Văn Khương Công Chúa - Yuying

Chương 133: Vào cấm địa




Nàng nhíu khởi lông mày

"Sơn Nhung năm trước không phải đã khuyết lính cạn lương thực, đúng là thời điểm cục diện chính trị rung chuyển, tại sao có thể có nhàn hạ tới chinh phạt Yến quốc?"

Quản Trọng ngẩn người.

"Phu nhân phiền rời đi một bước hẵn nói chuyện."

Văn Khương tùy hắn rời khỏi vài bước, hắn giải thích nói.

"Sơn Nhung bị Bắc Nhung mê hoặc, nói là Yến Vương tuổi nhỏ, chỉ có mẫu phi nắm quyền, nội bộ Yến quốc mấy nhân vật thực quyền cũng nghĩ đến phân quyền không chịu cùng Sơn Nhung chính diện giao phong, thầm kín vẫn là cản tay nhau. Mấy ngày trước đây sứ giả Yến quốc đến đông đủ, chính là muốn cùng đại vương thương lượng việc này."

Văn Khương nhíu nhíu mày:

"Đại vương là muốn phát binh trợ Yến sao?"

Quản Trọng nghi hoặc nhìn về phía nàng:

"Phu nhân, phát binh trợ Yến, là lời do đại vương chính miệngnói?

Văn Khương giật mình, lắc đầu.



"Mấy ngày trước đây đại vương khi gặp qua sứ thần Yến quốc cũng cùng ta thoáng nhắc qua việc này.

Quản Trọng biểu tình nghiêm túc, nhìn chung quanh một lần.

" Hiện nay ta cũng không gạt phu nhân. Theo thần suy đoán, đại vương ngày gần đây cử động quả thật có ý phát binh nhưng chưa chắc là vì trợ Yến! Chỉ là trong triều cũng có người cùng phu nhân nghĩ giống nhau, có mấy vị Đại tướng đã bắt đầu xin đánh. Đại vương khẩu dụ, mấy vị đại thần cùng chung thảo luận chính sự, mặc dù lấy thần dẫn đầu, nhưng không phải thần một người có thể quyết đoán. Việc này với sức của một mình thần thực không đảm đương nổi, nên mới xin ý của Đại vương!"

"Vậy theo đại nhân thấy, nếu là hai nước giao chiến, phần thắng nắm được bao nhiêu?"

"Yến quốc là nơi Mạc Bắc, giá rét dị thường, quân ta lại rất ít ở thời tiết như vậy nghênh địch, nếu là chính diện nghênh chiến, chỉ sợ thua nhiều thắng ít!"

Quản Trọng thấy Văn Khương không có tỏ vẻ gì, cũng không biết nàng có hiểu rõ hay không, ước chừng cũng không chịu tương thương, toại đòi lại dâng sớ, khẽ cắn môi, lại xoay người bước lên cầu nổi.

Người phía Dịch Nha gặp hắn còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi ra ngăn trở. Quản Trọng bên này cũng không đạt mục đích thề không bỏ qua. Hai phương giằng co không dưới, vài tên thị vệ cũng định động thủ đả thương người. Văn Khương quát nói.

"Quản Trọng đại nhân đem tấu chương cho ta, ta sẽ xử trí!"

Quản Trọng quay đầu nhìn Văn Khương, tiến lên đưa lên dâng sớ, hành lễ.

"Xin nhờ phu nhân!"

Nàng cầm sớ vừa dâng lên, nghiêm nghị bước lên cầu nổi, bọn thị vệ tuy rằng tiến lên ngăn trở, cũng không dám đụng nàng. Văn Khương một đường tiến, bọn chúng một đường lui, hoành đao Dịch Nha ngăn chặn đường nàng đi,.



"Phu nhân không nên lại hướng phía trước, bằng không chớ trách tiểu nhân đắc tội!"

Văn Khương cười nhạt một tiếng, trực cổ nghênh tiếp hắn dao, ước chừng hắn như thế nào cũng không đoán được nàng sẽ hành động như vậy, hừ đến vội vàng lùi ề sau. Dịch Nha sắc mặt tối đen:.

"Phu nhân đừng lại đi về phía trước, phu nhân không cần tính mạng, tiểu nhân lại cũng không phải người sợ chết. Nếu là đả thương phu nhân, tiểu nhân không sợ tương lai bị đại vương trách phạt, cùng lắm tước mặt ngài ấy tự sát tạ tội!"

Văn Khương không cam lòng yếu thế, giơ cao tấu chương:

"Quốc hưng suy, một trận chiến này! Nếu là tính mạng ta ngươi đã có thể giải quyết, ngươi không sợ lấy cái chết biểu đạt ý chí, ta lại gì từ một chết! Nếu là ngươi và ta cùng chôn theo vận nước Tề Quốc, ngươi muốn chẳng lẽ không phải tính mạng đại vương? "

Mắt thấy cách Vị Ương cung chỉ một bước ngắn, bọn thị vệ nhao nhao lui bước, Dịch Nha té nhào xuống đất: "Phu nhân, tiểu nhân van xin ngài, không nên vào đi! Ngài tiến vào, đại vương cũng không giải quyết được vấn đề!"

Văn Khương đi lại sinh phong, nhìn cũng không nhìn hắn, đẩy cửa vào.

Gian phòng dược khí hương lạnh, Trọng Nhĩ đang ngồi xổm trước lò thuốc hầm thuốc, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn một mắt, hai người đối mặt, Trọng Nhĩ nhìn Văn Khương nhẹ gật đầu, khôi phục lại tiếp tục lắc phiến hầm thuốc.

Tang Du đỏ hồng mắt từ bình phong phía sau đi vòng ra, thấy Văn Khương, kinh ngạc một phen, thấp giọng quở trách Dịch Nha:

"Ngươi... giữ cửa như thế sao"

Văn Khương cùng Tang Du đã lâu không gặp, không nghĩ tới hắn thế nhưng một mực ở bên hầu hạ Tiểu Bạch, cũng không có nhiều lời, chỉ lập tức đi vào nội thất.