Vãn Hồi

Chương 55




Lục Diễn đứng thẳng trước mặt Kha Dư Chước, chợt mỉm cười, “Mày chính là Kha Dư Chước?” Trong giọng nói lãnh ý không chút thuyên giảm.

Trên mặt Kha Dư Chước đã thoáng tái nhợt, lại vẫn không cam nguyện yếu thế mà trừng mắt nhìn hắn, “Mày chính là Lục Diễn.” Nếu xem nhẹ hai vai nhịn không được run nhè nhẹ của y, đại khái sẽ cho rằng y thật ra không bị khí thế của Lục Diễn áp chế.

Lục Diễn tất nhiên không chút lưu tình nào mà chỉ ra, “Mày đang sợ hãi.”

“Ai sẽ sợ một đứa con hoang chứ.” Kha Dư Chước cằm hất cao, tràn đầy khinh miệt.

Lục Diễn không bị y chọc giận, ngược lại mỉm cười, “Tuổi tao so với mày lớn hơn, ai là con hoang, vừa nhìn liền hiểu ngay.”

Kha Dư Chước giống như bị chọc đến chỗ đau, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rốt cuộc duy trì không được trấn định bên ngoài, “Mẹ tao được cưới hỏi đàng hoàng, mày đây là vu khống.”

Lục Diễn khóe miệng nhếch lên, “Thiếu kiên nhẫn đến vậy? Tao còn tưởng rằng mày có bao nhiêu bình tĩnh. Lúc bày mưu hại tao có phải rất thích thú, mày cũng chỉ biết dùng thủ đoạn hạ đẳng này thôi sao?”

“Thủ đoạn hạ đẳng, đối phó mày là đủ rồi.” Kha Dư Chước vẫn cứng đầu nói.

“Thực đáng tiếc, kế hoạch của mày thất bại. Hơn nữa mày có lẽ không biết, tao là một người có thù tất báo, ai muốn hại tao, tao tất sẽ hoàn trả gấp bội.” Nói đến đây, ánh mắt Lục Diễn càng phát ra ngoan độc.

Khí thế Kha Dư Chước lập tức liền yếu đi, “Mày, mày muốn thế nào?”

“Tao muốn thế nào?” Lục Diễn cười lạnh, “Hẳn là nên hỏi trước, Kha thiếu gia, mày muốn thế nào.”

Lục Diễn đột nhiên tiến lên trước, vào lúc Kha Dư Chước còn chưa kịp phản ứng, hung hăng túm lấy y, kề mặt tới gần, trong mắt lộ ra sát ý, “Kha thiếu gia không phải muốn tao ngồi tù sao? Mày tin hay không, tao cho dù ở trong này giết mày, cũng có thể toàn vẹn đi ra.”

Kha Dư Chước sợ hãi bắt đầu run rẩy dữ dội, một khắc kia, y thật sự tin tưởng, Lục Diễn nói được thì sẽ làm được, thật sự có thể giết y.

“Bất quá…” Lục Diễn chậm rãi đứng lên, còn thuận tay vuốt vuốt cổ áo bị nhăn nhúm của Kha Dư Chước, khẽ cười, “Vì loại người như mày mà ô uế tay mình, tao cảm thấy không đáng.”

Người này, thật đáng sợ! Kha Dư Chước cũng không bởi vì câu nói này mà trầm tĩnh lại, còn đang run rẩy bần bật. Y trước đây sao lại cho rằng, đối phương chẳng qua chỉ là diễn viên bé nhỏ vận khí không tồi. Y có chút hối hận chính mình lỗ mãng, nhưng sự tình đã phát sinh, hắn cũng hối tiếc không kịp.

“Cho nên, hôm nay tao muốn cho mày bài học, cho mày biết, trên cái thế giới này, còn có rất nhiều người, mày căn bản không thể trêu vào.”

