Vấn Kiếm

Chương 12




Một con, hai con, ba con.

Rất nhanh, Lý Ngang chích lần lượt 11 mũi, hoàn thành vòng tiêm thứ nhất.

Làm xong, hắn cũng không vội bắt đầu ngay đợt tiêm thứ hai, mà đợi một lúc.

Đợi cho ống tiêm đã dùng khử trùng hoàn tất, cũng là đợi phản ứng của những con ngựa vừa mới được tiêm xong.

Không có con nào có triệu chứng khó chịu, sự hoảng loạn của lúc bị kim đâm xuống cũng chẳng còn nữa, tất cả những chiến mã được tiêm thuốc nhỏ mắt đã bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt đỏ ngầu cũng dần trở lại như mắt bình thường.

Thuốc có hiệu quả.

Lý Ngang khẽ gật đầu.

Dịch thể bên trong nhãn cầu lợn có nhiều loại axit amin như lysine, axit glutamic và alanin…Có thể tăng cường khả năng chữa lành cho mắt, nâng cao khả năng kháng bệnh, giảm áp lực của mắt cũng như giảm đau nhãn cầu.

Vì vậy nên trong kí ức từ một thế giới khác trong đầu Lý Ngang có một kiến thức là rút ra các loại dịch từ mắt heo, trâu, dê để điều trị các loại bệnh về mắt như đục thuỷ tinh thể, mắt sưng đau mưng mủ, viêm giác mạc…

Lý Ngang dựa vào đó để bảo chế một loại thuốc dạng lỏng có tác dụng tương tự.

Sau khi đi mua nhãn cầu lợn, đầu tiên rửa sạch rồi bỏ vào một cái hộp lót toàn đá lạnh để cấp đông trong năm ngày.

Sau năm ngày, hắn cho vào một lượng nước muối sinh lý loãng vừa bằng số lượng dịch nhãn cầu heo rồi quấy đều và để yên tĩnh trong một giờ đồng hồ.

Bước tiếp theo hắn đem lượng dịch đó mang đi tiến hành đun nóng trong đúng một giờ để cho protein trong mắt ngưng kết, sau đấy ngay lập tức dùng băng làm lạnh để loại bỏ protein.

Sau khi thu được dịch thể trong hơn liền tiếp tục sử dung hai lần băng gạc hai lớp lọc nhiều lần để loại bỏ tạp chất.

Hắn lại tiếp tục đem dịch thể vừa lọc được đi đun nóng lần nữa, tiếp tục loại bỏ protein bằng đá lạnh, rồi lọc lại.

Quá trình được lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi thu được một chất lỏng trong suốt tinh khiết lẫn ít tạp chất nhất có thể.

Cuồi cùng, cất chất lỏng đó vào bình chứa, khử trùng bằng cách hấp ở nhiệt độ khoảng 100 độ trong vòng 40 phút, cuối cùng thu được thuốc nhỏ mắt chiết xuất từ nhãn cầu lợn, là loại thuốc nhỏ mắt có tác dụng nhất trong thời đại này.

Toàn bộ quá trình chỉ có một mình Sài Thuý Kiều được chứng kiến toàn bộ. Trong mắt nàng, đây giống như là thuật giả kim.

Cũng vào lúc này, hình tượng của Lý Ngang trong mắt những người trước cổng mục giám ti cũng không khác mấy so với một nhà giả kim.

“Mấy cây kim dài như vậy chọc vào mắt con ngựa vậy mà không làm nó mù? Thậm chí một giọt máu cũng không chảy?”

“Làm sao hắn có thể làm được?”

“Mọi người mau xem, đôi mắt của những con ngựa đều bớt đỏ đi rồi kìa.”

Lý Ngang im lặng nghe quần chúng xung quanh nghị luận, mỉm cười, trong đầu đang nhớ lại một vài thông tin trong ký ức.

Chiết xuất nhãn cầu có tác dụng đáng kể đối với bệnh viêm giác mạc cấp tính, viêm kết mạc và xuất huyết giác mạc do chấn thương ở gia súc lớn, có tác dụng đến 80% cho viêm giác mạc cấp tính, cải thiện 20% sức đề kháng lâu dài cho mắt.

“Hừm… Có điều bản thân ta là bác sĩ phẫu thuật, tại sao tự dưng lại lấn qua phần của bác sĩ thú y…”

Lý Ngang lẩm bẩm trong lòng, trong đầu càng hiện ra nhiều thông tin, tài liệu không thể giải thích được.

"Những phát triển mới nhất trong công nghệ phát hiện liên cầu lợn loại 2"

"Ảnh hưởng của germanium-132 lên chức năng miễn dịch của gà thịt và ứng dụng lâm sàng II"

"Phân lập và xác định vi rút gây hội chứng hô hấp và sinh sản ở lợn và các phân tử của nó Phân tích Dịch tễ học ”

Được rồi.

Biểu tình trên mặt Lý Ngang ngày càng đặc sắc, chuyện này, tức là hắn có thể chuyển nghề sang làm bác sĩ thú y, không biết có đúng không?

Thật sự muốn dựa vào chăn nuôi để làm giàu sao?

