Mi mắt hơi run run, sau đó mới mở mắt ra. Lúc đầu còn có chút mơ màng khi tỉnh giấc, rất nhanh sau đó đã tỉnh táo hoàn toàn.
Lục Diễn dùng sức hít thở, khóe miệng tự nhiên cong lên. Một đêm ngon giấc thì cho dù ai tỉnh lại đều sẽ cảm thấy cả linh hồn và thể xác khoan khoái.
Vươn tay sờ sang bên cạnh, không nghĩ đến chỉ chạm phải khoảng không. Mép chăn được ép vuông vắn, bên trong đã lạnh, rõ ràng người bên cạnh đã thức dậy được một lúc rồi.
Tô Mạc luôn luôn dậy sớm hơn hắn chỉ trừ những lúc buổi tối hôm trước bị gây sức ép quá mức mà mệt mỏi. Về điểm này, Lục Diễn thường xuyên cảm thấy rất mâu thuẫn, vừa hổ thẹn lại vừa hài lòng.
Hai tay hắn nhẹ nhàng chống lên, cả người thuận thế ngồi dậy, chân trần đi trên thảm trải sàn có chút ngứa. Dùng sức lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, đi vài bước đến bên cửa sổ, giật tấm rèm cửa ra, nắng sớm chiếu vào qua lớp cửa sổ khiến toàn bộ căn phòng sáng ngời mà ấm áp. Mở một cánh cửa, hít một hơi thật sâu mùi cỏ cây trong sân trộn lẫn với mùi không khí ẩm ướt lành lạnh tràn qua phổi vào đến khoang bụng, phảng phất tựa như gột rửa cả linh hồn và thể xác một lượt, thấm đượm cả ruột gan.
Sau khi rửa mặt xong, hắn thay quần áo xuống tầng, quả nhiên tìm thấy Tô Mạc ở phòng bếp.
Tô Mạc đưa lưng về phía Lục Diễn, anh đứng trước kệ bếp. Lục Diễn khẽ hít hít mũi, chỉ ngửi mùi thôi liền biết là món trứng ốp.
Tiết trời đã vào đông, hệ thống lò sưởi được bật lên ấm áp, Tô Mạc chỉ mặc một cái áo len chui cổ màu trắng, phía dưới là chiếc quần hưu nhàn cùng màu. Tóc chưa chải chuốt rũ xuống tự nhiên, giống như tan mất khí thế đế vương cao ngạo, thoạt nhìn vô cùng ấm áp dịu dàng.
Quần áo như thế này Lục Diễn cũng có một bộ. Vóc dáng hai người xấp xỉ nhau, chiều cao cũng tương đương cho nên mặc đồ của nhau cũng sẽ không có gì không thích hợp. Ngày thường lúc hắn mua quần áo đều thích mua thêm một bộ cùng kiểu, vì thế quần áo vốn luôn là kiểu chính thức của Tô Mạc cũng đành phải chia một nửa không gian tủ đồ cho quần áo mặc ngày thường. Chưa kể đến con mắt của Lục Diễn còn rất tốt, kiểu dáng màu sắc chọn mua cho Tô Mạc càng làm tôn lên dáng người của anh hơn.
Khi hai người đi ra ngoài, Lục Diễn cũng thích mặc quần áo cùng hoặc gần giống kiểu dáng với Tô Mạc, mỹ danh viết là “trang phục tình nhân”. Tô Mạc về phương diện này cũng không có ý kiến gì, nếu Lục Diễn thích anh cũng rất vui vẻ phối hợp.
Lục Diễn lại gần từ đằng sau, hai tay ôm lấy eo Tô Mạc, cằm đặt lên vai anh, nhìn quả trứng vàng óng khiến người khác chảy nước miếng trong chảo, dùng sức hít hít cái mũi, “Thơm quá!”
Tô Mạc thuận miệng đáp lại một câu, “Đã dậy rồi?” cũng không quay đầu lại, tay trái cầm cán chảo nhẹ nhàng lật một cái, hai miếng trứng nhảy lên trên không trung một cách đẹp mắt, lật xuống chảo lộ ra phần lòng đỏ tan chảy, hương vị càng đậm đà.
Chỉ có điều lúc này, lực chú ý của Lục Diễn lại bị hàng mi đang rũ xuống của Tô Mạc hấp dẫn. Khoảng cách gần như vậy, gần như có thể nhìn thấy lông mao mỏng manh trên làn da của anh tạo nên một tầng sáng nhu hòa, nhìn từ bên cạnh hình dáng đường nét của khuôn mặt của anh càng đẹp hơn.
Sáng sớm vốn là thời gian đàn ông dễ dàng xúc động nhất, huống chi tối hôm qua hai người chỉ làm một lần, tinh lực căn bản chưa dùng hết. Giờ phút này ôn hương trong ngực, cách một tầng áo len mỏng manh có thể cảm nhận rõ rệt thắt lưng mềm dẻo chân thực trong tay, Lục Diễn không khỏi có chút suy nghĩ mông lung.
Từ khi hai người công khai đến nay đã qua mười năm, mà thời gian hai người ở chung còn hơn thế nữa. Tô Mạc đã hơn bốn mươi, Lục Diễn cũng hơn ba mươi. Chẳng qua đàn ông bốn mươi mốt thăng hoa, hai người đều còn ở những năm tháng rực rỡ nhất. Hơn nữa do bảo dưỡng thích hợp, cả người Tô Mạc nhàn nhã thoạt nhìn không giống đã hơn bốn mươi mà tựa như chỉ mới qua ba mươi. Lục Diễn thì ngược lại, năm tháng và đời sống rèn luyện trong công việc khiến hắn ngày càng trầm ổn nội liễm, ngay cả đường nét khuôn mặt đều mất đi vẻ ngây ngô mà trở nên thành thục hơn, khí chất đàn ông trưởng thành đáng tin cậy càng toát ra mị lực mê người, giống như một vò rượu ngon, càng ủ lâu càng đậm đà.
Hai người bởi vì công việc riêng nên ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi một lần gặp lại giống như tiểu biệt thắng tân hôn, khó tránh khỏi điên cuồng nồng nhiệt. Cho nên tối hôm qua mới làm một lần làm sao mà đủ?
