Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ




Sau một ngày một đêm, đại tuyết* cuối cùng cũng kéo đến, mắt thấy sắc trời đã ngày một tối dần, nhưng Lục Duyệt Quân vẫn chưa đến, nàng không khỏi có chút hoài nghi. Chính lúc đi đi lại lại, phía trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, nàng kinh ngạc, liền nghiêng mình tiến vào phòng.

(Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12)

Tiếng gõ lại truyền đến, nối theo một tiếng vang thanh thúy, mặt tường phía đông chậm rãi mở ra, trong phòng lại có mật đạo.

Khánh Nhiễm nhướng mày cười, nhìn Lục Duyệt Quân từ sau vách tường ló đầu ra.

“Đi vào.”

Khánh Nhiễm lách mình tiến vào, Lục Duyệt Quân ấn vào nút gạch nhô trên vách tường, bức tường phía sau chậm rãi khép lại, Khánh Nhiễm chỉ thấy mật đạo này rất hẹp, hai bên tường đều được xây từ đá xanh, nàng cũng không lưu tâm nhiều, khẽ mỉm cười.

“Ta chỉ mang ngươi đến chỗ rẽ phía trước. Ta phải nhanh quay trở lại, nếu không phụ thân và Phượng… bọn họ sẽ nghi ngờ. Ngươi cứ việc men theo mật đạo này đi thẳng về phía trước, lối ra chính là Bắc Sơn, những việc ta có thể giúp ngươi chỉ như vậy, ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Chỉ mong ngươi có thể cùng thê tử sớm ngày gặp nhau, cũng không uổng công ta mạo hiểm cứu ngươi.”

Khánh Nhiễm biết tâm tư của nàng, hiểu rõ trong lòng nàng có khúc mắc, nhưng cũng không để tâm. Mắt thấy nàng ấn vào cơ quan, nàng nhẹ giọng nói.

“Lục tiểu thư, ngươi là một cô nương tốt. Phượng Anh tâm cơ thâm trầm, cũng không phải là một người lương thiện, tiểu thư thông minh, nhất định biết lựa chọn như thế nào cho phải. Ân tình hôm nay của tiểu thư, tại hạ sẽ ghi tạc trong lòng, như vậy xin được bái biệt.” Khánh Nhiễm dứt lời, liền khom người thi lễ, xoay người dọc theo mật đạo đi về phía con đường đen kịt.

Lục Duyệt Quân nhìn bóng lưng của nàng, nhớ đến lời nàng nói, chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ, đến lúc ánh lửa phía trước biến mất, nàng vẫn ngơ ngác nhìn về phía cuối hành lang tối đen như mực, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cất bước rời đi.

Khánh Nhiễm ra khỏi mật đạo, quả thực nhình thấy những dãy núi uốn lượn nối vào nhau, mật đạo nằm giữa sườn núi, ánh sáng rực rỡ chiếu vào không gian yên tĩnh, hoa tuyết cuốn theo làn gió Đông lạnh lẽo, làm nàng hơi co rúm lại.

Trong lòng biết một khi Phượng Anh phát hiện nàng chạy trốn, nhất định sẽ phái người truy đuổi, nàng không dám chậm trễ, liền thi triển khinh công thả người vào trận gió tuyết.

Dưới bóng đêm, dốc núi ở bốn phía chồng chất không nhìn rõ, gió lạnh thổi qua tai, tựa như tiếng khóc la thảm thiết, nàng dường như không nghe thấy, xuyên qua từng dãy núi cánh rừng bị tuyết phủ, giống như Tuyết Lộc ở chốn núi rừng.

Tuy đường rừng núi khó đi, nhưng nàng đã tính toán cho nhiều ngày, mang đầy đủ nước và thức ăn, dây thừng và nhiều vật khác, xuống núi cũng không xem là khó khăn.

Một đêm chạy gấp, khi ánh rạng đông lên cao, nàng qua loa mặc một bộ y phục để giả dạng, rồi nhanh chóng chạy về hướng Lộ Châu cách gần nhất.

