Quảng trường phía trước cửa Tây của Khánh thành, từ xưa đã là pháp
trường xử án, nhưng nơi xử trảm và lăng trì (*) không ở cùng chỗ, xử
trảm nằm ở phía Tây, lăng trì nằm ở phía Đông . Từ thời Bắc Chu Vương,
Tây thành đã là pháp trường, trải qua hàng trăm năm, không biết đã có
bao nhiêu người bị phơi thây ở đây, máu nhiễm cả một khoảng trời.
(*) Đây là hình thức xử phạt rất dã
man, dùng dao cắt từng miếng thịt, số lượng dao phụ thuộc vào tội trạng
của tội nhân, tội càng nặng thì số dao càng nhiều, từng dao, từng dao,
cắt đến lúc hết mới thôi.
Trong số họ có người chết chưa hết tội, ở pháp trường chịu cực hình,
dân chúng vây xem đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng cũng có người phải
chịu hàm oan, họ chết không được nhắm mắt, không ít dân chúng hiểu được
đến khóc thảm thiết, tế rượu cầu siêu cho họ.
Mặc kệ chửi rủa hay khóc thương, trong lòng đạm mạc hay thổn thức,
thì mỗi khi có xử án ở Tây thành, dân chúng lại được dịp nhốn nháo cả
lên. Bình thường sẽ không ai dám đến quá gần nơi xử án, giống như mỗi
bước đến gần sẽ mỗi bước gặp vận xui, quảng trường ở Tây thành hằng năm
đều máu nhiễm, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh sởn gai óc.
Ngày bảy tháng mười hai năm Nguyên Khang thứ ba, vào một ngày mùa đông, trời nắng và không có gió.
Ngày này nắng thẳng tắp, một ngày đáng lẽ yên bình, nhưng Tây thành
lại náo loạn cả lên, dân chúng tụ thành một hội cùng nhau chạy đến pháp
trường, khuôn mặt ai nấy đều bi phẫn, có người còn kêu khóc thảm thiết.
Bởi vì hai ngày nay, trong thành đều dậy lên lời đồn động trời, nói rằng hai cỗ thi thể bị phơi thây ở Tây thành, chính là Vân tướng quân uy
danh lừng lẫy cùng thê tử của ông.
Việc này nói đến cũng lạ, mấy ngày trước quan phủ lôi ra hai cổ thi
thể này, nói rằng họ là đôi nam nữ thông dâm bị bắt tại trận, nam nhân chống cự sát thương quan binh rồi bị bắn chết tại chỗ. Lúc đó dân
chúng Khánh thành còn rất náo nhiệt, chửi rủa có phỉ nhổ cũng có, chỗ
nào cũng có thể nghe thấy những lời chỉ trích nặng nề.
Khánh thành ồn ào mấy ngày rồi cũng qua đi, Tây thành cũng trở lại vẻ im ắng vốn có của nó. Nhưng lại trong mấy ngày nay, dân chúng ra khỏi
cửa đã nhìn thấy khắp nơi đều dán cáo thị, lúc đọc xong thì ai nấy đều
phải kinh sợ, trong đó nói rằng Vân tướng quân mà bá tánh kính ngưỡng đã bị sát hại.
Ngay lúc dân chúng còn đang hoang mang, đột nhiên không biết từ nơi
nào đã truyền đến tin xác nhận, hai cỗ thi thể đó đích thực là Vân tướng quân cùng Vân phu nhân. Dân chúng muốn biết thực hư thế nào liền cùng
nhau chạy đến Tây thành tìm hiểu. Bá tánh càng tụ càng đông dần, những
tin tức chấn động theo đó cũng liên tiếp truyền ra ngoài.
Đã có rất nhiều người tới xác nhận và chắc chắn nữ nhân kia chính là
thê tử của Vân Nghệ, nàng gọi là Dịch thị. Những người đến kiểm chứng
đều đã từng làm việc trong quân doanh, có người là hoả phu bị thương đã xuất ngũ, cũng có người là nha hoàn từng làm việc trong nhà đại quan ở
kinh thành, may mắn gặp được Vân phu nhân mấy lần, bọn họ muôn miệng
nhưng chỉ một lời, ai cũng chắc chắn đã gặp qua Dịch thị, họ khẳng định
nữ nhân kia chính là Vân phu nhân.
Mà lão đại phu ở Mộ Xuân đường đã đích thân đến pháp trường khám
nghiệm tử thi , ông nói rằng nam nhân kia tuổi trên dưới năm mươi, trên
hai bắp đùi có vết rách rất sâu.
Có người họ Bạch từng làm tiểu binh trong quân, hắn cũng nói rằng khi Vân tướng quân còn trẻ, lúc ông mới lãnh binh đánh giặc đã từng bị gãy xương sườn và xương hai bên đùi.
Nghe được như thế dân chúng không khỏi phẫn nộ, mọi người tức giận
đến không thể khống chế được, ai nấy đều yêu cầu quan phủ phải ra mặt để giải thích mọi chuyện, cũng có người đã cùng quân binh trên pháp trường xảy ra xung đột, muốn ra tay cướp lấy thi thể, tình thế nháy mắt càng
không thể cứu vãn.