Một bàn tay Lục Diễn từ vạt áo len chui vào, tay mới rửa nước lạnh còn chưa tan hết hơi lạnh chạm vào nơi mẫn cảm ở phần eo. Tô Mạc khẽ run lên, nửa thìa muối trong tay suýt nữa đổ hết xuống miếng trứng vàng nhạt. Cũng không biết do ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt ấm áp kích thích hơn hay là do nơi thắt lưng bị vuốt nhẹ kích thích hơn.
Còn chưa kịp nói gì, tay Lục Diễn đã bắt đầu mò từ thắt lưng vuốt ve từ trên xuống, cảm giác vừa có chút ngứa vừa có chút tê dại khiến Tô Mạc nhịn không được vặn vẹo thắt lưng, giọng nói hơi khàn khàn, “Đừng nghịch mà, ăn cơm đã.”
Lục Diễn chẳng những bỏ ra ngược lại còn làm quá hơn mà duỗi thêm một tay chui vào, hai tay hơi dùng sức khiến Tô Mạc muốn xoay thắt lưng cũng không được. Môi vốn đặt gần cũng liếm vành tai của đối phương, vừa gặm cắn vừa liếm, tiếp đó ngậm toàn bộ vành tai trong miệng, đầu lưỡi đảo qua lại.
Tô Mạc rụt cổ né tránh, lúc này Lục Diễn mới buông tai anh ra, khẽ thổi một hơi thì thầm ái muội, “Chính là anh muốn ăn em trước.”
Tô Mạc lập tức tắt bếp, giữ bàn tay làm loạn trên lưng mình của hắn lại, quay người thoáng đẩy người kia ra, nâng mi lên, cười như có như không nhìn Lục Diễn, sau đó nâng đầu gối khẽ cọ cọ vào nơi đũng quần hắn, khóe miệng nhếch lên: “Không phải em ăn anh sao?”
….
Vốn nơi kia đã có chút phản ứng, sau khi bị cọ càng cứng đau hơn, mà Tô đổng hiếm khi nói lời tình sắc lại suýt chút nữa dọa Lục ảnh đế ngây người. Một lúc sau hắn mới phục hồi tinh thần, hai tay vươn lên ép người kia ngửa ra, tiếng cười của hắn càng trầm thấp, lời nói đầy ẩn ý, “Vậy thì đến ăn đi nào.”
Nói xong cũng không đợi Tô Mạc trả lời, kéo người ôm tới một vị trí trống của kệ bếp. Hai tay Tô Mạc chống lên kệ, không nằm hẳn xuống, nhấc người lên mắt hơi híp lại nhìn Lục Diễn, khóe miệng khẽ nhếch, “Lúc lắp đặt nhà bếp cố ý làm kệ bếp rộng thế này, có phải đã sớm âm mưu rồi hay không?”
Lục Diễn mỉm cười, cố tình nói, “Nếu đã bị em phát hiện, lại không nỡ giết người diệt khẩu, đành lôi kéo em thành đồng phạm vậy.”
Cho dù từng có âm mưu như vậy nhưng kệ bếp không phải thiết kế cho chuyện này nên không tránh khỏi hơi cao một chút. Lúc hoàn toàn tiến vào cả eo Tô Mạc lơ lửng ở bên ngoài, tư thế này có chút khó chịu. Là một người chồng quan tâm săn sóc, Lục Diễn sao có thể để anh chịu vất vả, đưa tay ôm trọn phía sau người kia hơi nhấc lên, hai tay Tô Mạc bám lên vai Lục Diễn, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, chẳng qua ngược lại tư thế này càng khiến nơi kia bị tiến vào sâu hơn.
Cảm giác nóng bỏng chặt chẽ khiến da đầu Lục Diễn run lên, mà cảm giác căng trướng ở bên trong cũng khiến Tô Mạc khó nhịn, hai người càng ồ ồ thở dốc.
Lục Diễn vừa thở dốc nặng nề vài tiếng vừa trêu chọc, “Thế nào, ăn ngon không?”
Tình trạng của Tô Mạc cũng không tốt hơn, nơi cổ họng cố gắng kiềm chế thanh âm đứt quãng trả lời, thậm chí còn ráng nâng một chân cọ cọ lưng Lục Diễn, cười khẽ, “Nếu chỉ ở mức độ này… còn chưa đủ vị.”
Lồng ngực Lục Diễn rung lên vài cái, “Để Tô đổng không thoải mái là lỗi của tôi, tiếp theo sẽ dùng sức hơn để khiến ngài vừa lòng.”
Động tác và ý cười của Lục Diễn ngày càng mãnh liệt, rất nhanh sau đó Tô Mạc sẽ không còn tâm trạng để suy xét xem có đủ vị hay không được nữa.
Lúc kết thúc đã chuyện của hơn một giờ sau, tắm rửa thêm một lần, Tô Mạc nhìn miếng trứng đáng thương đã lạnh trong chảo, không khỏi tiếc nuối, “Nguội mất rồi.”
Tuy rằng không phải thiếu ăn thiếu mặc nhưng Tô Mạc cho đến nay không phải người lãng phí đồ ăn, cứ vứt đi như vậy cũng không được, mà rán thêm lần nữa thì không còn mùi vị.
Đang có chút khó xử, Lục Diễn đã đi đến nhận lấy cái chảo, đổ trứng nguội ra đĩa, lấy hai miếng thịt hun khói ở trong tủ lạnh, hơn nữa lấy thêm mấy lát bánh mì cùng thả vào chảo rồi rửa sạch mấy lá rau xà lách, món sandwich chân giò trứng gà cứ như vậy đơn giản ra đời. Làm vậy không bị ảnh hưởng bởi vị trứng ốp la, lúc ăn cũng không vì nguội mà khó nuốt, ngược lại là một cách rất tốt.
Cũng may cháo luôn ở trong nồi, sẽ không vì rời đi khá lâu mà lạnh mất.
Thêm vài món nữa, hai người vui vẻ tận hưởng bữa sáng Đông Tây kết hợp.