Chỉ cần đến được Lộ Châu, mua một con ngựa tốt, một đường chạy đến hướng bắc rồi vòng qua sông Khê Phượng, vượt qua biên cảnh, từ phía trong biên cảnh Tinh quốc rẽ ngược lại hướng tây, liền có thể trở về Vân Đãng Sơn.

Lực lượng của Phượng Anh ở Diệu quốc quá lớn, một đường này ẩn thân không chắc chắn, chỉ có thể lấy tốc độ để chiến thắng, nàng cũng không tin bản thân không ngủ không nghỉ ngơi, vẫn không nhanh hơn Phượng Anh. Đợi đến khi hắn phát hiện không thấy nàng, phái người tìm kiếm, không phải sẽ cần thời gian để bố trí ư?

Tuyết rơi suốt một đêm, đến khi nắng sớm dần lên cao, lớp tuyết trắng xóa đã phủ khắp viện, mai đỏ ngậm trong tuyết trắng, càng thêm xinh đẹp rực rỡ.

Đêm qua Phượng Anh uống say, hơn nữa sự việc đã được sắp xếp thỏa đáng. Hôm nay hắn thức dậy rất trễ, lúc đẩy cửa bước ra ngoài, ánh Mặt Trời chiếu vào lớp tuyết đọng trên nhành mai, nhẹ nhàng phát ra ánh sáng. Hắn cười khẽ tùy ý để thị nữ phủ thêm áo lông cừu, nâng bước tiến vào sân.

Liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở phía trước, hỏi: “Công tử đã dùng tảo thiện rồi sao?”

Trong lòng thị nữ biết hắn đang hỏi đến công tử lạnh lùng ở phòng chính diện, vội vàng khom người nói: “Công tử vẫn chưa tỉnh giấc, chúng nô tỳ không dám quấy rầy.”

Tầm mắt Phượng Anh ngừng lại, ánh mắt khẽ lóe lên, nhanh chóng đi thẳng đến gian phòng phía trước. Bước lên bậc thềm, dùng đại lực mở rộng cánh cửa. Ánh mắt đảo một vòng bốn phía, gương mặt hắn lạnh lẽo, hừ nhẹ một tiếng.

“Cho tất cả Phong Khiếu vệ bên ngoài tiến vào, đi mời thiếu gia của ngươi đến đây.”

Phượng Anh phất áo ngồi xuống cạnh tiểu bàn, mắt thấy thị nữ lúng túng khẩn trương chạy ra ngoài, hai mắt hắn híp lại, ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Phong Khiếu Vệ tiến vào sân, thấy Phượng Anh ngồi trong phòng Khánh Nhiễm, sắc mặt không tốt, trong lòng liền giật mình, mơ hồ đoán được đã có chuyện gì phát sinh. Một người tiến lên trước, lại có thêm vài người bước lên bậc thềm, quỳ một gối xuống hành lang.

“Thuộc hạ thất trách, nhưng chúng thuộc hạ quả thật đã canh giữ suốt một đêm, chưa từng dám lơi lỏng, không phát hiện ra điều bất thường, cũng không nghe thấy trong phòng truyền ra động tĩnh.”

Ánh mắt Phượng Anh bất động, cũng không mở miệng cho hắn đứng lên. Nháy mắt Phong Khiếu Vệ trong viện liền nối tiếp quỳ xuống, nhất thời bầu không khí trong viện thấp đến cực điểm.

Lục Duyệt Phong nhanh chóng bước vào viện, lúc đến nơi thì thấy được tình cảnh như thế, nét mặt hắn khẽ biến, trong lòng đối với thân phận của Khánh Nhiễm càng thêm nghi ngờ. Hắn cau mày, nghĩ đến thần sắc của muội muội trên vãn yến hôm qua, ánh mắt lóe lên, cất bước tiến vào phòng.

“Tướng gia, việc này đừng nên trách bọn họ, có lẽ… là nha đầu Quân nhi kia gây ra họa.” Lục Duyệt Phong dứt lời, liền quay đầu phân phó.

“Đi thỉnh tiểu thư lại đây.”

“Không cần thỉnh, ta tự mình đến đây. Là ta đuổi đi, không liên quan đến bọn họ.” Giọng nữ thanh thúy ở trong viện vang lên.

