Vấn Kiếm

Chương 11




Thành Y Châu nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, tin tức vị thiếu niên y sư đi lò sát sinh mua mấy trăm con mắt heo nhanh chóng lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Người Y Châu xưa nay không ăn mắt heo, cũng chưa từng nghe nói có người sẽ dùng tiền để thu gom —— bản thân việc này đã là một chuyện lạ nực cười, chớ nói chi vị y sư kia còn tuyên bố sẽ dùng mắt heo chế thuốc, trị liệu hơn trăm quân mã mắc bệnh tại Mục Giám Ti thành nam.

"Hồi lang quân, tiền môn, viện môn Bảo An Đường đều đóng kín, không nhìn thấy tình hình bên trong như thế nào. Nhưng Lý Ngang mỗi sáng sớm đều sẽ đi ra ngoài, mang theo hòm thuốc của hắn, cưỡi ngựa thuê đi đến Mục Giám Ti, nửa canh giờ sau lại về nhà."

Tiểu nhị Vu Lục tại hậu viện tiệm thuốc Tế Phúc Đường, lập tức báo cáo với Vu Miểu Thủy: “Tính đến hôm qua đã là ngày thứ tư."

"Ồ..."

Vu Miểu Thủy nhăn mày, y đã sớm coi Bảo An Đường là vật trong túi, hoàn toàn không hi vọng nhìn thấy biến cố ngoài ý muốn: “Trong hòm thuốc của hắn chứa thứ gì? Có thăm dò được không?"

"Không, Lý Nhật Thăng mỗi lần đi Mục Giám Ti, đều sẽ bảo người khóa chặt chuồng ngựa, không cho người ngoài quan sát."

Vu Lục có chút do dự, mới nói tiếp: "Nghe người nuôi gia súc bên trong Mục Giám Ti nói... bệnh tình của những con ngựa kia đã đỡ hơn nhiều, con mắt dường như cũng không còn sưng đỏ như trước."

Vu Miểu Thủy nghe vậy, khuôn mặt hơi đen càng thêm u ám, nhìn y như đáy nồi: “Hừ."

"Lang quân, chúng ta làm sao bây giờ?"

Vu Lục nói: "Lý Nhật Thăng hôm qua bắn tiếng, bảo hôm nay ngay tại ngoài cửa Mục Giám Ti, vào thời khắc thần chính sẽ chữa trị cho toàn bộ hơn một trăm thớt quân mã.

Đến lúc đó không ít người trong thành đều sẽ đi xem, danh tiếng còn vượt xa trận đấu xúc cúc*.

Nếu hắn thật sự làm được chuyện này, Mục Giám Ti sẽ trả thù lao 100 quan tiền."

"Trừ đi 100 quan tiền, không phải vẫn còn thiếu 50 quan tiền sao? Gấp cái gì."

Vu Miểu Thủy quát gia bộc, nhưng trong lòng lại thấy hơi lo lo.

Y biết mình là phúc y, biết rõ thanh danh quan trọng với y sư cỡ nào.

Nếu Lý Ngang thật sự một lần chữa khỏi trên trăm thớt quân mã, sau này còn cần lo Bảo An Đường không có khách sao?

Keng —— keng —— keng ——

Chuông đồng tiếng ngân vang toàn thành, đã đến thần chính (8 giờ).

"Chuẩn bị ngựa, ta cũng muốn xem xem, tiểu tử kia có mánh khóe gì."

Vu Miểu Thủy vỗ tay vịn ghế đứng dậy, cùng lúc đó không ít người rảnh rỗi trong thành Y Châu, cũng đi về phía Mục Giám Ti ở thành nam.

Có kẻ cầm lồng chim, có cầm đồ ăn vặt, thậm chí còn có kẻ mang theo người nhà đi xem náo nhiệt.

—— ——

"Thiếu gia, thật sự ổn sao?"

Trong Bảo An Đường, Sài Thúy Kiều khá lo lắng khi sửa cổ áo cho Lý Ngang.

"Không sao đâu."

Lý Ngang mỉm cười xoa xoa đầu của Sài Thúy Kiều, ngồi xổm người xuống, lần nữa kiểm tra đồ vật trong hòm gỗ.

Phủ kín dưới đáy hòm là những khối băng nhỏ đập vụn;

10 bình rượu trắng bằng sứ đựng trong lọ kín;

2 bình rượu gạo;

Cùng 11 ống tiêm làm bằng đồng.

11 ống tiêm này là ngày đó hắn cùng Vương nha dịch đặt rèn tại tiệm rèn.

Phần ống đựng ống tiêm được làm bằng đồng, phần kim tiêm rỗng thì làm bằng chất liệu bạc mềm hơn thêm chút ít đồng. Lúc chế tạo, trước tiên cho một cây kim thiếc đặc vào bên trong, đốt bằng ngọn lửa và nấu chảy thiếc với độ nóng chảy thấp hơn, mới có được kim tiêm rỗng.

Mặc dù so với ống tiêm hiện đại trông rất sơ sài thô ráp, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sử dụng, chỉ có điều khá mắc tiền—— phí tổn chế tạo 1 kim tiêm là 1 quan tiền, chế tạo 17 cây, chỉ có 11 cây có thể sử dụng.