Sau khi ăn xong, một người rửa chén một người dọn bàn ăn, phối hợp không chê vào đâu được.
Công việc của cả hai đều rất bận, ngày thường đều là gọi người tới dọn dẹp vệ sinh, ăn cơm cũng tùy theo tình cảnh. Nhưng lúc hai người được nghỉ thì không thích bị người khác làm phiền, cho nên dù là mua thức ăn, nấu cơm hay dọn dẹp vệ sinh đều cùng nhau làm. Có lẽ ở bên ngoài tiệc tùng sang trọng nhiều lắm nên khi hai người cùng nhau làm những chuyện bình bình đạm đạm như vậy, cũng là một loại hạnh phúc. Huống chi, có sự tồn tại của tình yêu thì cho dù chuyện tẻ nhạt hơn đi chăng nữa cũng sẽ trở thành thú vị.
Dọn dẹp sơ qua phòng bếp, Tô Mạc cầm theo một quyển sách tùy ý ngồi trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách, tựa lưng vào sô pha. Lục Diễn thì đeo tai nghe nằm nghe nhạc, đầu gối lên chân Tô Mạc, cảnh tượng vô cùng yên bình dễ chịu.
Tô Mạc lật sách thi thoảng sẽ vuốt nhẹ lên tóc hoặc khuôn mặt Lục Diễn, Lục Diễn thì thường thường nắm chặt lấy tay anh, mười ngón đan nhau hoặc liếm từng ngón một, quá lắm thì cũng chỉ nhận lấy chút phật ý của Tô Mạc. Nếu như thời gian dài hai người làm những việc này, sẽ bất chợt như hiểu ý nhau, liếc mắt nhìn nhau, một cúi đầu, một nâng người lên, trao nhau một nụ hôn không nhuốm hương vị ***.
Rèm cửa sổ gần sàn đã kéo ra, ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu vào qua lớp kính thủy tinh, ấm áp thoải mái lan tỏa khắp căn phòng.
Một ngày như vậy chỉ mong vĩnh viễn vĩnh viễn đừng trôi qua.
Rất nhanh đã đến mười giờ, hai người sửa soạn một lúc, thay quần áo khi đi ra ngoài, mang theo lễ vật đã sớm chuẩn bị, lái xe cùng về nhà cũ của Tô gia.
Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của Tô Húc, hai người đã sớm bàn bạc sẽ tặng bộ mô hình tàu bay mà nhóc luôn mơ ước.
Trước đó đã gọi điện báo cho Tô Quyết nên khi xe của hai người mới chạy đến nhà cũ đã nhìn thấy Tô Húc bé nhỏ ra sức vẫy tay chào đón.
Tô Mạc vừa mới đỗ xe lại, Tô Húc đã phóng tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn khi nhìn thấy mô hình rất lớn trong tay Lục Diễn thì miệng càng cười rộng ra, lớn tiếng gọi, “Bác cả, bác rể cháu nhớ hai người muốn chết.”
Lục Diễn cố ý trêu nhóc, “Chỉ là nhớ chúng ta thôi sao? Không nhớ mô hình này hả?”
Tô Húc nghiêm trang đáp, “Cũng nhớ mô hình nhưng nhớ hai bác hơn.”
“Nhóc ngoan, thật biết ăn nói. Đến đây, cái này cho cháu, sinh nhật vui vẻ!” Lục Diễn cười nói.
Tô Húc cao hứng nhận lấy, sau đó lại vui vẻ gọi một tiếng, “Cám ơn bác rể!”
Tô Mạc lúc này mới nghe rõ nhóc con đang gọi cái gì, không khỏi có chút kinh ngạc, xoa đầu Tô Húc, “Sao lại đột nhiên gọi vậy, trước đây không phải cháu đều gọi là chú Lục hay sao?”
Tô Húc hùng hồn đáp, “Là ba ba nói. Ba ba bảo chú Lục là anh rể của ba, cháu hỏi ba anh rể có nghĩa là gì, ba ba nói đó là chồng của anh trai. Anh trai của ba ba là bác cả, vậy cháu không phải nên gọi là bác rể hay sao?”
“Ai, đúng vậy, tính logic rất chặt chẽ. Tiểu Húc thật thông minh.” Tô Mạc còn chưa nói gì, Lục Diễn đã mở miệng trước.
Tô Húc ngẩng cao đầu lên càng thêm đắc ý, “Thầy giáo và các bạn đều khen cháu thông minh, cả thầy dạy kiếm cũng khen cháu rất có ngộ tính đó.”
Lục Diễn càng cười vui hơn, “Cháu còn nhỏ vậy cũng hiểu thế nào là ngộ tính hả?”
“Đương nhiên cháu biết. Thầy nói, ngộ tính có thể biến cháu thành cao thủ hạng nhất.” Tô Húc nghiêm trang đáp.
“Muốn trở thành cao thủ hạng nhất, ngoài ngộ tính ra còn phải nỗ lực rất nhiều nữa mới được.” Lục Diễn nghiêm túc chỉ bảo.
“Vâng, cháu sẽ.”
Tô Quyết và Mạnh Hân đi theo sau Tô Húc, đương nhiên cũng nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Mạnh Hân lè lưỡi, Tô Quyết thì vội giải thích, “Em và Hân Hân nói đùa, đúng lúc để Tiểu Húc nghe thấy, nó quấn lấy em hỏi rất lâu, em thuận miệng nói một câu ai ngờ nó có thể nghĩ nhiều đến vậy.”
Tô Mạc chỉ cười, cũng không có ý bất mãn trách móc gì “Tiểu Húc rất thông minh.”
“Đúng vậy, Tiểu Húc thông minh lắm, học cái gì cũng nhanh, giống như anh hai lúc bé vậy.” Tô Quyết lập tức trở nên đắc ý, không có người cha nào không thấy kiêu ngạo vì đứa con xuất sắc của mình, “Chỉ có điều anh hai cho đến bây giờ đều rất trầm ổn, về điểm này thì Tiểu Húc còn kém xa.”
