Hoàn toàn im ắng.
Ngoại trừ sóng biển xô vào mấy con thuyền đánh cá nhỏ phát ra tiếng “Rì rào”, chỉ có một gã đàn ông cả người đầy máu nằm rạp trên mặt đất là còn rên rỉ “ư ư” từ cổ họng, giống như một cái ống bễ sắp sửa hỏng nát.
Giữa ánh đèn hải đăng chợt lóe sáng rực rỡ, chiếu lên mười mấy người mặc đồ đen sắc mặt lãnh khốc. Đứng giữa là một người trẻ tuổi mặc chiếc áo gió dài, gió biển thổi qua khiến vài sợi tóc của hắn rối tung và góc áo tung bay, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc không có nhiều biểu tình, ánh mắt phức tạp lại bất đắc dĩ, liếc thoáng qua gã đàn ông đang nằm trên mặt đất kia rồi dừng lại trên con thuyền đang bị sóng xô ào ào ngoài khơi.
Một lát sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa dừng lại trên người đàn ông kia, giọng nói trong hơi lạnh ẩm ướt của nước biển ban đêm càng thêm lạnh lẽo, “Lão Bát, anh em chúng ta nhiều năm quen biết, cùng vào sinh ra tử, tình cảm hơn cả tính mạng. Bây giờ, cậu lại làm thế với tôi?” Tốc độ nói không nhanh không chậm, âm vực cũng không cao, thậm chí còn hơi trầm thấp, nhưng trong màn đêm yên lặng lại tạo nên một khí thế khiến người ta không thở nổi.
Gã đàn ông trên người đầy máu không còn sức lực cuộn tròn cơ thể lại, tay chân vẫn hơi run run, giọng nói như phá cổ họng thoát ra, khó khăn phun từng chữ, “Lão Ngũ… tôi, đấu, không, lại, anh. Nể tình, trước kia, khi tôi, đồng hành, vào sinh, ra tử, tha… buông tha, cho tôi…”
Người trẻ tuổi khẽ nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, hắn hơi thở dài một tiếng, “Sớm biết như vậy, lúc trước vì sao phải làm thế. Nếu hôm nay tôi buông tha cho cậu, sau này trong bang làm sao sống yên được, sao có thể khiến người khác tin phục? Niệm tình quá khứ cùng vào sinh ra tử của chúng ta, mẹ già của cậu tôi sẽ chăm sóc, tôi sẽ nói với bà, cậu đi nước ngoài hưởng phúc.”
Gã đàn ông nằm trên mặt đất tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người trẻ tuổi xoay người, ở bên cạnh lập tức có người đưa mũ cho hắn, hắn nhận lấy chiếc mũ đội lên, nâng chân muốn bước đi.
Lại có một người tiến lên khom người hỏi, “Ngũ ca, muốn xử trí như thế nào?”
Người trẻ tuổi nghiêng đầu liếc gã một cái, không nặng không nhẹ, một cỗ khí lạnh phát ra khiến người ta cứng đờ, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như trước, thấp giọng, “Đây có phải là ngày đầu tiên cậu theo tôi đâu? Cần tôi dạy cậu phải làm như thế nào sao?”
Người nọ run lên, lập tức cúi đầu lùi lại.
Người trẻ tuổi lại lấy một điếu xì gà trong áo bành tô, kẹp giữa ngón tay. Thuộc hạ theo sát hắn vội vàng lấy một chiếc bật lửa ra đi tới gần, hắn nhẹ nhàng phất tay lên, để người lui xuống.
Phía sau truyền đến một trận âm thanh cùng với giọng quát mắng nhỏ. Lát sau thì nghe thấy một tiếng “Bõm”, giống như có vật nặng rơi xuống nước.
Người trẻ tuổi hơi cúi đầu ngậm điếu xì gà trong tay, vẫn không châm lửa, ánh mắt dừng lại ở phía màn đêm nặng nề xa xa, có một cỗ tịch mịch lại mang theo cả kiên quyết.
Theo một tiếng “Cắt”, giống như có ma thuật, nháy mắt phá tan bầu không khí lạnh lẽo u ám này. Ở bên có người bật sáng đèn, có người lớn tiếng hô hoán kéo diễn viên vừa bị ném vào nước.
Lục Diễn cũng muốn đi qua giúp một tay, người bên kia đã nhanh chóng được kéo lên, sau đó rất nhanh được bọc lại trong tấm chăn cực dày.
Đã vào cuối thu, tuy nói là thời tiết phương nam nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cũng rất lớn, lại bị ngâm trong nước biển lạnh băng, tuy không lâu lắm nhưng cũng khó mà chịu thấu.