Kha Dư Chước nhìn Lục Diễn, lại nhìn hai người cao lớn kia, run rẩy nói, “Nhiều người khi dễ ít người, mày tính cái gì là anh hùng hảo hán.”

“Anh hùng hảo hán?” Lục Diễn giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời, “Mày tưởng là đang đóng phim võ hiệp sao. Quá ngây thơ rồi Kha thiếu gia. Bất quá, tao hôm nay cho mày một cơ hội, hai người bọn mày….” Hắn chỉ chỉ Kha Dư Chước cùng Tống Cảnh, “Cùng tiến lên. Tao chỉ một người đấu với hai đứa mày, đánh thắng tao, liền tha cho tụi mày rời đi.”

Kha Dư Chước lo lắng hỏi, “Mày xác định? Cho dù bị đánh ngã, bọn họ cũng sẽ không xuất thủ?”

Lục Diễn mỉm cười, “Tao không phải mày, tao nói sẽ giữ lời. Hơn nữa, mày cho là hai đứa mày nhất định có thể thắng tao?”

Lục Diễn nói xong, cởi áo khoác, tiêu sái ném lên trên ghế sa lông, chậm rãi cởi bỏ cổ tay áo, xắn tới khuỷu tay. Mỗi một động tác của hắn đều chậm rãi, không vội không nóng, trong tao nhã lộ ra tiêu sái.

Kha Dư Chước khôi phục một chút lòng tin, cũng đứng lên, nếu chỉ là đối phó một mình Lục Diễn, nhìn thế nào cũng dễ dàng hơn so với kia hai tên cao to như võ sĩ kia, huống chi, Kha Dư Chước cũng không yêu ớt như bề ngoài của y, bình thường y cũng rất thích đi phòng tập thể thao, có lẽ là chán ghét người khác nói y quá mức thanh tú, giống đàn bà, càng có suy nghĩ chứng minh mình cường tráng, cuối cùng tuy rằng không luyện ra chút cơ bắp nào, thể trạng lại luyện được rất tốt, có đôi khi tới câu lạc bộ quyền anh chơi mấy ván, võ sĩ quyền anh yếu một chút còn không phải là đối thủ của y, xác thực khiến những nhị thế tổ chê cười y kia phải nhìn y với cặp mắt khác xưa.

Mới vừa rồi bị khí thế Lục Diễn dọa tới mức phát run, này tuyệt đối là sỉ nhục y không cách nào xóa mờ, mà hiện tại, y muốn một lần nữa chứng minh, y không phải kẻ nhát gan như Tống Cảnh.

Từ lúc hai người bắt đầu đối thoại, Tống Cảnh liền không dám lên tiếng, hắn nghe xong trong phút chốc hoảng sợ, hóa ra Kha thiếu gia còn có bí ẩn thân thế như vậy. Có điều hiện tại quan trọng nhất vẫn là làm sao để thoát thân, nghe được Lục Diễn nói, trong lòng hắn cũng vui vẻ. Hàng năm đi theo Kha thiếu gia náo loạn, hắn tự nhiên rất rõ ràng thân thủ của đối phương, trong mắt của hắn, kia quả thực đã là cao thủ, đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn lại cam tâm tình nguyện nghe Kha Dư Chước bài bố, mặc kệ nhát gan thế nào, nam nhân đều là kẻ tôn sùng sức mạnh.

Lục Diễn nói hết lời, hai người đi theo hắn liền buông lỏng Tống Cảnh, Tống Cảnh lập tức đứng lên, vẻ mặt vui mừng mà chờ xem Lục Diễn bị đánh, nhưng mà sự thật lần thứ hai ngược hắn tàn nhẫn.

Ra tay trước chính là Kha Dư Chước, đạo lý tiên hạ thủ vi cường y hiểu, huống chi đối phương còn có hai người đứng sau, tuy rằng Lục Diễn hứa hẹn bất luận thế nào bọn họ cũng sẽ không động thủ, bất quá kẻ luôn âm hiểm như y, thực khó tin tưởng người khác cũng sẽ quang minh chính đại.