Dựa vào gia cầm gia súc kiếm được món tiền kếch xù gõ mở cửa lớn của Học Cung, từ đây đạp lên con đường tu hành, siêu phàm

thoát tục…

Ây, phong cách này thật sự có chút không hài hoà.

Lý Ngang nội tâm không ngừng chửi thầm, bên ngoài lại là bộ dáng vân đạm phong khinh, một bậc khí độ cao nhân điềm tĩnh hờ hững.

Hắn chờ cho tiêu độc ống chích xong, liền lập tức bắt đầu tiêm vòng thứ hai, thẳng một đường từ sáng tới chiều mới hoàn thành tiêm thuốc đầy đủ toàn bộ 100 quân mã.

Mỗi khi Lý Ngang dùng ống chích tiêm vào hốc mắt quân mã, quần chúng chung quanh đều sẽ phát ra âm thanh vang dội trầm trồ, cái này so với giết heo liền có ý tứ hơn hẳn.

Hơn nữa Lý Ngang hành sự chuẩn xác, động tác sạch sẽ lưu loát không một sai lầm, nhìn qua thậm chí còn có phần tiêu sái, soái khí quấn thân.

Trừ khi có lúc hắn không đủ chiều cao, nên phải đứng trên ghế để thực hiện việc tiêm.

Tuân mục giám nhìn từng con mắt của quân mã dần dần chuyển màu trở lại bình thường, sự rầu rĩ mấy ngày nay biến mất không thấy, thay vào đó là nét mặt hớn hở, vội vàng sai thuộc hạ vào chuồng ngựa, dắt tới mười lăm con ngựa giống quý tộc.

Lý Ngang cũng làm giống như với những quân mã khác, thành thạo tiêm cho toàn bộ. Cho đến khi hắn tiêm xong và làm sạch ống chích, bỏ lại chúng vào hộp gỗ, Tuân mục giám phảng phất như không dám tin vào mắt mình, đưa tay chỉ vào những con ngựa đó, hỏi:

“Lý y sư, nhanh như vậy đã chữa khỏi rồi?”

“Đã chữa khỏi toàn bộ.”

Lý Ngang tuỳ ý khoác tay áo, nói khẽ với Tuân mục giám: “Mục giám, như thoả thuận của chúng ta trước đó, một trăm quan tiền thù lao, đổi thành chi phiếu Ngu quốc, vài ngày tới nhờ Vương nha dịch mang đến t quán của ta.”

Tuân mục giám đầu gật liên hồi: “Được được, nhất định sẽ mang đến đầy đủ.”

Thấy đối phương đáp ứng, Lý Ngang quay người nhìn về phía quần chúng đang vây xem, chắp tay cất cao giọng nói: “Các vị phụ lão hương thân, ta là người bên bờ tây Y Châu, chưởng quỹ của y quán Bảo An Đường.

Ngày mai Bảo An Đường khai trương, chuyên trị bệnh xương khớp, tất cả những người đến khám bệnh chỉ lấy hai mươi đồng, thời hạn là 3 ngày.

Mong các vị tích cực ủng hộ! Phía tây Y Châu y quán Bảo An Đường!”

“Được!”

Đám đông quần chúng cao giọng đáp ứng, phỏng chừng lúc này nếu Lý Ngang cầm một cái nón rồi ngửa ra hướng về phía họ, nói không chừng có người ném tiền vào bên trong thật!

“Hừ.”

Vu Miểu Thuỷ lẫn trong một góc của đám người, phất tay áo, quay người rời đi.

Một bên tiểu nhị lật đật chạy theo, có lòng an ủi, nhưng nhất thời chưa biết nói câu gì.

“Tiểu tử này, thật không phải là đèn cạn dầu.”

Vu Miểu Thuỷ lẩm bẩm một mình, thần sắc tối tăm, quạt giấy trong tay kêu cót két.

Vu Lục nói khẽ: “Lang quân, ngài có muốn ta đi tìm một chút người đăng lên báo chí Y Châu, nói rằng hắn dùng mắt lợn chết để chữa cho mắt ngựa, làm việc giống với yêu tà không?”

“Cái gì yêu tà? Lấy hình bổ hình có trong cả 《 hoàng đế nội kinh · Tố Vấn · ngũ thường chính đại luận 》.

Ăn heo bổ thận, ăn cá sáng mắt, dùng canh xương hầm chắc xương.

Đây đều là những kiến thức y học thường thấy.

Hơn nữa, hắn chỉ áp dụng lên ngựa, chưa chữa cho người thật.

Quân mã chưa có việc gì, liền soi không ra điều xấu của hắn.”

Vu Miểu Thuỷ âm trầm nói: “Huống chi là, hắn tìm được nhiều người đến xem như thế, còn có Tuân mục giám chứng thực.

Nói hắn là yêu tà, Tuân mục giám là người thứ nhất không đồng ý, làm tới hắn sẽ liều mạng với ngươi luôn.”

“Vậy chúng ta..”

“Đợi ngày mai đi.”

Vu Miểu Thuỷ dừng lại cước bộ, xoay người, nhìn về phía con hẻm đang không ngừng có người dân Y Châu lần lượt đi ra, cố giả bộ cao thâm lắc lư chiếp quạt xếp, lạnh lùng nói: “Vẫn còn là người trẻ tuổi.

Y quán, không phải nói mở là mở dễ như vậy.”