“Trẻ con vẫn nên hoạt bát một chút thì hơn.” Tô Mạc xoa đầu Tô Húc, nói khẽ.
Mạnh Hân đúng lúc chen vào một câu, “Anh hai, anh rể, thím Phương đã chuẩn bị cơm trưa xong hết rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Nhìn thấy hai người Tô Mạc Lục Diễn, thím Phương cực kỳ vui mừng, tuổi bà ngày càng lớn, cũng may cơ thể còn khỏe mạnh. Ngày thường đều chú ý rèn luyện, chưa bị mắc vào những căn bệnh tuổi già, điều này cũng khiến trên dưới Tô gia yên tâm không ít.
Từ sau khi kết hôn nhất là sau khi có Tô Húc, vợ chồng Tô Quyết và Mạnh Hân luôn ở nhà cũ. Vốn theo quy định của Tô gia, vợ của người đứng đầu Tô gia mới là nữ chủ nhân của nhà lớn, nhưng bây giờ, Tô Mạc không có khả năng sẽ lấy vợ, người đứng đầu đời sau còn không biết ở nơi nào, cho nên trên cơ bản Mạnh Hân đã trở thành nữ chủ nhân thực tế ở nhà cũ.
Mạnh Hân xuất thân từ thế gia vọng tộc, luôn thông minh hiểu lý lẽ, sau khi kết hôn sinh con, cô càng ngày càng thu bớt kiêu ngạo lúc trẻ lại, xử lí trên dưới Tô gia gọn gàng chặt chẽ. Cô cũng không tự cho mình là nữ chủ nhân, đối xử với thím Phương là nơi nơi tôn trọng, cho dù có chuyện lớn gì thì đều hỏi ý kiến của Tô Mạc chứ không tự ý làm chủ. Cho nên trên dưới Tô gia đều rất thích cô, hơn nữa thím Phương đối với người ‘con dâu’ này là vạn phần hài lòng.
Đương nhiên, đối với chàng rể Lục Diễn, thím Phương càng thích hơn. Một đường nhìn thấy hai người đi đến ngày hôm nay, thím Phương rất rõ chỉ có Lục Diễn mới có thể khiến cậu cả nhà mình lộ ra vẻ mặt hạnh phúc như vậy, yêu ai yêu cả đường đi bà khó tránh khỏi yêu quý Lục Diễn hơn vài phần, huống chi bản thân Lục Diễn đối xử với bà cực kỳ tốt.
Nói về Tô Quyết và Mạnh Hân, cũng là một đoạn chuyện thú vị. Hơn nữa nói đến ngọn nguồn thì Lục Diễn được xem như đã làm mối trong vô ý.
Mạnh Hân là thiên kim tiểu thư chân chính đúng nghĩa, xuất thân danh môn, lớn lên xinh đẹp, có tận hai văn bằng ở trường đại học Yale. Hiếm có hơn đó là cô không có tính kiêu căng giống những thiên kim tiểu thư khác, cũng không có điểm gì kỳ quái, ngược lại tính cách có chút hào phóng, yêu ghét rõ ràng.
Không ai biết vì sao, chính cô tới tận bây giờ cũng chưa từng nói ra lý do, trong giới của bọn Tô Quyết Trần Việt, ấn tượng lớn nhất về cô ngoại trừ là một người con gái hiếm gặp có thể chơi chung như bạn bè thì cô là một fan trung thành của Lục Diễn. Vốn cô khinh thường nhất là loại hoa hoa công tử như Tô Quyết nhưng sau khi Lục Diễn công khai tình cảm, nhóm fan sôi nổi suy đoán người yêu thần bí của Lục ảnh đế là Tô Quyết, Mạnh Hân cũng tin tưởng điều này.
Tuy rằng quen biết với mấy người Trần Việt Tô Hi, nhưng Mạnh Hân cũng không biết chuyện của Tô Mạc và Lục Diễn, cho nên sau khi hiểu lầm Tô Quyết chính là người yêu của Lục Diễn, cô cũng tiếc nuối ánh mắt nhìn người của nam thần không tốt. Mặt khác, cô càng kiên quyết muốn giữ gìn hạnh phúc cho nam thần. Đoạn thời gian ấy, người trông chừng Tô Quyết chặt chẽ nhất là Mạnh Hân, những nơi Tô Quyết có thẻ hoàng kim, bạch kim, hay kim cương, cô đều tìm cách có được thẻ tương tự. Mạnh Hân đương nhiên sẽ xấu hổ không nói cô là vì giữ người cho nam thần của mình, nên lấy cớ là không quen nhìn Tô Quyết lăng nhăng, muốn ngăn cậu không gây họa cho con trai con gái nhà người ta. Tô Quyết lúc đó còn nghĩ trong lòng xem Mạnh hân có phải có ý với cậu hay không, âm thầm trộm dương dương tự đắc, dù sao Mạnh Hân cũng được xưng là bông hoa cao lãnh khó hái.
Sau khi biết rõ chân tướng, ngược lại hai người ngoài ý muốn trở thành bạn bè, cũng xem như không đánh không quen biết. Sau đó, khi hai người không hiểu tại sao lại đến với nhau, ngược lại khiến đám bạn bè kinh hãi, ồn ào tỏ vẻ thật phản khoa học.
“Mạnh Hân, không phải cậu tự nhận cả đời tôn sùng Lục ảnh đế sao, không phải muốn cả đời làm fan của Lục ảnh đế sao?”
Mạnh Hân trắng mắt trừng Trần Việt một cái, dùng giọng điệu không khách khí kiểu cậu bị bệnh à, nói: “Nam thần là nam thần, đàn ông là đàn ông. Nam thần chỉ để ngắm nhìn, đàn ông mới là để cùng sống qua ngày. Tôi mới không giống các cậu, ngu ngốc phân không rõ phụ nữ với nữ thần. Hơn nữa, bây giờ xem như tôi và nam thần trở thành người một nhà rồi đấy thôi.”
Còn về Tô Quyết hồi tâm chuyển ý không lăng nhăng nữa, đưa ra lý do càng thuyết phục: “Sở dĩ lãng tử vẫn luôn lang thang chỉ bởi vì anh ta còn chưa tìm được một người tạo cho anh ta một mái nhà. Bây giờ tôi đã gặp được, đương nhiên muốn dừng chân lại, không thể bỏ lỡ.”