Kha Dư Chước ngạo mạn đi về phía Lục Diễn, nhanh chóng tiếp cận, đột nhiên đánh ra một quyền, y ra quyền rất mạnh, hữu lực, hơn nữa góc độ tàn nhẫn, thoạt nhìn cùng với bề ngoài nhỏ bé và yếu ớt của y tuyệt không tương xứng. Bất quá nếu cho là đây chính là sát chiêu của y vậy thì sai rồi, tại lúc ra quyền y đồng thời đá một cước, thẳng đánh vào chỗ yếu hại, chẳng qua một cước này che giấu bằng động tác tay, người bình thường có lẽ sẽ nghênh diện chống đỡ nắm đấm mà xem nhẹ phía dưới.

Chỉ tiếc Lục Diễn không phải bình thường, hắn giống như đã sớm hiểu rõ đối phương, giống như thực tùy ý lại giống như bị bức mà lui về sau một bước, tùy tiện nhấc chân ngăn đỡ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chân Kha Dư Chước tràn ngập sức mạnh liền hạ xuống. Y còn chưa kịp phát ra tiếng la đau, nắm tay cũng đã bị Lục Diễn bắt được, lại là một tiếng “rắc”, cổ tay phải Kha Dư Chước cũng mềm nhũn.

Kế tiếp chính là một hồi đơn phương dã chiến. Lục Diễn không đợi Kha Dư Chước ngã xuống, liền tiến lên một bước, bắt lấy vai trái y, thuận tay kéo mạnh, “rắc” một tiếng thứ ba, cánh tay kia cũng sai khớp. Sau đó hai tay hắn nắm chặt hai tay đối phương, chân cong lên, thắt lưng dùng sức, đem người xốc lên, tiêu sái xoay người y lại, đạp cho một cước ngay ngực, cuối cùng hai đấm trực tiếp đánh tại hai mắt đối phương, miễn phí cho một bữa trang điểm mắt gấu mèo.

Lục Diễn động tác sạch sẽ, lưu loát, thoạt nhìn thậm chí có chút đẹp mắt, so sánh với động tác đánh võ trong phim ảnh cũng không mấy khác biệt, phỏng chừng nếu là hắn đi đóng phim hành động thì sẽ không cần diễn viên đóng thế cùng võ sư chỉ dạy.

Hai người cao lớn chứng kiến mà ánh mắt tỏa sáng, bọn họ thật không nghĩ tới Lục Diễn thoạt nhìn nhã nhã nhặn nhặn, thân thủ lại tốt như vậy, lập tức liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Kỳ thật Lục Diễn ngay từ đầu không tính toán nặng tay như vậy, hắn nhìn Kha Dư Chước một bộ nhỏ bé yếu ớt, nếu là ra tay quá mức xảy ra tàn tật gì đó thì rất phiền toái, cũng không phù hợp nguyên tắc của hắn. Bất quá Kha Dư Chước vừa ra tay hắn liền vui vẻ, xem ra cũng từng luyện qua, vậy thì tốt rồi, thân thể người rèn luyện năng lực thừa nhận chung quy sẽ tốt hơn người bình thường. Vì thế hắn liền không chút khách khí mà chọn những chỗ dễ ăn đau cũng sẽ không gây tàn phế mà xuống tay, hắn an tâm cho vị thiếu gia không biết trời cao đất rộng này một bài học giáo huấn, ra tay không chút lưu tình.

Thời điểm Kha Dư Chước ngã xuống đã đau đến ngất đi.

Tống Cảnh kinh ngạc trợn mắt há mồm, Lục Diễn mỗi một quyền đều giống như đánh vào trên người hắn, hắn cơ hồ muốn tè ra quần.

