Vãn Hồi

Chương 4




Về bộ phim điện ảnh cùng nhân vật hôm nay, Lục Diễn cũng vô cùng quen thuộc.

Tuy rằng thời gian trôi qua rất nhiều năm, nhưng đời trước sau khi Lục Diễn lỡ mất vai diễn này, rốt cuộc không thể tìm được cơ hội thuộc về hắn. Cho nên mỗi khi lâm vào sóng gió, Lục Diễn sẽ đem bộ phim này ra xem nhiều lần, nhiều lần mà nghiên cứu, tựa như làm thế có thể bù lại mất mát đã qua.

Đây là một bộ phim đề tài gián điệp.

Mặc dù nhiều năm sau, gián điệp đã trở thành đề tài lưu hành, mặc kệ là điện ảnh hay TV đều xuất hiện vài bộ cùng phong cách, đương nhiên trong đó cũng không thiếu tác phẩm xuất sắc. Nhưng năm đó cũng chính là hiện tại, bộ phim về đề tài gián điệp này của Lý Nhiễm có thể nói là tiên phong, thêm vào danh tiếng của Lý Nhiễm cùng với dàn diễn viên chính, doanh thu phòng vé bộ phim này rất cao, năm đó cũng tại giải Bách Thảo thu hoạch không ít giải thưởng.

Mà hôm nay nhân vật Lục Diễn muốn đóng, là một vai phụ quan trọng trong đó.

Đây là một du học sinh từ nước ngoài trở về, có tràn ngập nhiệt huyết cống hiến cho tổ quốc, mang theo khí tức quý tộc của một sĩ quan trẻ tuổi. Trong tám năm kháng chiến, phụng mệnh lệnh cấp trên, trà trộn vào ngụy chính quyền, trở thành gián điệp. Thời điểm câu chuyện phát sinh, chính là khi hai bè đảng hợp tác, một đảng nắm giữ tình báo quan trọng ở Thượng Hải, mà nhiệm vụ của hắn chính là lợi dụng tất cả quan hệ cùng năng lực, hộ tống đảng này vào ngày toàn thành bị phong tỏa an toàn rời đi.

Châm chọc chính là, thời điểm vị sĩ quan trẻ tuổi cùng bè đảng kia chạm trán, lại phát hiện đối phương chính là người thiếu niên đã tịch biên cả nhà mình trong cách mạng dân quốc năm đó. Cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt, hơn nữa đối phương lại là người mình phụng mệnh phải bảo vệ. Giữa đại nghĩa cùng thù hận gia đình, hắn rối rắm giãy dụa, cuối cùng, hắn thành toàn đại nghĩa mà buông tha thù riêng, thậm chí còn vì yểm trợ mà hy sinh chính mình.

Kịch bản trên tay nhóm người Lục Diễn chính là cảnh tượng sĩ quan trẻ tuổi nhận ra đối phương. Cảnh phim này không dễ diễn xuất, nội tâm nhân vật khiếp sợ, hận thù, giãy dụa, khắc chế muốn trongvài phút ngắn ngủn mà biểu đạt ra, mặc dù bọn họ xuất thân chính quy cũng không dễ dàng diễn đạt được như vậy.

Lý Nhiễm sở dĩ muốn chọn trong các sinh viên được đề cử chính là vì vừa muốn tuổi trẻ vừa muốn có nền tảng. Mà diễn viên trong giới có thể đạt tới yêu cầu của hắn, không phải đang bận rộn thì chính là không phù hợp, cho nên mới quyết định bắt đầu dùng người mới. Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên trong phim dùng người mới đảm nhiệm nhân vật quan trọng.

Khi đến phiên Lục Diễn, phía trước đã qua bảy người, khi đi ra cơ bản đều là vẻ mặt uể oải. Đời trước là Từ Vĩnh Chu lấy được vai diễn này, năng lực Từ Vĩnh Chu Lục Diễn rất rõ ràng, bất quá những người này nếu không phải đối thủ của Từ Vĩnh Chu, Lục Diễn tự nhiên cũng sẽ không để trong lòng.

