Vãn Hồi

Chương 10




Cuối cùng sau nửa tháng, tuy rằng không theo kế hoạch, mọi chuyện vẫn nhanh chóng tiến hành. Từ đạo diễn cho đến nhân viên công tác, không ai dám lơi lỏng, huống chi ông chủ còn hứa hẹn, chờ sau khi phim kết thúc, sẽ đãi mọi người một bữa lớn.

Quả nhiên, cuối cùng cũng quay xong cảnh cuối, Lý đạo lập tức tuyên bố, ba ngày sau công ty tổ chức tiệc rượu mừng phim đóng máy, mong tất cả mọi người đều cố gắng tham gia, còn bảo trợ lý liên hệ tất cả những diễn viên đã chấm dứt vai diễn rời đoàn làm phim, tất cả đều mời đến.

Lục Diễn cũng nằm trong số được thông báo, hắn quay xong cảnh cuối từ một tuần trước, liền chào hỏi rồi rời đi.

Bởi vì nhận bộ phim này, được lãnh đạo trường học sắp xếp, Lục Diễn đã hoàn thành luận án tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp không tham dự vì thế cũng không có bằng tốt nghiệp. Tại học viện nghệ thuật, hàng năm học sinh như vậy đều có không ít, sớm đã không phải chuyện quá to tát.

Phải ra khỏi ký túc xá cho nên việc đầu tiên chính là tìm chỗ ở mới. Cũng may trước đó Lục Diễn đã liên hệ công ty nhà đất tìm nhà trọ, không đến mức phải lưu lạc đầu đường. Nhà trọ hắn thuê cũng hơn 30 m2, điều kiện không phải là quá tốt nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Hợp đồng ký nửa năm, đặt trước một phần ba, cũng không biết có thể ở lại bao lâu, nếu như may mắn, tìm được công ty tốt sớm ký hợp đồng, như vậy sẽ không lo về vấn đề chỗ ở, đến lúc đó sẽ tính chuyện thuê tiếp hoặc là trả lại.

Tùy ý sắp xếp lại chỗ ở một chút, Lục Diễn trở về trường học làm một số thủ tục còn thiếu mất tới hai ngày. Ngày hôm sau, hắn đến thử vai ở chỗ Cốc Dương giới thiệu, kết quả cũng không tệ lắm. Sau đó cùng bạn học trước đây liên hệ một chút, hẹn vài người thân thiết cùng đi ăn bữa cơm. Ở đoàn làm phim, để không phân tâm, dù sao cũng không có việc gì quan trọng, Lục Diễn đều tắt điện thoại.

Lúc ăn cơm Từ Vĩnh Chu chưa tới. Bị bạn bè trêu chọc vài câu, sau lại biết được Từ Vĩnh Chu đã nhận vai nam chính trong một bộ phim thần tượng. Nghe nói vốn là thử vai phụ, kết quả đạo diễn vừa nhìn thấy hắn đã thấy phù hợp với nam chính số hai, lập tức liền chọn hắn, thật sự rất may mắn.

Trần Nhất Minh uống khá nhiều, đầu lưỡi đã líu lại nhưng vẫn vừa nốc rượu vừa vỗ bả vai Lục Diễn lớn tiếng mà nói, “Tôi chỉ biết, trong chúng ta, cậu và Vĩnh Chu có tiền đồ nhất, về sau thành đại minh tinh chớ quên chúng tôi a~”

Lục Diễn cũng uống không ít, nhưng tửu lượng hắn tốt, cho nên vẫn còn thanh tỉnh, hắn mỉm cười nhàn nhạt, vỗ vỗ tay Trần Nhất Minh, không nói gì thêm. Trong lòng có chút trầm xuống, quả nhiên vẫn không thể lơ là, tên kia vận khí vẫn tốt như trước, chỉ mong cả đời này có thể nước sông không phạm nước giếng. Nếu không… ánh mắt Lục Diễn chợt tối lại.

Ngày hôm sau thức dậy có chút muộn, vừa định tìm chút đồ ăn lấp đầy dạ dày trống rỗng, đã có điện thoại của trợ lý đạo diễn, thông báo với hắn ba ngày sau là tiệc mừng, Lục Diễn đáp ứng sẽ tham dự, liền cúp điện thoại.

Ba ngày rất nhanh trôi qua.