Khánh Nhiễm xen lẫn trong đám người, nhìn những dân chúng Tây thành
đều bị xua đuổi mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Những hương thân chất
phác này đều đơn thuần như vậy, bọn họ thậm chí chưa từng gặp qua phụ
thân nàng,nhưng họ lại có thể tình nguyện vì người mình ái mộ mà đối đầu với quan phủ .
Nhìn hàng lệ đang tuôn dài trên mặt mỗi người, nhìn đến những cánh
tay đang tung ném chỉ tiễn (*), nghe tiếng khóc thảm thiết đau lòng,
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy như có hàng ngàn, hàng vạn mũi thương sắc bén
đang đâm sâu vào trái tim mình. Hai mắt nàng đã đẫm lệ mờ mịt, nàng rốt
cuộc đã tới được pháp trường rồi, hai chân lảo đảo, nàng cả người run
run bước nhanh trong đám người. Chính là nơi này, nàng từ lúc bước vào
Khánh thành, liền nổi điên muốn lao đến nơi này, hiện tại rốt cuộc cũng
đến được đây…
(*) Tiền giấy, vàng bạc dùng để cúng tế
Phụ thân, mẫu thân, Nhiễm nhi đã tới chậm. . .
Khánh Nhiễm nhanh chóng nhập vào đám người, từng chút một tới gần đài hành hình, chung quanh hết thảy tựa hồ đều đã trống vắng mơ hồ, nàng đã không còn nghe được gì nữa. Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, nàng biết ở nơi đây, phía sau tầng lớp người này , phụ mẫu nàng
…. những người luôn dành cho nàng tình yêu thương ấm áp … họ đang nằm ở
đây, họ đang đợi nàng!
Gần chút nữa, gần thêm chút nữa. . . Nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy
rồi, ánh mắt vằn tia máu của nàng co rút thật nhanh, ngơ ngác trừng lớn
nhìn hai cỗ thi thể đang bị binh lính vây quanh trên đài, nàng khó mà
tin được đó là phụ thân cùng mẫu thân nàng yêu thương đến cốt tuỷ.
Phụ thân của nàng anh tuấn như vậy, mỗi lần người nói chuyện đều hồn
hậu sang sảng, mỗi lần người bước đi đều uy trầm chắc nịch, mỗi lần
người vận khởi thương pháp đều là tinh tế sắc bén. Người chỉ cần dùng
một bàn tay cũng có thể tung bổng nàng lên không trung, người cũng sẽ
dùng vòm ngực ấm áp của mình, sưởi ấm nàng trong những ngày đông lạnh
giá. . . Phụ thân không nên như thế này, vỡ nát, người đã hoàn toàn thay đổi. Một cỗ cháy đen như vậy làm sao có thể là phụ thân nàng, làm sao
có thể…
Mẫu thân ơi, nương của Nhiễm nhi không phải luôn dịu dàng ấm áp sao?
Con còn nhớ mà, bàn tay mềm mại của nương như mây trắng phía chân trời,
mơn trớ hai gò má con ấm áp dễ chịu lắm. Lúc được mẫu thân ôm con đều
thấy như đắm chìm trong mùa xuân vậy, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi làm
con thấy thật hạnh phúc. Ánh mắt của nương. . .từ ái như vậy, ngọt ngào
như vậy. Nương ơi, người không nên, không nên im lặng như vậy, mẫu thân
không nên nhắm mắt không nói một lời nào với con như vậy. . . Không
nên!!
Dòng người chật chội , Khánh Nhiễm đã ngẩn ngơ, nàng bị một lực mạnh
từ phía sau đẩy ngã trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé bị đám người qua lại
dẫm lên, nhưng mà nàng đã không còn biết được nữa. Nàng ngẩn ngơ nhìn
chằm chằm vào hai cổ thi thể trên đài, cả người nàng đã lạnh như băng,
ngay cả nước mắt cũng đều đông lại thành băng tuyết, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao cắm sâu trong khoé mắt.
Đột nhiên thắt lưng nàng bị nắm chặt, có một sức mạnh đã đem nàng kéo lên. Khánh Nhiễm ngơ ngác hoàn hồn, ánh vào mi mắt có một chút màu
trắng, chưa chờ nàng tập trung nhìn kĩ, phía sau lại đùn đẩy xô mạnh
nàng vào cái bóng trắng kia. Thân thể trước mặt hơi cứng ngắc, sau đó
liền lập tức đem nàng ôm chặt vào lòng, thay nàng cản trở mọi náo loạn
bên ngoài.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy thân thể mình bồng bềnh không rõ, trong mũi
tràn ngập một mùi hương rất ấm áp, cái ôm này không giống của phụ thân,
nó không mạnh mẽ rộng lớn, nhưng sao lại ấm áp như vậy, nàng thật sự rất muốn khóc.