Chúc mừng sinh nhật Tô Húc xong, Lục Diễn và Tô Mạc ở lại nhà cũ một đêm, gần tối ngày hôm sau mới rời đi. Buổi tối, hai người cùng nhau ghi hình một chương trình, đây là lần đầu tiên ghi hình của Tô Mạc từ lúc chào đời tới giờ, không phải không có người mời anh mà là bản thân anh không đồng ý. Giống như có rất nhiều ngoại lệ trước đây, quyết định này đương nhiên cũng vì Lục Diễn.
____
Chương trình lần này cũng không khác mấy so với những chương trình giải trí thông thường, đều là mời một vài minh tinh làm khách mời đến tham gia trò chơi, tâm sự chuyện riêng hoặc để quảng bá cho ca sĩ diễn viên mới, tỉ lệ người xem chủ yếu dựa vào MC có đủ khả năng mời được khách mời có đủ sức ảnh hưởng hay không.
Bên sản xuất của chương trình đã gửi lời mời tới Lục Diễn và Tô Mạc từ rất lâu trước kia, tuy rằng Tô Mạc vẫn luôn không thích lộ mặt công khai, chỉ có điều vài năm gần đây, người trong giới đã sớm dò hỏi tính cách của anh, chỉ cần chuyện gì liên quan đến Lục Diễn, chuyện khó xử đến đâu anh đều sẽ ra mặt, huống hồ chỉ ghi hình một chương trình đơn giản như vậy.
Quả nhiên, bên này Lục Diễn vừa gật đầu thì bên kia Tô Mạc cũng nhanh chóng trả lời, chương trình kỳ này liền mang đề tài về cuộc sống sau hôn nhân của Lục ảnh đế và đầu não thương nghiệp Tô Mạc. Chỉ thủ đoạn này đã thu hút được lực chú ý cực lớn, huống chi bản thân lực ảnh hưởng của Lục Diễn đã cực kỳ mạnh mẽ.
Mười năm nay, sự nghiệp đóng phim của Lục Diễn càng xuôi chèo mát mái, năm nào cũng có hai ba tác phẩm điện ảnh ra đời, các giải thưởng điện ảnh cũng đạt được vô số. Công ty của hắn cũng bận rộn làm ăn, ngoài Tống Liễm hắn còn ký hợp đồng với hai diễn viên có tiềm năng khác, mỗi người đều từng giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất. Khiến cho Đan Sở Du cảm thán rất nhiều là đi theo Lục Diễn sẽ có thịt ăn, Đan Sở Du càng muốn ký hợp đồng với hắn. Lục Diễn mỉm cười đáp, được thôi, chỉ cần Tô tổng gật đầu, tôi cầu còn không được. Tô Quyết ở bên cạnh mở to hai mắt giơ chân kháng nghị, dù gì cũng là người một nhà, chừa chút đường sống đi, đừng đánh chủ ý lên gà nhà. Làm cho vài người ở đó cười ha ha.
Ngoài chuyện này ra, các chuyện làm từ thiện công ích cũng ra sức tiến hành, “Lục quỹ” mà nhóm fan lập nên vì hắn cũng sớm trở thành quỹ từ thiện nổi tiếng trong ngoài nước, hằng năm đều có thể giúp đỡ không ít người. Nếu nói đến địa vị lúc này trong giới diễn viên, Lục Diễn dẫu không dám nói thứ nhất thì cũng chắc chắn là một vị trí đỉnh cao.
Mặt khác, sau khi Tô Mạc và Lục Diễn công khai chuyện tình cảm thì càng không biết khiêm tốn là gì. Chỉ cần có thời gian không kể là nơi nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đều là ra vào có nhau, cũng không để ý đến paparazzi chụp ảnh, thậm chí còn hào phóng đưa ra đề nghị. Giống như Lục Diễn từng nói năm đó, đồng tính luyến ái cũng có tình yêu thật sự, cũng đều muốn trải qua cả đời với một người, hắn sẵn sàng để mọi người chứng kiến tình yêu của hắn. Cho nên mỗi khi có tin tức những đôi vợ chồng nào đó trong giới giải trí từng vô cùng ân ái bây giờ đổ vỡ thậm chí còn ra tay đánh nhau, đã từng là người thương nay trở thành kẻ thù, khi tất cả tiếc nuối tình yêu thật sự khó tìm thì sẽ có người lấy ra ví dụ của Lục Diễn và Tô Mạc, nhìn xem, thì ra tình yêu thật sự vẫn còn tồn tại.
Chương trình mặc dù là ghi hình rồi mới phát nhưng sớm đã có tin tức lan truyền trên mạng cho các fan về nơi tổ chức. Trong quá khứ còn phải tới đại học gần đó để mời sinh viên làm khán giả, lần này để có được chỗ ngồi thì thật sự khó khăn. Thậm chí trong khi số lượng đã sắp xếp đủ, còn có fan thông qua quan hệ móc nối vòng vèo tìm nhân viên chương trình để có thể có mặt tại trường quay.
Sau khi MC đi vào trường quay nhìn thấy số lượng người xem đông đúc hơn rất nhiều, cũng không thấy kinh ngạc, bình tĩnh nói lời mở màn, rất nhanh trong tiếng tung hô của khán giả mời hai vị khách quý bước ra.
Trong ánh đèn và tiếng vỗ tay, Lục Diễn cùng Tô Mạc tay trong tay bước ra, lại khiến một làn sóng hoan hô và thét chói tai lần nữa. Khẩu hiệu, băng rôn cũng nhanh chóng sôi nổi được giơ lên, đơn giản nhất là viết tên hai người, còn lại ví như là “Cả đời theo Lục Tô” , “Ảnh đế và chủ tịch, ân ái một đời” … cái gì cũng có.
Hôm nay hai người vẫn là trang phục tình nhân, cùng kiểu dáng nhưng khác màu, bởi vì biết rõ trong chương trình sẽ có vài trò chơi, cho nên quần áo cũng không trang trọng, càng có vẻ gần gũi hơn.