Đúng lúc đó, đàn em Tống Huy luôn luôn cẩn thận đã sớm chuẩn bị một tách trà nóng bưng qua, sau khi Lục Diễn nhận lấy liền đưa cho diễn viên mới được kéo từ dưới biển lên, ngón tay của cậu ta cũng bị gió biển thổi đến có chút lạnh lẽo.
Cậu diễn viên kia nhận lấy tách trà thổi chốc lát rồi uống một hớp thật lớn, cảm giác cả người ấm lên liền cảm kích nói với Lục Diễn: “Cám ơn Lục ca.”
Lục Diễn cười nhẹ, “Đừng khách sao, đều do Tống Huy chuẩn bị.”
Cậu ta liền nở nụ cười với Tống Huy đứng sau lưng Lục Diễn, “Cảm ơn, tiểu Tống.”
Tống Huy khoát tay làm tư thế không có gì.
Lúc này đạo diễn cũng tới gần, “Được rồi, đêm nay quay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Chờ khi mọi người hoan hô chuẩn bị giải tán, ông lại vỗ vỗ vai Lục Diễn, “Lục Diễn, vất vả. Lần này cảm ơn cậu.”
Hắn nở nụ cười khẽ, nói đùa, “Cảm ơn làm gì, tôi chính là làm công ăn lương.”
Đạo diễn cũng cười ha ha, “Yên tâm đi, một phân cũng không nợ cậu.”
Hai người đang cười nói, Tống Huy đi tới nhỏ giọng thầm thì bên tai hắn, “Lục ca, vị Ngụy thiếu kia lại đến nữa.”
Giọng của Tống Huy tuy nhỏ nhưng không phải hoàn toàn không nghe được, huống chi đạo diễn còn đứng tương đối gần, nghe được nhất thời có chút xấu hổ e ngại, “Lục Diễn, thật sự xin lỗi, việc này…”
Lục Diễn cười cười ngắt lời ông, “Đây cũng không phải lỗi của ông, ông không cần giải thích.”
Đạo diễn vẫn có chút băn khoăn, “Nếu không phải vì tôi tìm cậu làm khách mời cho bộ phim, cũng sẽ không…”
Lục Diễn vỗ vỗ vai ông an ủi, “Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp phải. Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt.”
Thời gian này, Lục Diễn mới quay xong “Cố hương”, việc chủ yếu là cùng nhân viên trong công ty lên kế hoạch và chuẩn bị hậu kỳ cũng như tuyên truyền cho phim.
Vốn lúc này hắn cũng không có ý định nhận vai diễn mới nào, hơn nữa xem qua vài kịch bản cũng không thấy có hứng thú gì lớn. Một vị đạo diễn từng có chút giao tình với hắn đang muốn quay một bộ phim dân quốc, cốt truyện kể lại thời kỳ bị ngoại quốc chiếm đóng đầy mưa gió và biến đổi, biết Lục Diễn gần đây có thời gian rảnh, nên mời hắn đóng một vai diễn khách mời khá quan trọng.
Lục Diễn đọc kịch bản cảm thấy rất thú vị, hơn nữa tuy nói là nhân vật quan trọng nhưng phần diễn không nhiều lắm, làm khách mời chỉ là chuyện tầm hai tuần nửa tháng, vì thế liền nhận lời.
Vốn chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm trong đời diễn viên của Lục Diễn, có thời gian rảnh hắn không ngại đóng một ít vai trò khách mời trong vài bộ phim không tệ. Chỉ là trong đoạn nhạc đệm này lại đánh ra một số âm nốt không êm ái.
Nhà đầu tư quan trọng của bộ phim này chính là Ngụy gia của Tập đoàn Hoa Ngu, cậu chủ nhỏ của Ngụy gia Ngụy Trạch Dương trước kia bởi vì một số việc mà bị gia đình tống ra nước ngoài, nay mới được về nước, biết được công ty nhà mình đang đầu tư một bộ phim, nhất thời cao hứng đến phim trường quan sát. Ngụy Trạch Dương này trời sinh chính là ham mê nam sắc không thích nữ sắc, trước kia bởi vì tính hướng mà náo loạn có chút khác người mới bị người nhà tống đi, nghe nói hai năm nay tu tâm dưỡng tính không ít, người nhà mới hủy lệnh cấm cho gã về nước.
Kết quả gã vừa đến phim trường liếc mắt một cái liền để ý tới Lục Diễn, lập tức tiến hành tấn công theo đuổi mạnh mẽ, rất nhanh náo loạn khiến trên dưới đoàn phim đều biết. Có điều vị nhị thế tổ bị người nhà đày ra nước ngoài vài năm cũng có kinh nghiệm hơn, không dám dùng sức cưỡng đoạt, hơn nữa Lục Diễn ở trong giới diễn viên cũng có địa vị, thân phận cao, không phải người gã có thể ép buộc được, vì vậy mỗi ngày đều điểm danh ở đoàn phim, thể hiện bộ dáng yêu điên cuồng, chờ mong việc này có thể làm ý trung nhân rung động.