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu, lại ngập tràn trong ánh mắt xót xa thương
cảm. Nàng như hoảng hốt nhìn thấy hình ảnh mẫu thân trong đôi mắt đó,
mỗi khi nàng luyện võ bị thương, nương sẽ luôn nhìn nàng bằng ánh mắt
dịu dàng và yêu thương như vậy. Nàng chợt ngẩn ngơ, rồi lại giật mình
thấy được tỷ tỷ, là ánh mắt của tỷ tỷ mỗi khi nàng nghịch ngợm đến
thương tích đầy mình, hu hu khóc nhè sà vào lòng nàng làm nũng, còn có
phụ thân, có cả Tĩnh Viêm. . .
“Nếu ngươi như vậy thì phụ mẫu trên trời có linh thiêng sẽ không vui vẻ . Đi theo ta.”
Thanh âm hơi giận dữ giống như được truyền từ phía chân trời, thanh
âm có chút xa lạ. Thân thể Khánh Nhiễm cứng đờ, vừa chớp khoé mắt thì
một giọt lệ đã lăn dài trên má, lệ nóng tẩy sạch tầng sương mù hình ảnh
vừa nãy trong mắt nàng. Nàng nhìn thấy khuôn mặt có chút lạ lẫm cũng có
chút quen thuộc. Gương mặt người ấy trong sáng như ngọc, thì ra là
Phượng công tử. . . Nàng rốt cuộc không còn nhìn thấy phụ thân cùng mọi người nữa. . .
Phượng Anh che chở Khánh Nhiễm mang nàng đến nơi có ít người. Khánh
Nhiễm chết lặng tùy ý để hắn nắm chặt tay lôi kéo đi, chỉ cảm thấy cả
người như vô lực.
Hắn rốt cuộc đem được Khánh Nhiễm đến một nơi an toàn, Phượng Anh
quay lại nhìn gương mặt Khánh Nhiễm đã cương cứng như rối gỗ, cảm thấy
vừa đau lòng vừa tức giận. Nửa ngày, hắn cuối cùng đành than nhẹ một
tiếng, từ trong lòng lấy ra cái khăn gấm màu trắng, kéo bàn tay nàng bị
đám người dẫm lên, hắn không ngừng chà lau rồi băng lại sạch sẽ.
Khánh Nhiễm ngơ ngác để mặc hắn dịu dàng băng bó cho nàng , cảm thụ
được đầu ngón tay truyền đến độ ấm, ngẩng đầu thấy mảnh áo trắng tinh
trước ngực hắn đã bị bẩn vài vệt đen thui, còn có vài tia máu. Cái cảm
giác được người khác xót thương khiến nàng không biết làm sao, hai mảnh
lệ dài lại tuôn ra, nàng khẽ lẩm bẩm nói.
“Vì sao đối tốt với ta như vậy?”
Hai tay Phượng Anh thoáng dừng một chút, thấy ánh mắt tiểu cô nương
đã đỏ hoe nhưng vẫn tỏ ra bướng bỉnh, hắn lại có chút không dám nhìn
thẳng, trong lòng hắn nhất thời bối rối. Hắn cúi đầu tiếp tục động tác
trên tay, sau đó thì nhẹ giọng cười.
“Ta vì sao không thể đối tốt với ngươi?”
Khánh Nhiễm sửng sốt, lần đầu tiên nàng thấy được chút ấm áp chân
thật trong nụ cười của hắn, bàn tay đang bị nắm bất giác run lên.
Nhưng vào lúc này, từ đầu đường có một đội quan binh rầm rộ tiến vào, ai nấy trong tay đều cầm trường mâu , khuôn mặt nghiêm khắc, trên một
chiến mã to lớn, một viên tiểu tướng khoát giáp xanh cũng đang phi nhanh về hướng này. Những quan binh vừa đến quát to rồi bao vây lấy đám
người, tiểu tướng kia lớn tiếng chỉ huy nhằm kiềm hãm đám người kích
động.
“Ngươi không thể ở đây nữa, nơi này không an toàn đâu, đi theo ta
nào.” Phượng Anh khẽ nhíu mày, sau đó kéo Khánh Nhiễm lui từng bước về
phía sau.
“Không, ta nhất định phải ở lại đây. Huống chi nếu ta đi lúc này sẽ
càng dễ khiến người khác chú ý, ta còn có việc phải làm, hiện tại không
thể rời đi được.” Khánh Nhiễm vùng khỏi tay Phượng Anh cố chấp nói .
Phượng Anh thấy ánh mắt nàng hiện lên kiên định, dường như còn có đốm lửa nhỏ đang bốc cháy, hắn nhìn đám người bên ngoài rồi than khẽ quay
trở về.
“Đi thôi, vào bên trong đi.” Phượng Anh nói xong liền kéo tay Khánh Nhiễm xâm nhập vào đoàn người.
Khánh Nhiễm bị hắn lôi kéo, ngẩng đầu như nhìn thấy dáng vẻ thiếu
niên dần trưởng thành, hắn vì nàng tạo ra một con đường, tà áo trắng vì
nàng mà nhăn nhúm, nhìn đến cái trán đã ướt đẫm mồ hôi. Chỉ cảm thấy đôi tay thon dài đang gắt gao nắm lấy nàng, quả thật rất ấm áp.