Văn Khương Công Chúa - Yuying

Chương 104: Đột nhập cung cấm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Người cũng không muốn công tử cùng công chúa trong lòng đều khổ, không phải sao? Hiện nay công chúa vì để hết thảy đều trở về tại chỗ đã nếm nhiều đau khổ, người nhẫn tâm còn để nàng một mình gánh vác sao?"

Tiểu Đào lưu lại nước mắt xung Tang Du lớn tiếng hô hào.

"Tốt. cực kì tốt. Cả đám đều đem ta biến thành kẻ đần."

Tiểu Bạch đối với chân tướng vô cùng khiếp sợ, lập tức lùi về sau vài bước.

"Công tử, ngày đó công chúa mệnh chúng thuộc hạ giữ bí mật, cũng không muốn để ngài đau lòng."

"Ngươi chỉ cần nói với ta tới, nàng bây giờ đang ở đâu?"

) ****

"Muộn như thế, công tử còn muốn tiến cung sao?"

Bào Thúc Nha thấy tiểu Bạch thần sắc cấp bách, trong lòng lập tức dâng lên một tia dự cảm bất thường.

"Ta đi nhanh sẽ trở lại "

Tiểu Bạch giương tay, trở mình lên ngựa, hất bụi mà đi.

Bào Thúc Nha nhẹ nhàng vuốt râu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

==========

Cơ Huỳnh cùng Chư Nhi đã ngủ, Quý Ngỗi trong toàn bộ cung thất rắc mê hương, chỉ vì khối chi ngọc hiếm thấy kia.

Nếu như không trong nhóm vật phẩm hồi môn, thì xem ra chỉ có thể trên người Cơ Huỳnh.

Nàng nhìn chung quanh một chút, xác định tất cả mọi người đã trúng mê hương sau đó đi nhanh vào trong hoa điện

Cơ Huỳnh cùng Chư Nhi nằm sóng vai nhau, Quý Ngỗi đẩy bọn họ một cái, mới động thủ tìm kiếm.

Bỗng nhiên, một hồi lạnh gió thổi vào, nguyên bản ánh nến sáng rực trong nháy mắt dập tắt. Quý Ngỗi càng hoảng sợ, vừa vừa quay đầu lại liền phát hiện Chư Nhi trong tay cầm theo một ngọc bội lóe ánh huỳnh quang màu xanh biếc hướng nàng từng bước một đến gần.

"Đại điện của quả nhân cư nhiên có kẻ gian, lại là nữ nhân xinh đẹp như thế, thật là khiến quả nhân giật mình." - Chư Nhi bất cần đời cười.

Quý Ngỗi hừ đến một thân mồ hôi lạnh.



"Là, ta muốn có ngọc bội trên người Vương Cơ nên mới mạo hiểm tiến cung."

"A?"

Chư Nhi đi đến nàng bên người, vung lên nàng một lọn tóc thả tới chóp mũi ngửi ngửi.

"Tuy rằng ngươi rất đẹp, bất quá, này ngọc bội này chính là vương muội của quả nhân muốn có. Tuyệt đối không thể cho ngươi "

Quý Ngỗi đẩy hắn ra, thuận thế lại vung một ít mê hương.

"Chưa hẳn."

"Ngươi cho rằng quả nhân sẽ để ngươi trốn?"

Chư Nhi không có chút dấu hiệu trúng mê hương, một cái kéo trụ cánh tay nàng!!

"Quả nhân yêu nhất là mỹ nữ, bất kể là công chúa hay là nữ tặc, đều không thể trốn ra khỏi lòng bàn tay ta. "

"A _ _"

Một tiếng thét chói tai phá vỡ cung thất yên tĩnh. Chư Nhi cởi ra nhu quần của nàng, vặn qua thân thể nữ nhân 1 miếng liền cắn trụ miệng nhỏ.

"Thả ta ra _ _"

Quý Ngỗi vạn phần hoảng sợ nghĩ muốn đào thoát, ác mộng bị hắn cưỡng bách năm xưa trong nháy mắt hiện lên trong đầu.

"Vô dụng, "

Chư Nhi gặm nhắm bờ môi nhu mì, bàn tay lớn không an phận với vào xé rách nhu quần, một cái liền nắm lấy một bên vú nhỏ.

"Ngươi là nữ nhân, mà ta là nam nhân, ngươi càng phản kháng trong mắt của ta chỉ thêm kích khởi dục vọng trong ta, ngươi hiểu không?"

"A _ _ _ _"

Quý Ngỗi liều mạng giãy giụa. Chư Nhi tựa hồ không có gì kiên nhẫn, dùng cả người đè trụ nàng, sau đó nâng lên một chân đem cự thú sớm đã phát cứng từng điểm từng điểm chui vào hạ thân...

"Không _ _ _ _ "



Sâu sắc đau đớn kèm theo vật cứng xâm nhập lệnh nàng cả người như đứt dây đàn thông thường "Ken két" một tiếng mất giãy giụa sức mạnh.

Một tia máu tươi thuận theo bờ mông nàng tuyết bạch chảy xuống lộn xộn không chịu nổi trên nhu quần.

"Vẫn là cái con non, coi như không tệ."

Chư Nhi bị nàng kẹp cực kì thoải mái, vừa mới chuẩn bị dụng lực chạy nước rút liền cảm thấy sau não bị trùng trùng điệp điệp một kích ngã tại trên người Quý Ngỗi.

==========

Quý Ngỗi đẩy ra hắn, tiểu Bạch một thân thanh y, cầm lấy Thừa Ảnh đứng ở bên chân nàng.

"Tam ca, "

Nàng đi về phía hắn ôm ấp, giờ phút này, nàng không nhớ tới chính mình đến tột cùng là ai, chỉ biết nàng giờ phút này vô cùng cần hắn.

"Không có việc gì, đều do Tam ca tới chậm, ngoan."

Tiểu Bạch cởi xuống sâu y nhẹ nhàng phủ thêm lên người nàng.

"Muội, muội..."

Quý Ngỗi này mới nhớ tới chính mình không phải Văn Khương.

"Tiểu Đào đã nói hết với ta"

Hắn vuốt ve gương mặt xa lạ trước mặt.

"Chúng ta trở về đi."

"Không được" - Quý Ngỗi nhẫn lại đau đớn

"Khối ngọc kia còn có máu của hắn. Muội đều cần"

Tiểu Bạch nhìn nàng một cái, nhẹ gật đầu, tìm tới một cái lọ đựng thuốc sau đó cắt một đường trên đầu ngón tay Khương Chư Nhi.

Nàng không khỏi cười khổ, nguyên lainl cho rằng sẽ khó khăn để có hai món đồ này, nhưng hiện tại lại... Âu cũng là thiên ý!

van-khuong-cong-chua-104-0