Thủ đoạn và tâm tư ấy của Ngụy Trạch Dương, không so được một phần mười của Tô Quyết, miễn là người từng trải một chút sẽ không bị che mắt, huống chi là người thành tinh trong giới diễn viên, Lục Diễn cho đến bây giờ đều không để bản thân bị cuốn vào tròng.
Chẳng qua sau lưng Ngụy Trạch Dương còn có một Ngụy gia, lại nói gã cũng không làm gì quá giới hạn, chỉ là mỗi ngày tặng đủ loại quà cáp và đưa ra đủ kiểu lời mời. Quà tặng đều bị Lục Diễn trả về, những đồ ăn linh tinh không thể trả lại được thì đều thu lộc ăn cho cả đoàn phim. Về phần lời mời, trực tiếp từ chối là được.
Dù sao cũng chỉ là nghỉ ngơi hai tuần trong đoàn phim, cho dù không đấu lại sự quấy rối này, đợi đến khi quay phim xong trực tiếp ôm người chạy đi là được, ngược lại không cần thiết phải làm ra chuyện khó xem. Cho nên thái độ của Lục Diễn luôn là không nóng không lạnh, vừa từ chối rõ ràng mà cũng không cần đến mức không lưu lại đường sống.
Không biết là vị nhị thế tổ này thật sự không hiểu hay giả ngu, dù sao là càng lạnh lùng với gã thì gã lại càng nồng nhiệt, đem sự từ chối suy thành vui thú trong tình yêu, càng ngày càng ân cần hơn.
Đoàn phim vừa đổi địa điểm quay ngoại cảnh đằng trước, gã đã chạy theo sát đến ở đằng sau.
Sau khi thoát khỏi Ngụy Trạch Dương về khách sạn ngủ, Lục Diễn lập tức vọt vào phòng tắm dùng nước ấm tẩy sạch, thân thể ở lâu trong không khí lạnh ẩm ướt bên ngoài nhanh chóng biến mất.
Hắn vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, chợt nghe thấy chuông điện thoại đầu giường, là điện thoại nội bộ của khách sạn. Lục Diễn đi tới cầm máy lên, cũng không khỏi nghi ngờ, đoàn phim mới đến đây quay ngoại cảnh hôm nay, khách sạn này cũng là lần đầu tiên hắn ở, không có lý nào sẽ có người gọi điện tìm hắn mới phải, chờ đến khi hắn nghe thấy âm thanh ỏn ẻn từ đầu bên kia lập tức hiểu được tại sao.
“Tiên sinh, xin hỏi có cần phục vụ đặc biệt không?”
Lục Diễn thoáng đen mặt, trước kia từng có người nói qua trong khách sạn sẽ có điện thoại quấy rối như vậy, hôm nay chính hắn lại gặp phải. Không để đối phương nói tiếp, hắn đã lạnh lùng nhả ra hai chữ “Không cần” rồi cúp máy thẳng.
Cúp máy xong hắn còn chưa kịp xoay người, tiếng chuông lại vang lên, Lục Diễn bất đắc dĩ nhấc máy lần nữa, vẫn là giọng nói kia, “Tiên sinh không cần vội cúp máy như vậy, kỹ thuật của tôi rất tốt, giá cả cũng rất phải chăng, đảm bảo ngài hài lòng.”
Lục Diễn đang muốn từ chối, ngẫm nghĩ một giây rồi nói một câu, “Tôi không thích phụ nữ.” Cúp máy lần hai.
Lần này điện thoại không kêu nữa.
Lục Diễn mỉm cười, tự khen mình rất thông minh.
Nhưng rất nhanh, hắn không cười nổi, bởi vì mười phút sau điện thoại lại kêu, lần này là giọng đàn ông, ngược lại coi như dễ nghe, “Tiên sinh, xin hỏi ngài thích loại hình nào? Dáng người thanh tú hay cường tráng? Số một hay số không?…”
Lục Diễn không đợi người kia nói hết, không còn gì để nói mà cúp điện thoại, sau đó im lặng rút dây điện thoại ra.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nửa giờ sau, Lục Diễn đang định tắt đèn đi ngủ, chuông cửa lại reo lên.
Lục Diễn lập tức nhảy dựng lên, không thể nào, lại có thể tìm đến tận cửa ư? MB bây giờ đã chuyên nghiệp đến vậy rồi sao!
Lục Diễn chủ bụng không để ý tới, đối phương còn kiên nhẫn hơn hắn rất nhiều, chuông cửa liên tục được nhấn reo vang.