Trong phòng có ba người, người đàn ông ngồi ở giữa sắc mặt có chút tối tăm, tóc rối tung, thoạt nhìn gần ba mươi tuổi chính là đại đạo diễn Lý Nhiễm, người trung niên vẻ mặt văn nhã ngồi bên phải hắn Lục Diễn cũng nhận được, là biên kịch kim bài Ngôn Trạm. Mà bên trái Lý Nhiễm là một nam tử anh tuấn khoanh tay mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm tươi cười lại khiến Lục Diễn lấy làm kinh hãi.

Lại là cậu ta, Tô Quyết – phó tổng tài kiêm tổng giám đốc công ty điện ảnh giải trí Tinh Không, cũng là nhà đầu tư cho bộ phim điện ảnh này.

Lục Diễn trong lòng âm thầm nhíu mày. Đời trước Từ Vĩnh Chu sở dĩ có thể ở giới giải trí long xà hỗn tạp này lên nhanh như vậy, trừ bỏ thực lực của bản thân, còn bởi vì hắn có một chỗ dựa hoàn hảo, cũng chính là người thanh niên Tô Quyết trước mắtnày. Theođồn đại quan hệ của bọn họ thực không đơn giản, Tô Quyết còn là một kẻ nam nữ đều ăn. Người nói vẻ mặt ái muội, người nghe hiểu ý mỉm cười.

Lục Diễn tất nhiên cũng nghe qua lời đồn đãi như vậy. Về phần sự thật như thế nào, hắn không thèm để ý. Cho dù là thật thì sao? Giới giải trí không phải đại thiện đường, cho tới bây giờ tiếubần bất tiếu xướng (cười kẻ nghèo hèn chứ không cười con hát), có thể quy tắc ngầm đến thành tựu như vậy, cũng là một loại bản lĩnh không phải sao. Huống chi Lục Diễn tin tưởng năng lực Từ Vĩnh Chu.

Có điềuquan hệ bọn họ không đơn giản cũng là sự thật. Đời trước Lục Diễn không tham gia lần thử vai này, tất nhiên cũng không nhìn thấy Tô Quyết. Hóa ra bọn họ sớm như vậy đã nhận thức sao.

Lục Diễn bắt đầu không chắc chắn lắm. Tuy rằng trong truyền thuyết Lý Nhiễm là kẻ không cấp mặt mũi chobất luận kẻ nào, nhưng trong đồn đại cũng nói hắn cùng với anh em Tô thị quan hệ rất tốt. Không biết đời này Từ Vĩnh Chu có thể như trước lọt vào mắt Tô Quyết hay không?

Bất kể như thế nào, bày ra thực lực của chính mình mới là điều kiện tiên quyết để đạt được thành công.

Lục Diễn áp chế hết thảy cảm xúc, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà mở miệng, “Xin chào Lý đạo, tôitên Lục Diễn, Lục trong lục địa, Diễn trong sinh diễn. Là thầy Trần Học Minh đề cử tôi tới.”

Lý Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, tiếp theo xốc lại một chút tinh thần, tựa hồ ấn tượng đầu tiên đối với hắn rất vừa lòng, chỉ chỉ kịch bản trong tay hắn, “Vậy diễn một đoạn đi.”

Lục Diễn không nói hai lời, buông kịch bảnxuống, hơi chuẩn bị một chút, đi tới chính giữa.

Đối với cảnh diễn này, Lục Diễn cũng không xa lạ.