Chuẩn bị hoàn tất, Lý Ngang cười giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt đầy lo lắng của Sài Thúy Kiều, mang hòm gỗ trên lưng, bước đến cửa gỗ tại hậu viện.

- Kẹt kẹt.

Cửa gỗ mở ra, Vương nha dịch đang chuẩn bị gõ cửa, bàn tay lại tung vào không khí, có chút xấu hổ.

"Đi thôi."

Lý Ngang lơ đễnh, khóa cửa gỗ, cưỡi ngựa, đi về phía nam.

—— ——

"Người đâu? Đã qua thần chính một khắc rồi, sao vẫn chưa tới? Chẳng lẽ trêu đùa chúng ta sao?"

"Ha ha, nhiều quân mã như vậy, con này màu lông thật hùng vĩ."

"Tất la, anh đào tất la, lê tất la, quả táo tất la..."

"A da, ta muốn ăn tất la."

Trên con phố trước Mục Giám Ti thành nam, chen chúc rất nhiều thị dân Y Châu, rộn rộn ràng ràng, tiếng người huyên náo, tựa như chợ phiên.

Hơn 20 nha dịch cầm thủy hỏa côn, đứng ở trước đám đông, ngăn cản thị dân. Mà ở phía sau nha dịch, là hơn một trăm thớt quân mã bị bệnh—— tất cả quân mã đều buộc tại bên sân tường Mục Giám Ti, mắt bị bịt chặt, tai còn bịt bông gòn để tránh nghe được tiếng người ầm ĩ mà hoảng sợ mất khống chế.

"Đến rồi đến rồi, rốt cuộc đã đến."

"Chính là vị y sư kia sao? Sao lại trẻ như vậy?"

Trong tiếng ồn ào, Lý Ngang cưỡi ngựa theo sau Vương nha dịch, xuyên qua đám người, xuống ngựa trước cửa Mục Giám Ti.

Tuân mục giám sớm đã chờ từ lâu, vừa thấy mặt của Lý Ngang, bèn nhẹ giọng hỏi: "Lý y sư, thứ ngươi muốn đã chuẩn bị xong. Hôm nay, rốt cuộc có mấy phần chắc chắn?"

"Tuân mục giám, ngươi không nhìn thấy hiệu quả trong mấy ngày nay sao? Ta làm việc, xin cứ yên tâm."

Lý Ngang mỉm cười, trong thời gian 4 ngày này, mỗi ngày hắn đều sẽ đến Mục Giám Ti, dùng nước muối sinh lí do chính mình điều phối để làm thuyên giảm các triệu chứng của viêm kết mạc và viêm giác mạc của quân mã.

Nếu không phải như thế, Tuân mục giám cũng không thể nào đồng ý để hắn trong một lúc chữa trị cho hơn một trăm thớt quân mã ngay tại khu náo nhiệt.

Không nói nhảm thêm nữa, Lý Ngang trực tiếp mở ra hòm gỗ, lấy ra bình rượu gạo từ bên trong, đưa cho Vương nha dịch.

"Xin nhờ Vương nha dịch đổ rượu gạo giúp ta rửa tay."

Trong ánh mắt nghi ngờ của quần chúng vây xem, Lý Ngang ẩn thận rửa tay bằng rượu, sau đó cầm ống tiêm lên, từ trong chai sứ rút ra một ít chất lỏng trong suốt.

- Xì…

Lý Ngang hướng ống tiêm lên trời, đè van tiêm, đẩy hết không khí thừa và một ít dược dịch ra ngoài.

Nhìn thấy hình dạng đáng sợ của ống tiêm, đám đông phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Lý Ngang cầm ống kim, chậm rãi đi về phía một thớt quân mã.

"Còn xin hai vị đỡ đầu của quân mã, kéo bịt mắt ra một chút."

Lý Ngang nhẹ nhàng kêu hai tên nha dịch đỡ đầu của quân mã, sau đó tiến lên một bước, trước khi mọi người kịp phản ứng, cắm mũi kim vào quân mã hốc mắt nơi hẻo lánh, từ từ đẩy mũi kim vào.

"A!"

"Hí!"

"Ài hừm!"

Ngay khi mũi kim nhọn cắm vào hốc mắt của con ngựa, tất cả thị dân vây xem đều hét lên kinh hãi, có vài phụ mẫu còn đưa tay che mắt của con cái họ.

Lý Ngang không để ý thanh âm ở bên ngoài, đẩy ống tiêm xong bèn kịp thời rút ra lui lại.

"Thớt thứ nhất, hoàn thành."

Hắn nhẹ nhàng thở ra, để ống tiêm vào trong rượu gạo do Mục Giám Ti chuẩn bị sẵn, trước rửa qua rượu gạo một lần, lại bỏ vào trong nồi sắt cách thủy, dùng hơi nước diệt khuẩn.

"Được rồi, thớt thứ hai."

Lý Ngang lấy thêm một ống tiêm mới, rút ra dung dịch từ bình sứ, chậm rãi đi về phía thớt quân mã thứ hai vẫn không biết gì.

Thứ lấy trong bình sứ là thuốc nhỏ mắt duy nhất trong thời đại này.

Dùng thuốc nhỏ mắt chiết xuất từ dịch mô mắt heo.

chú thích: *xúc cúc: đá banh

*tất lạ: món ăn vặt thời đường làm từ gạo nếp