Vấn Kiếm

Chương 15




“Được.”

Lý Ngang dứt khoát gật đầu, nói với người nhà khác của Sa Đức: “Có bị mệt không? Không mệt thì dùng rượu mạnh rửa tay rồi đi ra bên ngoài tìm một nhánh cây đến đây.”

“Nhánh cây?”

“Đúng, không lấy cành liễu, hơi cứng một chút, dài tầm khoảng chiếc đũa là được, lát nữa cần dùng đến để rút trùng.”

Lý Ngang sai tam đệ của Sa Đức đi ra ngoài tìm nhánh cây, tận dụng tối đa thời gian, chữa xong cho tất cả những người bị thương ở xương đang đứng chờ.

Trong lúc xem qua bệnh cho từng người thì Lý Ngang đã cố tình sắp xếp những người chấn thương không nghiêm trọng và có khả năng tự chữa lành lại xuống sau cùng nên giờ việc nắn chỉnh lại xương được làm rất nhanh chóng.

Tuy nhiên, những bệnh nhân đã chữa xong cũng không có đi ngay mà vẫn lưu lại bên trong Bảo An Đường, tiếp tục vây xem. Một lúc sau chung quanh y quán còn có cả một vòng người, ai cũng cố thò đầu vào bên trong quan sát.

"Tiểu lang quân, đã kiếm được nhánh cây đúng yêu cầu."

Tam đệ của Sa Đức giơ cao một nhánh cây, cả người đầy mồ hôi chen qua đám người vào y quán.

Lý Ngang nhận lấy nhánh cây, nhẹ nhàng uốn cong, sau khi kiểm tra rõ ràng độ cứng cùng chiều dài hợp lí liền ngồi xổm trên mặt đất, lấy một thanh trường kiếm, tước cành cây ra thành nhiều nhánh nhỏ hơn vẫn chiều dài đấy nhưng thân chỉ mỏng bằng que diêm.

"Tốt rồi."

Lý Ngang đem thanh trường kiếm trả lại cho người thanh niên kia, bản thân thì đứng tại chỗ thoáng vươn vai giãn cốt, lấy một cái ghế ngồi lên, dùng vải sạch thấm rượu mạnh khẽ lau đi nước mủ trên đùi Sa Đức.

Sau khi làm xong tất cả các bước chuẩn bị, Lý Ngang nín thở ngưng thần, dùng que gỗ mỏng nhẹ nhàng tiến vào đùi Sa Đức, gắp lấy con giun guinea rồi từ từ cuốn nó lại.

Lạch cạch.

Tuyến trùng bật qua bật lại trên que gỗ, Lý Ngang cắn răng cố gắng vững tay, một vòng lại một vòng đem nó quấn lấy, hết sức cẩn thận từ từ kéo nó ra ngoài.

"Tránh xa ra, một khi loại sâu này bị kéo đứt trong cơ thể người sẽ dẫn đến ấu trùng bên trong xuất ra, dẫn đến viêm bên trong.

Trùng còn người còn, trùng đứt người vong."

Lý ngang ngữ khí bình thản, những người cố xích lại gần quan sát sát lần lượt giãn ra, động tác tay vẫn không nhanh không chậm, tiếp tục lôi kéo trùng thể, đồng thời nhẹ nhàng xoa bóp mặt ngoài chân Sa Đức làm cơ bắp lỏng ra, tạo điều kiện cho trùng thể chui ra dễ dàng.

Một phân, hai phân...

Trong sự kinh hãi của đoàn người đang vây xem, trùng thể trên que gỗ liên tục dài ra, quấn thành từng chùm như con thoi.

Tiếng chuông đồng từ Hạo Thiên đạo môn bỗng dưng vang lên, thê tử nhi tử Sa Đức được mang tới, làm theo đúng phân phó của y, hướng Lý Ngang dập đầu một lần, quần chúng xung quanh có người đến, có người đi, đến lúc chạng vạng tối vẫn còn rất nhiều người tụ tập trước cửa Bảo An Đường.

Mười tiếng trôi qua.

Lý Ngang mất trọn vẹn mười tiếng mới đưa được trọn vẹn tuyến trùng từ trong cơ thể Sa Đức ra ngoài, hắn thở phào một cái, chớp chớp hai mắt vì nhìn lâu mà hơi khô xót, chậm rãi đứng dậy, nắm cây gậy gỗ, xoay chầm chậm.