Lục Duyệt Quân cất bước tiến đến, bước lên bậc thềm, dừng lại dưới mái hiên, cúi đầu lại nói.

“Phượng ca ca muốn phạt, liền phạt ta đi, người là ta để chạy mất.”

“Ngươi! Tiểu muội, vì sao ngươi lại làm như vậy? Thật là ca ca đã làm hư ngươi! Càng ngày càng vô pháp vô thiên. Tướng gia, người xem nên xử trí như thế nào, không cần nhân nhượng, nha đầu này quả thật nên bị trừng trị thích đáng.”

Phượng Anh thấy Lục Duyệt Quân vẫn cúi đầu, dư quang khẽ liếc nhìn Lục Duyệt Phong, chợt cười một tiếng: “Quên đi, cũng không phải là chuyện lớn. Thả liền thả đi, nếu tâm nàng* đã không ở nơi này, giữ người lại thì có ích gì?”

(Từ “nàng” và từ “hắn” trùng âm với nhau, đọc là “tā”, hai từ này chỉ khác nhau cách viết, “nàng” viết là 她, “hắn” viết là 他. Vì trong ngữ cảnh này, mọi người đều nghĩ Khánh Nhiễm làm nam, nên cũng nghĩ cách gọi của Phượng Anh là “hắn”, nhưng Phượng Anh lại biết Khánh Nhiễm là nữ, nên mới dùng chữ 她 (là nàng))

Lục Duyệt Quân lại bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Phượng ca ca đồng ý buông tha hắn?”

Phượng Anh cười nói: “Sao lại nói lời này? Ta khi nào lại làm khó nàng. Nàng là trọng phạm chậy trốn khỏi Chiến quốc, ta thấy nàng có thân thủ bất phàm, liền giúp nàng một phen, muốn lôi kéo nàng về dưới trướng. Nàng lợi dụng ta thoải khỏi Chiến quốc, nay mắt thấy đã an toàn, không nói báo ân, chẳng ngờ còn lợi dụng ngươi để chạy trốn. Nhưng Phượng ca ca rất tò mò, nàng đã nói gì mà có thể thuyết phục ngươi giúp nàng?”

Lục Duyệt Quân “A” một tiếng kêu to, tức giận đến cả người phát run, xoay người bỏ chạy: “Hắn lừa ta, khiến ta thật đau khổ, xem ta tìm được hắn có lột da hắn ra không!”

Lục Duyệt Phong bắt nàng lại, xách nàng kéo trở về, nhíu mày quát nói: “Rốt cuộc hắn nói thế nào lại gạt được ngươi, còn ngươi thế nhưng đêm qua lại giả vờ, lúc rời khỏi chỗ lại tiễn hắn đi?”

“Hắn vô liêm sỉ, nói… Nói Phượng ca ca có long dương chi hảo *đồng tính*, còn nói trong nhà hắn có thê tử đang trông chờ, hắn nói hắn rất nhớ thương thê tử ở quê nhà, là Phượng ca ca bắt buộc hắn… Ta thật có mắt mà như mù, sao có thể tin tưởng loại tiểu nhân này!” Trong lòng Lục Duyệt Phong tức giận, không suy nghĩ nói hết ra ngoài.

Lục Duyệt Phong sửng sốt, sau đó cũng nghẹn cười một trận.

Long dương chi hảo? Tướng gia?

Trong viện, Phong Khiếu Vệ cũng một trận buồn cười, đến mức sắc mặt đều ửng đỏ, có vài người không kiềm chế được, hai vai không ngừng run rẩy.

“Ngươi này nha đầu chết tiệt kia, thật… thật là… Không có đầu óc.” Lục Duyệt Phong cố nén cười, buồn bực mắng.

Sắc mặt Phượng Anh âm trầm, bỗng nhiên đứng lên, mọi người liền vội vàng thu lại biểu tình, tự giác đem đầu cúi thấp hơn.

“Trông coi không nghiêm, đều đi xuống lĩnh mười quân côn.”

Mọi người nhanh chóng khom người bước ra ngoài, Phượng Anh liếc mắt, hiển nhiên biết lời nói của mình vẫn đọng lại trong lòng Lục Duyệt Quân, phiền muộn nhìn về phía Lục Duyệt Phong.