Hắn do dự hơn mười giây muốn nhấn 110 hoặc là gọi phục vụ của khách sạn, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đuổi người đi, nếu không được rồi mới thực hiện phương án hai.
Hắn đứng dậy có chút tức giận đẩy cửa ra, lại choáng váng khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, vốn ngập tràn lửa giận trong lòng ngay lập tức hóa thành đầy bụng nhu tình, vẻ mặt và động tác cũng mềm dần xuống.
Hắn chống khuỷu tay phải lên khung cửa, một chân đứng thẳng, mũi chân khẽ nhón lên, thân thể nghiêng qua, bày ra một tư thế cực kỳ tự nhiên, không chút nghiêm túc nói, “Vị tiên sinh này, đêm khuya đến chơi, có gì muốn làm chăng?”
Người kia vẫn đứng chờ trước cửa, khi hắn mở cửa ra thì lộ ra ý cười, nghe được câu hỏi này liền nhẹ giọng nói, “Xin hỏi tiên sinh có tuyển thêm một trợ lý nữa không?” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển như trước, khiến người rung động.
Lục Diễn cố ý nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đáp: “Tôi đã có một trợ lý rồi, cậu ta làm gì cũng rất tốt. Vậy em nói xem, em có thể làm gì?”
Người kia cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt hơi chớp chớp, lông mi thật dài phất lên phất xuống, như một cánh bướm bay nghiêng qua, anh nhìn ý cười tràn đầy trong mắt Lục Diễn, đôi môi đầy đặn hơi hơi động, phun ra câu nói giống như yêu tinh mê hoặc lòng người, “Làm ấm giường, cầu thu nhận, cầu bao dưỡng.”
Hô hấp của Lục Diễn cứng lại, trong lòng như bị móng vuốt của con mèo nhỏ lông xù cào nhẹ một cái, cảm giác tê tê lan tràn cả người trong phút chốc. Hắn kiềm chế xúc động muốn đè người này ngay lập tức lại, hít sâu một hơi, cổ họng khàn khàn nói,”Vậy còn chờ gì nữa?”
Vừa nói xong, một tay đã kéo người kia vào, tiện tay đóng sập cửa lại.
____
Ngày hôm sau tất cả mọi người đều cảm giác được tâm trạng của Lục đại minh tinh rất tốt, mà sáng sớm đã nhận phải lễ vật thăm hỏi của Ngụy Trạch Dương quấy rầy theo thường lệ cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ này, cụ thể là hắn đối xử với mỗi người trên trái đất đều là khuôn mặt tươi cười ấm áp như gió đầu xuân. Tuy rằng Lục ảnh đế luôn xử sự rất hòa thuận, nhưng niềm sung sướng phát ra từ đáy lòng này quả thật rất dễ dàng nhiễm lên mọi người.
Tính tò mò thì ai chẳng có, không dám hỏi thẳng người trong cuộc và Lục Diễn, mọi người đành níu lấy Tống Huy mà hỏi han rốt cuộc có chuyện gì. Tống Huy chỉ có thể tung ra lí do thoái thác qua loa, “Đây là trợ lý Lục ca mới tuyển, còn đang trong thời gian thử việc.”
Lập tức có người trêu chọc Tống Huy, “Ối chao, Lục ca có một kim bài trợ lý như anh còn chưa đủ à. Người mới này trông có vẻ được cưng hơn anh rồi, anh ta vẫn luôn dính sát bên người Lục ca, Huy ca anh cẩn thận kẻo mất vị trí đấy.”
Tống Huy cười mắng một câu, “Thằng nhóc cậu nói chuyện không đâu, cái gì mà cưng với chả không cưng, cái gì mà mất vị trí chứ. Trợ lý nói cho cùng chính là một người làm công, ông chủ quyết định thay đổi còn đến lượt mình nói chuyện sao.” Trong lòng im lặng mắng chửi một câu, tranh giành sự cưng chiều với người yêu của ông chủ mới thật sự gọi là không biết sống chết, huống chi người kia còn là ông chủ to hơn.
Có người khác cười hì hì nói, “Cái cậu trợ lý mới đến này trông không giống trợ lý thật lắm. Nghe nói bạn gái của Lục ca là một vị thiên kim đại tiểu thư có tiền, người này không phải do bạn gái của ảnh phái tới giám sát đấy chứ.”
Ông đây phun! Tống Huy nghe xong chuông báo trong lòng động mãnh liệt, ôi hại não, cũng gần sự thật quá đi, ngoại trừ đổi bạn gái thành bạn trai, đổi từ phái tới thành tự mình tới, đổi giám sát thành để ân ái. Nhân chứng duy nhất bị nhìn đến mù mắt – Tống Huy giả bộ như không có gì gõ vào đầu người vừa nói một cái, “Nói bậy bạ gì đó, phẩm chất đạo đức thường ngày của Lục ca tốt đến vậy, còn cần người giám sát sao.”