Dây tuyến trùng dài hơn một mét, thật khó thể tưởng tượng làm thế nào mà chui được vào giữa hai chân người, lại có thể rút ra mà không làm đứt.

"Chư vị phụ lão hương thân, đây chính là kí sinh trùng chui vào người do uống nước lã."

Lý Ngang cho mọi người xem con tuyến trùng này một phen, lại quay đầu lại nói với Sa Đức: "Sau khi lấy ra trùng thể, tính mệnh tạm thời được bảo đảm, trong nửa tháng tiếp theo cần lưu ý xem có sưng tấy, mưng mủ hay biến chứng phát nhiệt cảm sốt hay không.

Nửa tháng sau không được ăn cá, ếch sống, không được uống nước lã, nhất định phải uống nước đun sôi. Tốt nhất từ nay về sau không nên uống nước lã nữa.

Nếu không có sưng tấy mưng mủ phát nhiệt, như vậy nói rõ là trùng thể đã triệt để lấy ra, có thể từ từ khôi phục."

Thân nhân Sa Đức gật đầu như giã tỏi, hai đứa con trai của Sa Đức còn muốn quỳ xuống hành lễ tiếp nhưng được Lý Ngang ngăn lại.

“Như vậy, nhà các ngươi có muốn lấy con giun này hay không?”

Phu thê Sa Đức sững sờ ngay tại chỗ, Lý Ngang kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Cái con giun này, các ngươi có muốn lấy không?

Con giun Guinea dài như vậy cực kì hiếm thấy, có thể mang về nhà, cho vào một cái bình thuỷ tinh rồi đổ đầy rượu vào, cũng coi như là 1 cái kỉ niệm.

Có khách tới nhà có thể nhìn thấy, nói lên sự nguy hại của việc uống nước lã.”

“Không được không được!”

Sa Đức cùng gia đình sắc mặt trắng bệch lắc đầu cự tuyệt, nói đùa sao? rắn rết ngâm rượu còn chưa tính, giun sán ký sinh cũng có thể dùng để ngâm rượu?!

Cái quỷ gì?

“Thế để ta giữ lại vậy.”

Hắn cười ha hả tìm cái bình, đem tuyến trùng ném vào bên trong, đổ đầy rượu nguyên chất, dán tờ giấy ghi “giun Guinea” lên trên bình.

Làm tốt ca bệnh nặng đầu tiên, Lý Ngang thần thanh khí sảng (tinh thần khoan khoái, dễ chịu) quay đầu nói với Sa Đức: “Đúng rồi, hỏi tiền phí chữa bệnh một chút, mặc dù hôm nay ngươi đến chữa bệnh không phải về xương khớp, bất quá ngày hôm qua ta đã nói rồi, hôm nay đến đây khám bệnh, tất cả giống nhau đều hai mươi đồng.”

“Hai mươi đồng?”

Nhị đệ của Sa Đức vội vàng lắc đầu nói: “Như thế sao được, hai mươi đồng mua không nổi một phần tương vịt.

Lý y sư diệu thủ hồi xuân, cứu tính mạng của đại ca ta, ngài thu hai mươi đồng là có tấm lòng của một vị lương y, nhưng nếu chúng ta thật sự chỉ cấp có hai mươi đồng thì đúng là nghiệp chướng.

Nhà chúng ta nói thế nào cũng là có thuyền hàng, tại Y Châu cũng là hiệu buôn có tiếng…”

Không đợi hắn nói hết câu, Bảo An Đường bỗng vang đến tiếng ồn ào từ ngoài cửa.

“Lý Ngang Lý Nhật Thăng đâu? Tiểu tử ngươi ra đây! Hắn dám nắn hỏng tay của huynh đệ ta.”

“Đừng có cản đường, tránh ra!”

Hả?

Lý Ngang cau mày, hướng mắt nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy năm người mặc quần áo trang sức nửa cánh tay, nhìn qua đều có dáng vẻ lưu manh, nam tử đi đầu tay cầm đoản côn, đứng trước cửa Bảo An Đường hét to, một người lúc sáng Lý Ngang đã gặp qua, đúng là lúc sáng có tới đây chữa xương.

“Lý y sư, sáng nay ngươi đem tay của Triệu Tứ huynh đệ ta nắn hỏng, khoản sổ sách này nên tính thế nào đây?”