Trong nháy mắt hắn đã bình phục tâm tình, nở nụ cười: “Trọng Khanh, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, ngươi có hứng thú đến Đông Bình Sơn không?”

Lục Duyệt Phong sửng sốt, cười sang sảng nói: “Tướng gia đã mời, Trọng Khanh rất vinh hạnh.”

Lục Duyệt Quân thấy hai người trước sau bước ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, muốn xin đi theo, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, nhất thời đứng ngẩn ra, nhìn bóng lưng Phượng Anh suy nghĩ xuất thần.

Tại đỉnh Đông Bình Sơn, Phượng Anh ghìm cương ngựa trước vách đá, con ngựa hí dài một tiếng, cả người lồng lên. Hắn quan sát đỉnh núi được bao bọc trong làn sương mù trắng ngà, một khoảng trời xa gần đều mênh mông lên xuống. Ánh sáng trong mắt hắn ngưng tụ, nhìn về phía xa, thân ảnh dường như mất đi sự trong trẻo nhu hòa thường ngày, ẩn giấu khí thế lẫm liệt, kiêu ngạo liếc nhìn thiên hạ.

Tiếng ngựa tê minh truyền đến, Lục Duyệt Phong cũng leo lên đỉnh núi, ghìm ngựa đứng phía sau Phượng Anh, cười nói.

“Vẫn là Tướng gia đến trước một bước.”

Phượng Anh cười nhạt, xoay người xuống ngựa, khoanh tay đứng thẳng trên vách đá, ngẩng đầu nhìn biển trời mênh mông, gương mặt luôn mỉm cười thường ngày giờ lại bình tĩnh không một gợn sóng.

Lục Duyệt Phong theo sau đứng cạnh hắn, nhìn xuống dưới vách núi, gió cuốn lên lớp tuyết, tuyết lại bao bọc quấn lấy ngọn gió, trông hùng vĩ biết bao. Hắn im lặng một lát, lại cười.

“Tiểu muội lỗ mãng, Tướng gia…”

Phượng Anh xua tay cười: “Thôi, là ta sơ sót.”

“Vì sao Tướng gia không phái người đuổi theo, Trọng Khanh nguyện tự mình dẫn người, nhất định đưa người trở lại để bồi tội cho tiểu muội.”

“Nàng đã đi một đêm rồi, đuổi theo cũng không bắt lại được, quên đi. Ta sẽ lại nghĩ cách để tìm ra.” Phượng Anh thầm than một tiếng, khẽ liếc mắt nhìn Lục Duyệt Phong, thấy mặt hắn có ý hổ thẹn, thế này mới lại cười, nói.

“Trọng Khanh không cần lo lắng, cũng không phải là người quá quan trọng gì.” Phượng Anh dứt lời, lại nhìn những dãy núi tuyết phủ mênh mông nằm ở phía xa, ánh mắt rơi vào hướng Tây Sơn, thở dài một tiếng.

“Ngày mai sẽ hồi kinh, không kịp đến quân doanh. Đã lâu không được gặp các huynh đệ, rất nhớ bọn họ. Quay về lại phải trải qua những ngày cân tâm đấu giác, ở bên cạnh Trọng Khanh vẫn tốt nhất, có thể sống quang minh lỗi lạc, thư thái sướng ý.”

Lục Duyệt Phong ngẩn ra, cao giọng nói: “Các huynh đệ thề chết theo Tướng gia. Tướng gia giao năm mươi vạn biên quân cho thuộc hạ, dưới tàng cây đã định phải thề chết thủ vệ Bình quận.”

Phượng Anh cười sảng khoái, quay lại vỗ thật mạnh vào bả vai của Lục Duyệt Phong, lại chỉ dùng sức nói ra một chữ: “Hảo!”