Lục Diễn thu thế đứng vững, cũng không thèm nhìn tới Kha Dư Chước nằm rạp trên đất, hoạt động một chút cổ tay, ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Cảnh, “Đến mày.”

Tống Cảnh phỏng chừng thật sự bị dọa choáng váng, thế nhưng không lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mà là run run rẩy rẩy cầm một bình rượu nhắm thẳng hướng Lục Diễn.

Động tác kia so với Kha Dư Chước thật sự quá mức khó coi, sơ hở đến mức không đành lòng nhìn thẳng. Lục Diễn chờ hắn đến gần rồi, mới tung ra một cước, cả người cả bình lập tức văng ra xa.

Tống Cảnh ngã ngồi trên ghế sa lông, bình rượu thuận thế nện lên trên đầu hắn, chỗ bị đập truyền đến cảm giác ấm nóng, theo bản năng mà vươn tay vừa sờ, vừa giơ tay ra trước mắt, một tay đầy máu, hắn sợ tới mức hét ầm lên, “Máu, máu, máu, giết người….” Sau đó thành công đem mình dọa ngất, kỳ thật trên đầu của hắn cũng chỉ là sứt miếng da mà thôi.

Lục Diễn nâng mắt, nở một nụ cười lạnh đầy khinh miệt. Hắn đang muốn đi lấy áo khoác, một người trẻ tuổi trong đó đã vồn vã đưa tới cho hắn, “Lục ca, áo của anh.” Ngay cả xưng hô đều thay đổi.

Lục Diễn cũng không khách khí, thuận tay tiếp nhận quần áo mặc vào, sau đó phân phó nói, “Gọi điện thoại cho cha bọn họ tới đón người, không tự mình đến, tuyệt không thả người. Bọn họ nếu hỏi là ai làm, cũng đừng gạt, Lục Diễn tôi dám làm dám chịu.”

“Yên tâm đi, Lục ca, chúng em sẽ xử lý tốt, nhất định theo ý của anh.”

Lúc trở lại xe, nhìn đồng hồ, cũng mới chỉ qua mười mấy phút mà thôi.

Tống Huy quan tâm hỏi han, “Thế nào Lục ca?”

Lục Diễn mỉm cười, “Đều giải quyết, đi thôi.”

Ngày hôm sau hắn liền nhận được quà bồi tội của ông Tống, Lục Diễn thống khoái mà nhận.

Kết quả này Lục Diễn sớm đã đoán trước, nhìn bộ dạng đứa con, có lẽ cha cũng không phải kẻ có can đảm, tuy rằng Lục Diễn thoạt nhìn cô độc, nhưng chỉ riêng chuyện hắn dám ở Kim Điện náo loạn, đã chứng tỏ thân phận của hắn, sau lưng của hắn là ai, không cần nói cũng biết. Mà chuyện này vốn chính là Tống Cảnh không đúng trước, huống chi bản thân Tống Cảnh cũng không bị gì quá nặng, ông Tống vẫn thực thức thời, Lục Diễn tự nhiên cũng hiểu được thấy tốt nên thu.

Về phần người đứng đầu nhà họ Kha, chỉ bảo trợ lý gọi điện thoại đến yêu cầu gặp mặt. Lúc này đây Lục Diễn sẽ không dễ dàng như vậy, mà là trực tiếp bảo Tống Huy cự tuyệt, chỉ nói một chữ bận.

Này cũng không phải hoàn toàn là lấy cớ, hai ngày tới hắn phải theo đoàn phim tới Las Vegas, mà hai ngày này trừ bỏ công việc, còn có một chuyện quan trọng, chính là cùng bạn bè của Khúc Song Hoa gặp mặt, xem kịch bản người đó đang sáng tác. Bởi vì trước cũng đã hẹn Lý Nhiễm, cho nên lúc này điều chỉnh thời gian một chút, rốt cục tại trước lúc Lục Diễn khởi hành đi Las Vegas liền quyết định gặp mặt.



Hoàn chương 55

☆,