Y đem đoản côn vắt lên trên vai, miệng ngậm một mảnh lá cây, chậm rãi nói: “Huynh đệ của ta là người chuyên cửu vạn (nôm na ra là bốc vác) ở bến tàu. Một ngày có thể kiếm một trăm văn tiền, ngươi bây giờ nắn hỏng tay hắn, giờ có trách nhiệm bồi thường một trăm ngày dược phí mới phải đạo.

Nếu không bồi thường, vậy cuộc sống thường ngày của hắn sẽ rất là khốn khổ đấy.”

“Nắn hỏng?”

Lý Ngang lạnh lùng nhìn đám vô lại này, tên nào cũng xăm khắp người, rõ ràng chín mười phần là lưu manh vô lại trong thành.

Mới nhanh như vậy đã có vài con ruồi tìm tới cửa sao?

Sắc mặt hắn tối dần, cầm bình rượu trùng vừa ngâm đi về phía trước: “Nơi nào nắn hỏng, cho ta nhìn xem?”

“Để ngươi nhìn, nhỡ đang hỏng lại càng hỏng hơn thì làm sao bây giờ? Ta nghĩ ngươi nên thành thành thật thật giao ra trăm ngày tiền dược phí thì hơn…”

Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, tiến một bước về phía Lý Ngang.

Vụt!

Một tiếng kiếm minh sắc bén vang lên, người thanh niên lúc nãy cho Lý Ngang mượn kiếm bỗng nhiên rút kiếm vung ra, lơ lửng trước trán của tên cầm đầu.

Thật nhanh!

Lý Ngang mắt mở to kinh ngạc, hắn vừa rồi dự định đáp nguyên cái bình rượu vừa ngâm vào trán của tên lưu manh đến gây chuyện vậy mà thanh niên kia lại nhanh hơn hắn một bước, cơ hồ không thể nhìn thấy động tác rút kiếm.

“Tiến lên một bước, chết!”

Thanh niên chậm rãi mở miệng, trong lời nòi không có một chút hơi ấm.

“Hừ.”

Tên lưu manh khinh thường chép miệng, làm vô lại tại Y Châu lâu như vậy, có cái tràng diện nào hắn chưa từng thấy qua.

Vừa muốn buông lời trào phúng, doạ cái vị công tử thích làm kiếm hiệp này, bỗng cảm giác trên đỉnh đầu mát lạnh.

Máu tươi, ở trên đỉnh đầu ào ào chảy xuống.

Ngay sau đó là da đầu kịch liệt đau nhức.

“A! A! A!”

Tên lưu manh nhận ra đã muộn, rút lui mấy bước, bưng kín nơi da trên đầu bị phân thành hai, luôn miệng kêu rên.

“Các ngươi nếu còn muốn tiếp tục ở tại đây làm loạn, ở một người ta liền giết toàn bộ.”

Thanh niên giọng điệu lạnh nhạt, phảng phất như đang nói một chuyện không bé nhỏ không đáng kể.

Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của y, đám lưu manh sinh lòng e ngại, rắm cũng không dám thả khiêng tên bị thương cắm đầu chạy một mạch

Lý Ngang nhìn về phía thanh niên, hơi do dự chắp tay: “Cảm tạ các hạ, không biết các hạ là…”

“Chỉ là một người rảnh rỗi mà thôi.”

Thanh niên giành nói trước: “Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Dứt lời, y thu kiếm vào vỏ, hướng Lý Ngang chắp tay, mỉm cười xoay người rời đi.

Lý Ngang nhìn theo bóng dáng đối phương, nhíu mày.

Ở Bảo An Đường, Sa Đức vẫn còn nằm trên ghế nhỏ tiếng bàn bạc với nhị đệ bên cạnh, để hắn chuẩn bị thù lao, mặt khác tìm người bên đường hỏi han một chút, xem đám lưu manh lúc nãy có thân phận gì, đằng sau có ai sai sử.

Mà thanh niên vừa rời khỏi Bảo An Đường lúc nãy đang bước vào một ngõ hẻm, đi thẳng vào sân nhà của Bồ Lưu Hiên.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh tà dương chiếu vào khối ngọc bội mà thanh niên đeo bên thắt lưng làm cho ngọc bội hiện ra nhiều đường nét rườm rà phức tạp nhưng không kém phần tinh mỹ.

Phía trên ngọc bội khắc lấy bảy chữ.

Học Cung hành tuần, Trình Cư Tụ.