Năm đó Từ Vĩnh Chu xử lý cảnh diễn này, không tính đặc biệt tốt, chỉ là quy củ một cách máy móc, không phát triển cũng không có sai sót, nhưng đối với kẻ có yêu cầu cao mà nói, chung quy có chút không đủ. Sau đó Lục Diễn cũng từng nghe Từ Vĩnh Chu đề cập qua, có chút tiếc nuối lúc ấy kinh nghiệm không đủ lại là lần đầu tiên đảm đương nhân vật quan trọng cho nên biểu hiện cũng không đủ tốt.

Vì thế Lục Diễn cũng phá lệ nghiêm túc mà nghiên cứu qua, mà hôm nay, chính là thời điểm nghiệm thu thành quả.

Lục Diễn hơi hơi cúi đầu âm thầm thở ra một hơi, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên khẩn trương.

Con ngươi của hắn mãnh liệt co rút, giống như nhìn thấy sự tình cực kỳ khủng khiếp, môi mỏng không tự giác mà nhếch, vì để phòng ngừa run rẩy, thậm chí âm thầm cắn chặt khớp hàm.

Giờ khắc này trong mắt của hắn cảm xúc quả thực mãnh liệt đến kinh động nhân tâm, toàn bộ gian phòng im ắng, mà ngay cả Tô Quyết mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm tươi cười cũng thu liễm ý cười, tay đang khoanh tròn chợt buông xuống, sắc mặt ngưng trọng, giống như bị cuốn theo cảm xúc kịch liệt kia.

Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông duy trì một hồi lâu, toàn bộ cảm xúc của Lục Diễn đều ngưng tại đáy mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ có bàn tay buông thõng bên ống quần chậm rãi nắm chặt lại thuyết minh hắn đang cố khắc chế.

Rốt cục, hắn nắm chặt hai tay, nhẹ nhàng nhắm mắt, khi mở ra, hết thảy cảm xúc đã giấu đến nơi tận cùng, không thể tìm kiếm, đáy mắt chỉ còn một mảnh bình tĩnh. Hắn chậm rãi gợi lên khóe miệng, lộ ra ý cười hoàn toàn không đọng nơi đáy mắt, vươn tay phải, hướng tớiđối thủ giả thiếtđối diện, lãnh tĩnh nói ra lời thoại đầu tiên cũng là duy nhất, “Xin chào, Hạ Tĩnh Quân, tôi tới tiếp ứng cho anh.”

Lời vừa chấm dứt, toàn bộ diễn xuất của Lục Diễn cũng ngừng. Mới vừa rồi khí thế toàn thân khiến người ta cảm thấy áp bách đã biến mất vô tung vô ảnh, đứng trước mặt họ, vẫn là sinh viên học viện điện ảnh sắp tốt nghiệp thản nhiên bình tĩnh tới tham gia thử vai Lục Diễn.

Qua một hồi lâu, trong phòng mới vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, phá vỡ không khí tĩnh lặng.

Người vỗ tay là Tô Quyết, cậu ta lại lần nữa treo lên chiêu bài tươi cười nghiền ngẫm, chính là đáy mắt không chút nào che giấu kinh ngạc cùng tán thưởng.

Ngôn Trạm cũng là vẻ mặt tươi cười mà gật đầu với Lý Nhiễm, nhìn ra được hắn cũng thực vừa lòng.

Lý Nhiễm tuy rằng không cười, nhưng vẻ mặt của hắn đã không còn băng lãnh giống lúc đầu, trên mặt buồn bực cũng không có, hắn gãi gãi mái tóc có chút rối bời của mình, cầm lấy giấy đăng kí nhìn nhìn, “Lục Diễn phải không, rất tốt, cảm xúc cùng nội tâm nhân vật đều nắm chắc mà rất đúng mực. Có điều thoạt nhìn không giống như là lần đầu tiên tiếp xúc, trước từng nghiên cứu qua kịch bản sao?”

Lục Diễn cả kinh, âm thầm có chút hối hận biểu diễn quá mức, đều quên hắn đời này phải là lần đầu tiên tiếp xúc với kịch bản, lại không khỏi âm thầm tán thưởng, không hổ là đạo diễn chuyên nghiệp, liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng cũng may mình là diễn viên đầy đủ chuyên nghiệp.