Lập tức có người nói tiếp, “Cái này thì khó nói, tuy rằng Lục ca đoan chính, không thích bị người ta quấn lấy. Nhưng Lục ca có mị lực như vậy, nhiều ong ve bướm vãn là chuyện bình thường. Không chỉ là phụ nữ ngay cả đàn ông cũng muốn quỳ xuống trước dưới chân của anh ấy đó. Xa xôi thì không nói, gần đây có Ngụy thiếu gia kìa, biết rõ Lục ca đã có chủ, còn không phải dùng sức tấn công mềm và tiền tài sao, rất có tư thái không có được sẽ không bỏ qua. À mà nhắc tới Ngụy thiếu kia, thật ra điều kiện cũng không tồi, lớn lên cũng được, gia thế lại tốt, còn ôn nhu lãng mạn. Đây là Lục ca ấy nha chứ nếu đổi lại là người khác, không chừng đã bị bắt đi lâu rồi.”
Có người ở bên cạnh gã chê cười nói, “Nói gì đến những người khác, nói luôn là cậu cho rồi. Cậu nhớ cậu thương đi.”
“Hờ, còn không phải Ngụy thiếu gai mắt tôi sao?” Người kia rõ ràng tự mình tiếp tục trêu chọc.
Tống Huy âm thầm bĩu môi, rất không đồng ý, thầm nghĩ đấy là do các cậu không biết người yêu thật sự của Lục ca nhà tôi là ai thôi, không biết cái gì gọi là vừa có khí chất vừa có gia thế, cái gì gọi là ôn nhu, đa tình lại chấp nhất không hối hận. Nếu các cậu biết Tô đổng, sẽ không cho rằng tên Ngụy thiếu kia không tệ lắm, so sánh với Tô đổng, thì chỉ là cái đinh rỉ.
Chỉ là lúc này Tống Huy tự nhiên không nói thêm gì. Nghĩ thầm chờ đến khi sự thật được công bố lại sáng chói mù hai mắt các người.
Một đám người đang vui đùa, có người kêu lên, “Hắc, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Hôm nay Ngụy thiếu đến có chút sớm a.”
Tống Huy quay đầu lại, còn ai vào đây, tên Ngụy Trạch Dương kia lại đến nữa, quấn lấy Lục Diễn tỏ ra ân cần.
Tống Huy vốn cũng có tư tâm nhỏ ngầm xoắn xuýt trong lòng, muốn quan sát phản ứng của Tô đổng với người mơ ước Lục Diễn một chút, nhưng không khéo đúng lúc này Tô Mạc vừa rời khỏi không ở đây, đáy lòng ngược lại thấy đáng tiếc thở dài một tiếng.
Lục Diễn bên kia đang bị Ngụy Trạch Dương quấn lấy, trước sau vẫn dùng ý cười nhạt không chạm đến đáy mắt mà đối phó. Trong lòng hắn có chút không kiên nhẫn cũng không dễ dàng lộ ra, tuy hắn đã có địa vị nhất định trong giới nghệ sĩ, nhưng cho đến bây giờ hắn không phải người tùy tiện ở bên ngoài. Nguyên tắc xử sự với người của hắn chính là không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không làm quá độc ác, huống hồ nếu ngay cả một nhị thế tổ cũng không đối phó được, thì làm sao xưng bậy là ảnh đế.
Cũng may bên kia rất nhanh liền chuẩn bị quay phim, khi thư ký trường quay cũng qua đây thúc giục Lục Diễn, hắn liền nhân dịp nói xin lỗi với Ngụy Trạch Dương, thoát khỏi sự đeo bám của gã.
Ngụy Trạch Dương ít nhiều có chút rầu rĩ.
Thái độ Lục Diễn đã rõ ràng ngay từ lúc đầu, tuy rằng chưa đến mức không cho gã sắc mặt tốt. Lúc đầu gã còn nghĩ rằng đó là ra vẻ cự tuyệt bên ngoài thôi chứ trong lòng cũng muốn lắm, minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí gã đã gặp nhiều, ai biết đối phương thật sự không chịu, cho dù chính gã tấn công dịu dàng mềm mỏng hay tấn công bằng tiền tài, đều không có chút rung động.
Tuy nói là mỹ nhân càng khó đả động thì càng có tính khiêu chiến lại chứng minh được giá trị, điểm này gã hiểu. Nhưng tượng đất cũng có tính cách của tượng đất, bị từ chối lâu thế, khó trách khỏi có chút tức giận. Huống chi Ngụy Trạch Dương vốn không phải người ăn nói khép nép, nếu vào mấy năm trước có lẽ đã dùng thủ đoạn gì đó rồi.
