bề cùng đáy không có bất kì chiếc đinh nào, có một quả cầu nhô ra ở trên nóc, trên quả cầu được khắc đầy những đường vân trông như một hành tinh.

Trình Cư Tụ ở trên quả cầu nhẹ nhàng chạm một cái, giống như là mở ra mật mã của rương vậy, dễ mà mở ra rương sắt.

Lý Ngang liếc mắt nhìn một cái, trong rương chứa rất nhiều đồ lặt vặt.

Có năm sáu bình sứ xinh sắn, bốn quả cầu sắt đen thui, ba thỏi bạc, ba thỏi vàng cùng với ba thỏi đồng, hai bộ sách, cùng với một cái la bàn hình vuông và một cây nến màu xám tro.

Trình Cư Tụ từ lấy la bàn cùng cây nến trong rương sắt đặt lên bàn.

La bàn nhìn chung có phong cách cổ xưa với màu vàng đậm, trung tâm là Thái cực bát quái đồ với hai màu đen và trắng, từ bên trong ra ngoài, được chia làm mấy chục vòng tròn đồng tâm, mỗi một vòng tròn bên trong đều có khắc chữ.

Kiểu như giáp ất bính đinh ngọ dã canh tân.

Ở trong còn khắc một ít hình thù kì quái.

Như mặt trời, mặt trăng rồi đến long phượng kì lân còn một vài dị thú dữ tợn không biết tên.