Lục Diễn chỉ hơi hơi run một chút, thậm chí những người khác đều chưa kịp chú ý tới giây lát ngẩn ngơ này của hắn, thì đã điều chỉnh lại, hắn cười cười, lộ ra vẻ mặt mang chút may mắn, “Trước chạy vài vở kịch, từng đụng đến nhân vật cùng loại, cảm thấy thật thú vị, liền tận lực nghiên cứu một chút, không nghĩ đến may mắn như vậy, hôm nay lại đụng tới, là vận khí của tôi tốt.”

Lý Nhiễm gật gật đầu, kịch bản là hắn cùng Ngôn Trạm mấy ngày trước mới vừa xác định, tuy rằng không có cố ý giữ bí mật nhưng cũng không thể nhanh như vậy tiết lộ ra ngoài, huống chi thời gian hai ngày cũng không đủ để nghiền ngẫm đến mức này, vừa rồi câu nói kia hắn cũng chỉ là thuận miệng mà nói, Lục Diễn giải thích cũng thực hợp lý, sinh viên như bọn họ nơi nơi tìm phim nhỏ đóng vai phụ cũng thực bình thường, nhân vật như vậy tuy rằng rất đặc biệt cũng không đến mức độc nhất vô nhị, vì thế liền tiếp nhận giải thích của hắn, mà còn đối với thẳng thắn thành khẩn cùng cố gắng của hắn còn có chút thưởng thức, đương nhiên ấn tượng càng tốt vài phần.

Lý Nhiễm quen thói mà gõ gõ giấy đăng kí, “Cậu đi về chuẩn bị trước một chút, sau tôi sẽ cho trợ lý liên hệ cậu, nửa tháng sau tới đoàn phim, cậu tốt nhất tìm một trợ lý, không có thì đoàn phim sẽ sắp xếp cho cậu.”

Lý Nhiễm quyết định nhanh gọn như vậy thật khiến Lục Diễn hoảng sợ, nhưng mà người này vốn thường làm việc ngoài dự đoán, huống chi mục đích của hắn đã đạt được, chung quy là vui sướng nhiều hơn kinh ngạc.

Lục Diễn cũng không quá che giấu kinh ngạc cùng niềm vui của mình, lập tức đáp ứng, “Vậy nghe theo đoàn phim sắp xếp đi.”

Ngược lại Ngôn Trạm cảm thấy có chút không ổn, thấp giọng nhắc nhở Lý Nhiễm, “Lý đạo, sau còn vài thí sinh chờ thử vai mà, không cho họ một cơ hội có thể nào khó ăn nói hay không.”

Lý Nhiễm vung tay lên, “Đã tìm được thích hợp nhất thì không cần lãng phí thời gian, sau này còn có nhân vật khác, lại gọi bọn họ tới là được.”

Ngôn Trạm cũng không nói gì nữa. Về phần Tô Quyết, cậu vốn đến xem náo nhiệt, tất nhiên lại càng không có ý kiến.

Sau khi Từ Vĩnh Chu biết kết quả, hơi có chút không thể tiếp nhận, tuy rằng hắn vốn cũng biết có Lục Diễn ở đây cơ hội của mình cũng không lớn, nhưng mà ngay cả cơ hội thử một lần cũng không có quả thực quá mức khó chịu.

Lục Diễn nhìn hắn không quá tự nhiên mà cười nói chúc mừng, không dối trá mà nói một ít lời an ủi, chỉ thản nhiên mỉm cười.



Hoàn chương 4

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Phấn khích sắp bắt đầu, cảm thấy còn có lời gì vừa mắt, xin vui lòng gom góp lại một chút. Nếu có ý kiến gì, cũng hoan nghênh giao lưu, cám ơn ^^



☆,