Chẳng qua mấy năm trước cũng vì vậy mà bị người nhà tống ra nước ngoài, bây giờ cũng phải thu liễm một chút. Huống hồ gã cũng có ít đầu óc, với địa vị ngày nay của Lục Diễn, chỉ sợ thủ đoạn gì đó của gã cũng không đủ để tác động đến người ta.
Ngụy Trạch Dương cũng biết Lục Diễn trong bộ phim này chỉ là khách mời, qua vài ngày nữa hết cảnh diễn hắn sẽ rời khỏi đoàn phim, đến lúc đó cho dù gã không cam lòng cũng chỉ có thể buông tay.
Nghĩ vậy liền có chút buồn bực, lúc xoay người lại không để ý nhìn đường, không cẩn thận nghiêng người, cả người mất trọng tâm mà ngã về phía sau. Trong lòng còn chưa kịp mắng một tiếng xui xẻo, bên cạnh đúng lúc này có một bàn tay vươn ra đỡ gã, tránh để gã mất mặt trước mọi người.
Ổn định hoảng hốt lại, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Cẩn thận.”
Ngụy Trạch Dương theo bản năng liếc qua, liền đối diện với đôi mắt đen như mực, dưới vành mũ kéo thấp xuống là một khuôn mặt tuấn tú phân minh khiến người mới gặp đã khó quên.
Ngụy Trạch Dương lập tức ngây dại. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, người kia đã tránh ra.
Ngụy Trạch Dương lập tức kéo một nhân viên phụ việc ở bên cạnh, chỉ vào người vừa tránh đi, “Đó là ai?”
Phụ việc thuận miệng đáp, “Người kia hả, là trợ lý Lục ca mới tuyển.”
Ngụy Trạch Dương vuốt vuốt trái tim đang đập rộn, loại cảm giác này đã lâu lắm rồi gã không có.
Gã không chỉ là một người mê sắc đẹp, còn là một người cuồng giọng nói, vừa nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm đúng là loại gã thích nhất, hơn nữa bộ dáng của người kia thật sự là người xuất sắc nhất gã từng gặp, ít nhất là loại hình gã thích nhất.
Nếu không chiếm được chỗ tốt ở nơi Lục đại minh tinh, đổi mục tiêu cũng không tệ. Mặt khác, chỉ là một trợ lý mới bản thân hẳn càng có cơ hội đi. Ngụy Trạch Dương ngẫm nghĩ, khóe miệng nhếch lên.
Tô Mạc lạnh lùng nhìn Ngụy Trạch Dương đang chắn đường mình, đối phương là ai, anh đã sớm biết được từ miệng Tống Huy. Tuy rằng Tô Mạc có chút bất mãn việc gã quấn lấy Lục Diễn nhưng anh cũng hiểu được đó là do mị lực của Lục Diễn quá lớn, cũng không có ý định xử lý người ta. Không nghĩ ngược lại đối phương còn tự mình dâng lên tận cửa, mà từ trong ánh mắt của gã, Tô Mạc ít nhiều cũng đoán được mục đích gã chặn anh lại. Đã bao nhiêu năm rồi, lại có người dám đánh chủ ý lên đầu mình, loại trải nghiệm này có chút mới mẻ, thú vị!
Ngụy Trạch Dương bày ra nụ cười bản thân tự cho là mê người, đối với mục tiêu gã coi trọng gần nhất nói mập mờ, “Anh là trợ lý Lục Diễn mới tuyển hả, anh không biết là lấy điều kiện của anh chỉ làm một trợ lý có chút đáng tiếc sao? Có nghĩ đến việc trở thành một đại minh tinh giống Lục Diễn không? Nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh. Chỉ cần anh biết điều.”
Tô Mạc dùng vẻ mặt không thay đổi nhìn gã, trong mắt Ngụy Trạch Dương lại hiểu lầm thành kinh ngạc và ngây dại, càng tự tiên nói tiếp, “Ngụy gia thành phố C, anh từng nghe đến chứ. A, với thân phận của anh, chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường. Anh chỉ cần biết rằng, tôi có thể cho anh bay cao lên đầu của tất cả mọi người là được rồi.”
Ngụy Trạch Dương vừa nói, vừa tiến sát lại gần thêm, thậm chí còn muốn vươn tay nâng cằm Tô Mạc lên. Sau lưng Tô Mạc đúng lúc là một gốc cây lớn, cũng không có không gian để tránh ra. Có điều, anh cũng không định tránh, thủ đoạn như vậy anh căn bản không thèm để vào mắt.