MC của chương trình gồm ba người, trong đó có một nhân vật quen mặt với tất cả mọi người Thư Hàng, hai người còn lại cũng không phải người mới, Dư Sổ và Trần Gia, đều là bạn thân thiết của Thư Hàng, Lục Diễn không chỉ tham gia một lần trong những chương trình mà họ dẫn. Thật ra các chương trình khác không phải không gửi lời mời cho Lục Diễn, chỉ là giao tình lâu năm với Thư Hàng, tự nhiên phải nể mặt mũi bạn bè thân thiết hơn. Huống chi đã hợp tác với nhau nhiều lần, có ăn ý đúng mực thì cũng dễ trêu đùa vui vẻ.
Quả nhiên Thư Hàng vừa mở lời đã chúc mừng Lục Diễn lần thứ hai được lọt vào danh sách bình chọn giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất trong giải Oscar với bộ phim “Người trong thế cờ” hợp tác cùng đạo diễn D. W. Griffith.
Thư Hàng: À, năm trước lấy được giải thưởng nhờ “Đại trinh thám” nữa, lần này là lần thứ ba lọt vào danh sách của Oscar mới đúng. Thế nào đây, lần này có ăn chắc cầm cúp vàng về nước hay không?
Lục Diễn cười đáp: Làm người thì không thể tham lam quá, có thể được đề cử tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Thư Hàng: Chính là fan rất có lòng tin với cậu đấy, mọi người nói phải không.
Cả khán phòng đều đồng thanh một tiếng “Phải”, ai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lục Diễn cười vẫy vẫy tay với mọi người: Cảm ơn sự yêu quý của mọi người. Tôi chỉ mong có thể nghiêm túc đóng phim cho tốt, đoạt được giải thưởng chỉ là dệt hoa trên gấm, không được cũng không sao, càng chứng minh tôi còn phải cố gắng hơn nữa.
Thư Hàng: Nói đến phim ảnh, hình như sắp chiếu phim mới.
Lục Diễn: Đúng vậy, đầu tháng năm sẽ công chiếu phim “Con đường điên cuồng”, hy vọng mọi người ủng hộ thêm nữa.
Quảng bá phim xong, nên bước vào vấn đề chính.
Thư Hàng: Đây là chương trình đầu tiên Tô đổng tham gia đúng không?
Tô Mạc gật đầu: Đúng vậy.
Thư Hàng: Lần này chương trình của chúng ta có thể mời được Tô đổng đến thật sự là cực kỳ vinh dự. Các nhóm sản xuất khác trong ngành đều rất hâm mộ chúng tôi có thể cùng làm chương trình với Tô đổng, nhất là đồng nghiệp bên kênh tài chính và kinh tế, còn nhờ tôi hỏi Tô đổng mấy vấn đề. Chỉ có điều đều bị tôi nghiêm khắc từ chối hết, có lẽ bây giờ anh ta còn chửi thầm tôi đấy.
Đoạn sau Thư Hàng nói ra với giọng điệu hài hước, mọi người đều nghe ra là lời nói đùa, khán giả có mặt cũng rất phối hợp cười vang lên.
Tô Mạc cũng hơi nhếch khóe môi, không nói gì.
Lục Diễn liếc nhìn Tô Mạc một cái, ôn nhu nói: Em ấy bình thường không thích lộ mặt công khai, lần này đều vì tôi.
Vẻ mặt của Lục Diễn quá mức dịu dàng, Trần Gia tiếp tục vào trọng tâm: Hai vị thật thắm thiết, quả thật khiến người khác hâm mộ.
Lục Diễn cười đáp: Có thể tìm được một người yêu thương mình cùng nhau trải qua một đời chẳng dễ dàng gì, phải quý trọng từng chút một.
Dư Sổ hỏi đùa: Lục đại thần mấy năm gần đây hầu như không diễn phim tình cảm, các cảnh hôn nồng nhiệt càng không có, là vì nguyên nhân này sao?
Giọng nói Tô Mạc có chút nhỏ: Anh ấy hy sinh vậy đều là vì tôi. Những năm gần đây, cũng vì thế mà bỏ qua không ít kịch bản hay, thật ra tôi….
Lục Diễn giữ chặt tay anh, ngắt lời: Thật ra không nhận phim tình cảm hay không quay những cảnh thân mật thì vẫn có kịch bản hay, chuyện này không có gì, càng không thể nói là hy sinh.
Trần Gia dùng vẻ mặt kính phục nhìn hắn: Thật ra chúng tôi đều cực kỳ hiểu tâm trạng khi nhìn thấy người yêu đóng cảnh thân mật với người khác, tuy biết rõ đó là giả. Nhưng chúng tôi cũng hiểu được bất đắc dĩ của nghiệp diễn viên cho nên càng khâm phục sự kiên định của Lục đại thần.
Trần Gia mới kết hôn không lâu với một diễn viên đang nổi tiếng cho nên càng thấy cảm động.
Sau khi trò chuyện, đến đoạn tham gia vào trò chơi.
Lúc đầu đều khá đơn giản, nếu là cặp đôi nam nam lại chung sống nhiều năm, tự nhiên không thể thiếu thử thách về độ ăn ý. Hai người hiểu biết về đối phương quá sâu, thử thách do chương trình sắp xếp đối với bọn họ mà nói thì không có gì khó, gần như những câu hỏi này họ đều cùng lúc đưa ra đáp án, hơn nữa trả lời gần như một, chỉ khác ở cách diễn đạt.
Lúc trò chơi chấm dứt, Thư Hàng thán phục: Làm chương trình qua nhiều kỳ rồi, trong nhiều khách mời thì độ ăn ý giữa hai người là cao nhất, tôi bắt đầu nghi ngờ có phải hai người đã biết trước câu hỏi, bàn trước đáp án rồi hay không đấy.