Hắn yên lặng một lúc lâu, nhìn lên màn trời, đón ngọn gió rét lạnh gào thét, khuôn mặt hắn hơi trầm xuống, lại nói: “Trọng Khanh, bảo vệ tốt một Bình quận xa xôi vẫn không đủ. Bình quận là khu vực có đồng ruộng phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, từ trước đã là vùng đất giàu có của Diệu quốc chúng ta. Ta muốn ngươi, trợ ta đem nửa giang sơn phía tây này, trở thành nơi giàu có nhất trong thiên hạ, là hậu thuẫn vững chắc nhất cho hùng đồ bác nghiệp của Phượng Anh, tương lai là trụ cột kiên cường thống nhất giang sơn, ngươi có hiểu không.”

Phượng Anh nói hết lời, Lục Duyệt Phong hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy một cỗ hào hùng đánh sâu vào lòng, nhìn thân hình cao ngất kiên cường của nam tử trước mắt, tâm hắn bị cảm phục, không khỏi ứng tiếng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Phượng Anh xoay người lại nâng hắn dậy, trầm giọng nói: “Từ nhỏ ngươi đã thông minh, chúng ta lại cùng nhau đọc sách học chữ, xưa nay vô cùng thân thiết. Có ngươi trấn thủ ở đây, giúp ta coi giữ một nửa giang sơn, ta ở trong triều sẽ có thể tự do tiến lùi. Nhưng chính sách an dân không phải một ngày là có thể thực hiện được, tính ngươi cương nghị có thừa, nhưng vẫn không đủ bình tĩnh, cần phải được rèn luyện nung đúc thêm.”

Lục Duyệt Phong thẹn thùng cười, nói: “Nay mới biết lý do mà trước kia Tướng gia lại bắt thuộc hạ đọc Dân thanh khảo lục * ghi chép về nguyện vọng của dân* hằng năm, Tướng gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không làm nhục mệnh. Có Dư Viễn trấn thủ Quỳnh Bắc, Cao Phục trấn thủ Giang Ninh, lại có Tướng gia trông giữ triều cương, không cần phải lo lắng.”

Phượng Anh quay đầu nhìn thẳng hắn, hai người hiểu ý cười, hắn xoay người lên ngựa, tay áo vung lên, chỉ về phía khoảng trời mênh mông phương xa, ánh mắt sáng ngời: “Trọng Khanh, cuối cùng có một ngày, thiên hạ này bốn biển sẽ quy về một chỗ, bách tính được an cư lạc nghiệp. Những việc này không phải chỉ ngắn ngủi mấy năm là có thể thực hiện, e rằng ta và ngươi cả đời cũng không thể thấy được, nhưng ta tin, Diệu quốc cuối cùng sẽ nằm trong tay Phượng Anh, vạn chúng đồng tâm, tứ hải đều quy phục.”

Trong một khắc Lục Duyệt Phong cảm thấy người trước mắt tỏa ra khí thế khiếp người, cùng hắn dịu dàng ôn hòa thường ngày phân thành hai người khác nhau, phong thái lỗi lạc. Hắn nhìn núi non trùng điệp ở phương xa, chí khí xông thẳng cửu thiên, nhịn không được nghiêm nghị nói.

“Trọng Khanh nguyện cùng chúng sinh tùy tùng Tướng gia, lập được chiến công hiển hách.”

Phượng Anh cười sang sảng: “Hảo! Trọng Khanh, chúng ta lại so tài, nếu ngươi thắng ta sẽ đem Thanh Vân kiếm cất trong thư phòng tặng cho ngươi.”

“Tướng gia nói lời này là thật sao? Thanh kiếm kia Tướng gia đã trân quý mười lăm năm, ngay cả lau chùi cũng không mượn tay người khác, Trọng Khanh cũng đã mơ ước từ lâu.” Lục Duyệt Phong thả người nhảy lên lưng ngựa, trong mắt phấn khởi.

Phượng Anh cười nhạt: “Gia khi nào lại nói chuyện mà không tính toán? Tiểu tử ngươi đừng vội cao hứng, phải thắng ta trước đã.”

“Ha ha, hôm nay Trọng Khanh thề phải lấy được phần thưởng của Tướng gia.”

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời thanh quát một tiếng hướng về phía sơn đạo phóng đi, vó ngựa nhập vào con đường tuyết, đạp lên núi sông, thoải mái say sưa, chính là bản sắc của những anh hùng.