Ngụy Trạch Dương nhìn đôi mắt lẳng lặng thản nhiên nhìn gã, trong lòng càng thấy ngứa ngáy hơn, tuy đối phương từ khi bị gã chặn lại cũng không nói một từ nào nhưng gã vẫn có tự tin, dựa vào ngoại hình xuất sắc và gia thế của mình, người có thể từ chối gã không nhiều lắm. Ách, Lục Diễn đương nhiên là một ngoại lệ, có điều ngoại lệ cũng không thường xuyên xảy ra.
Tay Ngụy Trạch Dương còn chưa đụng đến mặt của người đối diện, đã dừng ở trong không trung, không phải gã cố ý từ bỏ mà là nhanh chóng bị người khác gắt gao giữ lại, nửa điểm cũng không làm gì được.
Một giọng nói lạnh như băng giữa ngày đông lạnh giá vang lên bên tai gã: “Ngụy thiếu, cậu muốn làm gì với trợ lý của tôi?”
Tay của gã bị dùng sức nắm rất đau, đau đến nỗi gã nhe răng trợn mắt, lúc nghe thấy giọng nói bên tai còn muốn mở miệng mắng người, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt Lục Diễn còn lạnh hơn giọng nói rất nhiều.
Ngụy Trạch Dương trong giây phút đó cảm nhận được cảm giác sợ hết hồn, nên gần như quên đi đau đớn trên tay.
Đây là một Lục Diễn gã chưa từng nhìn thấy.
Tuy thời gian gã biết Lục Diễn không dài, nhưng ấn tượng mà Lục Diễn tạo cho gã luôn là tao nhã đạm nhiên, cho dù lúc dây dưa đi quá giới hạn hắn cũng không làm mặt lạnh. Thế nhưng lúc này, Lục Diễn vẻ mặt đầy sát ý, hơn nữa trên người hắn còn mặc trang phục diễn, nhân vật trong phim vốn là một người giang hồ liếm máu trên đao, tràn đầy khí chất chết chóc. Bây giờ hắn giống như đại ca xã hội đen nắm quyền sinh sát trong tay, mà gã chính là mục tiêu của hắn. Trong lòng Ngụy Trạch Dương run lên, bị khí thế cường đại của đối phương áp chế, hai chân gần như mềm nhũn.
Mặc dù trong mấy ngày nay, Ngụy Trạch Dương vô số lần mơ mộng tiếp xúc thân mật với Lục Diễn, nhưng lần tiếp xúc này cho dù thế nào gã cũng không muốn. Gã đã không kịp tự hỏi về sự thay đổi thái độ này của Lục Diễn, giọng nói run rẩy chật vật, “Thật, thật xin lỗi…. Tôi…”
Lục Diễn lạnh mặt nói, “Ngụy thiếu có gì thì nói với tôi là được, trợ lý của tôi mới đến khó tránh khỏi bất cẩn.”
Ngụy Trạch Dương cảm thấy trên tay càng đau hơn, trong lòng rùng mình một cái, “Không, không nói gì cả.”
“Vậy thì chúng tôi đi trước, Ngụy thiếu cứ tự nhiên.” Lục Diễn lạnh giọng nói hết câu, mới chậm chạp buông tay nắm đối phương ra, trong mắt vẫn nồng đậm giá lạnh như trước.
Cho đến tận khi Lục Diễn kéo trợ lý mới của hắn đi khỏi, Ngụy Trạch Dương mới thở phào một hơi, hai chân mềm nhũn gần như quỳ rạp xuống, trên trán chảy kín mồ hôi.
Mọi người vây quanh từ lúc Ngụy Trạch Dương chặn người lại thì lúc này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ không trực tiếp nhận phải khí thế của Lục Diễn, nhưng giờ phút này khí thế phát ra từ hắn bọn họ đều cảm thấy được. Ngoài lúc đóng phim, bọn họ chưa từng nhìn thấy một Lục Diễn như vậy, cho nên cũng chỉ coi như do Lục Diễn chưa thoát khỏi vai diễn mà thôi.
Chỉ có Tống Huy biết rõ chân tướng ở một bên thầm hô phấn khích. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Tô đổng ăn dấm chua, không nghĩ đến lại thấy được Lục ca nổi bão, thật sự là, quá đẹp trai!
Lục Diễn kéo Tô Mạc đến chỗ vắng vẻ, tìm một chỗ không người sờ soạng Tô Mạc từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt bất mãn, “Vừa nãy cậu ta có chạm vào em không?”
Tô Mạc mỉm cười, thấp giọng nói, “Có thể chạm vào chỗ nào của em chứ, em sẽ để người khác chạm vào sao.”
Nói xong lại cười nhẹ, “Lục ảnh đế không hổ là Lục ảnh đế, màn vừa rồi thật sự xuất sắc.”