Đến cuối buổi ghi hình, đám fan ở khán phòng không biết ai xúi giục đều đồng thanh gào lên, “Hôn một cái, hôn một cái…”
Lục Diễn cười cười nhìn Tô Mạc, anh cũng cười khẽ đáp lại, Lục Diễn liền kéo tay đối phương, ôm lấy thắt lưng anh, một tay khác đặt trên lưng anh, hai người trao nhau một nụ hôn dài.
Chương trình kết thúc trong tiếng la hét và hoan hô của đám fan ở trường quay.
Sau khi ghi hình xong, hai người không về nhà mà lên trực thăng tư nhân bay đến đảo nhỏ của bọn họ.
Mấy năm trước, Lục Diễn tranh thủ đi thi lấy giấy phép lái trực thăng, sau đó, hai người muốn đi đâu cũng không cần phi công nữa, chân chính hưởng thụ thế giới riêng chỉ hai người.
Lúc đến nơi đã qua nửa đêm, trực thăng đáp thẳng xuống sân bay trên nóc biệt thự.
Đây là một đảo nhỏ tư nhân nhưng phong cảnh rất đẹp, trên đảo có cả núi cả hồ. Tuy không được xếp vào top mười đảo tư nhân tuyệt nhất trên thế giới nhưng cũng được xếp trong top một trăm.
Ba năm trước, lần đầu tiên Lục Diễn dẫn Tô Mạc đến đây, Tô Mạc thật sự bị làm cho kinh sợ. Lục Diễn kéo anh đứng ở ban công duy nhất trên nóc biệt thự, ôm lấy anh từ phía sau, chỉ vào cây cối sông núi phía xa xa, cười khẽ nói vào tai anh: “Toàn bộ hòn đảo này đều là của chúng ta, chỉ thuộc về hai người chúng ta. Em nhìn cái hồ kia đi, nhìn thoáng qua có giống một đốm sao nhỏ không? Vào mùa hè chúng ta có thể chèo thuyền, bơi lội, mùa đông mặt hồ sẽ kết băng chúng ta có thể đi trượt băng, cá trong hồ rất béo, hương vị cũng ngon. Mảnh rừng kia còn có mảnh bên kia nữa, em thấy không? Vào xuân chúng ta có thể di đạo trên thảm cỏ, nghe nói ở đó có không ít loài chim sinh sống, có thể nghe được tiếng chim hót mà trong thành phố không có. Còn cả ngọn núi kia có một số động vật hoang dã, chúng ta cũng có thể thử đi săn thú…”
Không đợi Lục Diễn nói xong, Tô Mạc đã quay người lại ôm chặt lấy hắn, cảm động không nói nên lời.
Cảm động không phải do Lục Diễn mua hòn đảo nhỏ này vì anh rồi gần như tiêu hết số tiền riêng của hắn, với tài lực của Tô Mạc thì muốn mua mười hòn đảo nhỏ như thế này cũng không phải nói đùa.
Tô Mạc cảm động chính là vì tâm ý của hắn. Có lẽ Lục Diễn đã tìm cách tặng lễ vật này cho anh từ lâu rồi, cho anh một lần kinh ngạc như vậy.
Tô Mạc quả thật rất kinh hỉ, có kinh, có hỉ.
Lục Diễn ôm lấy anh, ý cười bên môi không giảm, “Hòn đảo nhỏ này, anh đặt tên cho nó là “đảo Mạc Diễn”, chính là Tô Mạc và Lục Diễn. Thích không?”
“Thích, cực kỳ thích. Đây là món quà tốt nhất từ khi em chào đời đến nay. Cảm ơn anh, em yêu anh!” Tô Mạc vùi đầu trước ngực Lục Diễn, giọng nói còn có chút rầu rĩ.
Nụ cười trên mặt Lục Diễn càng sâu hơn, khẽ đáp lại, “Anh cũng yêu em!”
Ba năm qua, năm nào hai người cũng dành thời gian đến du lịch ở nơi này. Lúc bình thường, đều mời người quản lý tư nhân giúp đỡ trông nom đảo nhỏ, nếu hai người muốn đến thì sẽ thông báo trước cho quản lí, người này sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt và thức ăn, sau đó rời đi một thời gian để cho hai người thế giới riêng chân chính.
Cả hai vào biệt thự cùng tắm rửa thay quần áo ở nhà, tuy thời gian đã muộn nhưng hai người vẫn chưa thấy buồn ngủ thế nên đi xuống tầng một ngồi một lúc. Trong đại sảnh có một lò sưởi âm tường lớn, đây là Lục Diễn đặc biệt yêu cầu làm và cũng là nơi Tô Mạc thích nhất. Quản lí trước khi đi đã đốt sẵn lò sưởi lên, cả căn phòng tràn đầy ấm áp.
Tô Mạc bưng ly rượu đỏ ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn Lục Diễn đứng trước lò sưởi kéo đàn vi-ô-lông cho anh nghe, thanh âm du dương phối hợp với vẻ mặt ôn nhu của hắn, ly rượu trong tay không cần uống đã say.
Chấm dứt một khúc nhạc, Lục Diễn cất đàn, đi về phía Tô Mạc, anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễn đang đứng trước mặt, mỉm cười đưa ly rượu qua: “Anh chơi đàn ngày càng hay, chỉ nghe thôi cũng có cảm giác say.”
Lục Diễn không cầm lấy ly rượu mà nắm tay Tô Mạc, trực tiếp uống hết ly rượu trong tay anh. Sau đó cầm ly rượu đặt qua một bên rồi quỳ một chân xuống bên chân Tô Mạc, hai tay đặt trên vai anh, chậm rãi khom lưng xuống.
Tô Mạc bị ép phải ngửa về phía sau, môi của Lục Diễn đã tiến tới bên miệng, khi đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào anh liền ngoan ngoãn mở miệng ra, mùi rượu đỏ xông vào khoang miệng theo đầu lưỡi. Bởi vì đang ở tư thế ngửa ra nên yết hầu cực kỳ rõ ràng lên xuống chuyển động hai cái, vài giọt rượu chưa kịp nuốt cũng theo khóe môi chảy xuống.
Lục Diễn hài lòng nâng người lên, liếm láp giọt rượu còn dính bên khóe miệng, ngón cái bên tay phải khẽ vuốt ve môi Tô Mạc, thay anh lau đi giọt rượu tràn ra, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng nói, “Ngọt quá!”
Tô Mạc bắt lấy tay hắn, đưa ngón cái dính rượu ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm liếm. Vừa giương mắt nhìn Lục Diễn vừa mơ hồ cười đáp, “Quả thật rất ngọt!”
Ánh mắt Lục Diễn tối sầm lại, rút ngón tay ra, nắm lấy cằm của anh lần nữa dựa người vào.
…. …
Sáng ngày hôm sau, lúc Lục Diễn rời giường xuống tầng dưới thì trông thấy Tô Mạc bày giá vẽ đang tô tô vẽ vẽ trên bãi cát. Đi qua nhìn thử, đúng là đang vẽ lại khung cảnh Lục Diễn đứng trước lò sưởi kéo đàn đêm qua. Tài năng hội họa của Tô Mạc rất tốt, có thể nhìn ra được anh từng học vẽ một thời gian, hơn nữa tự anh cũng có thiên phú, chỉ có điều công việc quá bận rộn cho nên khó có thời gian ngồi xuống chậm rãi vẽ một bức tranh.
Mấy năm nay sống chung, số lần Lục Diễn nhìn thấy anh vẽ tranh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy quả thật còn lắp bắp kinh hãi, không nghĩ đến chủ tịch Tô còn có tài năng này. Điều khiến Lục Diễn âm thầm cảm thấy cao hứng và đắc ý nhất chính là, nhân vật mà chủ tịch Tô vẽ luôn luôn là hắn.
Cho đến khi Tô Mạc hạ xuống nét vẽ cuối cùng, Lục Diễn xoay người ôm lấy vai anh, nghiêm túc nhìn bức tranh khen ngợi: “Thật đẹp!”
Tô Mạc nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi, “Lục tiên sinh đang khen tôi vẽ đẹp hay đang khen người trong tranh đẹp vậy?”
Lục Diễn hỏi ngược lại, “Tô đổng nghĩ sao?”
Tô Mạc chỉ cười không đáp, lại nói tiếp: “Trước tiên ăn điểm tâm đã, em đi nấu cháo.”
Lục Diễn không buông tay ra: “Đợi thêm một lúc nữa, để anh ôm thêm chút.”
Tô Mạc nghe ra tâm trạng của hắn không tốt lắm, không khỏi ôm cánh tay hắn, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”
Lục Diễn lắc đầu, “Không sao, chỉ là cảm thấy có thể kéo dài ra thêm một chút thì thật tốt, nghỉ được một tuần thế mà đã trôi qua một nửa rồi, nghĩ lại cảm thấy không nỡ.”
Tô Mạc thở dài, “Xin lỗi.”
Lục Diễn nói khẽ, “Cũng không chỉ là vấn đề của em, chính anh cũng rất bận rộn.”
Trầm mặc một lúc, Tô Mạc mới nói: “Qua hai năm nữa, đợi đến khi bọn nhỏ lớn thêm một chút, em sẽ làm kiểm tra chọn ra người thừa kế. Chờ đến khi nó trưởng thành, em sẽ dần dần giao chuyện công ty cho nó. Đến lúc đó, sẽ có thêm thời gian ở bên anh nhiều hơn.”
Lời này nói ra có vẻ rất gần, nhưng đứa trẻ lớn nhất của Tô gia bây giờ mới mười tuổi, ít nhất cũng là chuyện của mười năm sau.
Lục Diễn đương nhiên có thể hiểu được dụng tâm của anh, chỉ khẽ cười: “Còn phải kiểm tra nữa sao? Anh thấy Tiểu Húc chính là đứa thông minh và có ngộ tính nhất trong bọn nó.”
Tô Mạc vui vẻ, “Tuy rằng thật sự như thế nhưng nếu không kiểm tra, chỉ sợ những người khác trong nhà sẽ không phục. Vì bớt phiền phức sau này cho Tiểu Húc, không thiếu được lần này.”
“Nếu vậy, khi em tham gia kiểm tra là lúc mấy tuổi?” Lục Diễn tò mò hỏi.
“Em không tham gia kiểm tra, thế hệ của em đều không làm kiểm tra.” Tô Mạc đáp.
“Vì sao?” Lục Diễn tò mò.
Tô Mạc nâng mắt nhìn hắn, “Anh nói thử xem?”
Lục Diễn hơi suy nghĩ liền hiểu ra, cười nói, “Thì ra Tô đổng của chúng ta từ nhỏ đã lợi hại như vậy.”
Tô Mạc mỉm cười không nói tiếp.
Lục Diễn tiếp tục, “Cũng tốt, đợi khi em nghỉ anh cũng tuyên bố giải nghệ. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đi khắp nơi, thích đi đâu liền đi đó, tranh thủ in lại dấu chân ở khắp mọi nơi. Hai năm nay anh có học hỏi một ít kỹ thuật chụp ảnh với Nhâm Nghiêm Phi, đến khi đó anh sẽ làm thợ chụp ảnh riêng cho em. Trong ống kính của anh chỉ có một mình em mà thôi…”
Tô Mạc mỉm cười nghe Lục Diễn tỉ mỉ lên kế hoạch tương lai, giống như có thể nhìn thấy ngày mai tươi đẹp ngay trước mặt.
Ai nói không được cơ chứ? Hai người còn cả một cuộc đời thật dài thật dài, còn có rất nhiều thời gian thực hiện tất cả những gì trong kế hoạch. Quan trọng nhất là, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, có mặt trong sinh mệnh của nhau, trở thành một phần không thể thiếu của nhau.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi, tương lai cũng giống như ánh nắng mãnh liệt ấm áp này, tràn đầy hy vọng, không thể không khiến người ta vô hạn mong chờ.
Tô Mạc nhớ đến câu chuyện khó tin mà Lục Diễn kể vào đêm qua, trong lòng càng vạn phần cảm thấy may mắn.
Cảm tạ trời xanh cho anh trở lại, để em có thể gặp được anh!
— Toàn văn hoàn —
See more: https://yenphily.wordpress.com