Lục Diễn nghiêm túc nhìn anh, “Màn vừa xong không chỉ là diễn. Nhìn thấy cậu ta muốn khinh bạc em, anh thật sự hận không thể băm nát tay cậu ta. Còn có ánh mắt nhìn em nữa chứ, rất chán ghét.”
Tô Mạc cười trầm thấp, vươn tay lên ôm cổ hắn, dịu dàng nói, “Người khác nhìn em thế nào không quan trọng. Quan trọng hơn chính là, trong lòng em chỉ có anh.”
Trái tim Lục Diễn rung động, rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng anh, chạm nhẹ vào khóe miệng kia thì thầm, “Lời bày tỏ của Tô đổng thật sự ngày càng êm tai.”
“Anh thích nghe, không phải sao?” Tô Mạc vừa nói vừa liếm bờ môi hắn.
Trong mắt Lục Diễn tràn lên nhu tình, nhẹ giọng nỉ non, “Không sai, anh thích nghe. Em chỉ được nói lời này với một mình anh thôi.”
Hai người cười khẽ hôn môi vài cái. Lục Diễn nhìn chằm chằm vào mắt anh, thở dài nói, “Chỉ trách mị lực của Tô đổng quá lớn, đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Khóe miệng Tô Mạc nhếch lên, cười như có như không, “Chẳng lẽ đây không phải nói về Lục tiên sinh anh sao, tới chỗ nào cũng có người ngấp nghé. Em có nên nhốt anh lại không nhỉ?”
Lục Diễn mỉm cười, chạm vào chóp mũi anh một cái, “Không cần, anh ở ngay đây. Ai cũng không muốn nhìn, chỉ nhìn một mình em thôi.”
Trên đời này, người nào yêu cũng giống nay, nói mấy lời quá buồn nôn không biết chán. Quan trọng là, lời tâm tình có thể không chỉ là lời tâm tình, mà có thể trở thành hứa hẹn của đôi lứa.
Từ chuyện đùa giỡn trợ lý không thành công còn bị Lục Diễn dọa sợ một hồi ngày đó, Ngụy Trạch Dương cũng vì vậy mà rời khỏi đoàn phim. Chờ đến khi gã mang theo tâm trạng thấp thỏm chờ mong quay lại đoàn phim thì Lục Diễn cũng đã hoàn tất cảnh diễn của mình mà rời khỏi, dĩ nhiên vị trợ lý kia của hắn cũng đi theo. Ngụy Trạch Dương nhất thời có cảm giác vừa mất mát lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
Hơn một tháng sau, Ngụy Trạch Dương nghe lệnh của mấy vị trong nhà bắt buộc tham gia một bữa tiệc thương nghiệp. Khách mời đều là những vị tai to mặt lớn có tên tuổi trong thương nghiệp trong nước. Chủ của Ngụy gia có ý định muốn đứa cháu nhỏ làm việc không ra gì này biết thêm một số khuôn mặt, về sau đi theo anh trai cùng quản lý công ty trong nhà cho tốt.
Ngay từ đâu, ông Ngụy còn ân cần dạy bảo Ngụy Trạch Dương, muốn gã nhất định phải giữ vững tinh thần, hôm nay chủ tịch tập đoàn Tô thị Tô Mạc cũng tới, ông có tâm tư muốn đứa cháu nhỏ tạo ấn tượng tốt với thiên tài trẻ tuổi thương nghiệp này, không trông mong đối phương có thể chỉ bảo, chỉ cần tạo giao tình tốt là đủ rồi.
Ngược lại Ngụy Trạch Dương rất có hứng thú đối với nhân vật trong truyền thuyết này, cho nên rất nghe lời cũng rất phối hợp, chỉnh đốn lại bản thân cho đứng đắn, ngược lại không nhìn ra bản chất hoa hoa công tử của gã.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Tô Mạc, mắt Ngụy Trạch Dương chợt hoa lên, gã biết tất cả chuẩn bị đều không được rồi. Trong đầu gã không tự chủ nghĩ đến, nếu ông nội biết mình từng đùa giỡn Tô Mạc, có phải tức giận đến vỡ mạch máu không?
Tô Mạc hiển nhiên cũng nhận ra Ngụy Trạch Dương, anh cũng không nói gì thêm, chỉ là cười như có như không nhìn gã. Chính là một cái liếc mắt thoáng qua này, cũng đủ khiến lòng người khiếp đảm rồi.
Một tuần sau, ông Ngụy nghe được phong thanh đột nhiên tống Ngụy Trạch Dương ra nước ngoài, điểm đến lần này là Alaska, hơn nữa không dưới ba năm năm, cậu chủ nhỏ Ngụy gia đừng mong trở về.
____