Tiệc rượu tổ chức ở môt khách sạn lớn, không hổ là công ty to, chi tiền rất mạnh tay.

Lục Diễn mặc tây trang mà hai ngày trước cố ý đi mua, không phải là hàng hiệu đặc biệt đắt tiền gì, kiểu dáng có vẻ trẻ trung, khiến cho Lục Diễn lại càng xuất chúng.

Lục Diễn vừa đến một lúc buổi tiệc liền bắt đầu. Sau khi lãnh đạo đọc diễn văn thì bắt đầu khai tiệc, tiệc đứng đồ ăn rất nhiều, Trung Quốc và phương Tây kết hợp, rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn cũng đã đủ no mắt. Có mặt trừ bỏ các vị cấp cao trong công ty, còn lại đều là nhân viên đoàn phim, làm việc với nhau ba tháng đều đã quen thuộc lẫn nhau, không có người ngoài cho nên cũng thoải mái.

Không khí buổi tiệc rất tốt, mọi người tốp năm tốp ba uống rượu tán gẫu, rất thư thả. Bị vây nhiều nhất đương nhiên là các vị cấp cao cùng với Lý đạo diễn, cơ hồ mỗi người đều phải cầmly rượu đi đến nói vài câu, nhất là lãnh đạo công ty tối cao Tô Quyết cùng Tô Mạc.

Nói thật, Tô Quyết xuất hiện ở đây đều nằm trong dự kiến nhưng Tô Mạc xuất hiện lại làm Lục Diễn có chút giật mình, theo đời trước hắn biết, sau khi Tô Mạc thành lập Tinh Không rồi đi vào quỹ đạo, vấn đề quản lý đều giao cho Tô Quyết, trừ bỏ một ít vấn đề quan trọng cần anh quyết định, trên cơ bản sẽ không tham gia vào công việc của Tinh Không chứ đừng nói tham gia một bữa tiệc nhỏ như thế này.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Lục Diễn cũng không qua chào hỏi, hắn đã có quyết định của chính mình, chỗ nào không cần thiết thì tự nhiên cũng không cần lôi kéo làm quen. Huống chi hiện tại, hắn chỉ ước gì Tô Quyết đã quên có người như hắn, thế nên tự mình sẽ không tìm đến cửa.

Lặng lẽ lấp đầy bụng, cùng vài người quen biết nói chuyện vài câu, Lục Diễn liền cầm ly rượu tìm góc tương đối khuất ngồi xuống. Lúc trước, Lục Diễn vốn định tìm Cốc Dương xác nhận muốn ký hợp đồng với Hoàn Vũ và vài chuyện về bộ phim kia, ai biết hôm nay Cốc Dương có việc tới không được, đành phải để khi khác. Tâm tình không tốt đương nhiên sẽ không có hứng thú nói chuyện.

Ánh đèn trong bữa tiệc sặc sỡ, bóng người rực rỡ, ăn uống linh đình, càng ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì góc bên này lại yên tĩnh bấy nhiêu. Lục Diễn lơ đễnh lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhàn rỗi nghĩ hương vị rượu đỏ thật sự không tồi, hẳn là cũng lâu năm rồi đây, xem công ty hào phóng như vậy, quả nhiên là nhiều tiền, có chút nhàm chán, đợi lát nữa tìm cơ hội về trước…

Lục Diễn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không để ý có người ngồi xuống bên cạnh mình, cho đến khi có giọng nói trầm thấp bên tai mới hay “Lục tiên sinh như thế nào lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Lục Diễn có chút ngoài ý muốn, từ thế giới của mình phục hồi lại tinh thần, hắn cho rằng người tới là Tô Quyết, không nghĩ đến lại là Tô Mạc, chẳng lẽ thay em trai làm thuyết khách? Thật đúng là huynh hữu đệ cung a, có chút ý tứ. Nhưng sau đó Lục Diễn liền phát hiện mình nghĩ sai rồi.

“Nơi này rất yên tĩnh,” Lục Diễn xoa xoa đầu mình, nhìn thoáng qua cảnh tượng náo nhiệt kia nói “Còn có chút không quen.”

“Về sau còn rất nhiều tiệc xã giao như vậy, từ từ rồi sẽ quen.” Tô Mạc thản nhiên nói.

Lục Diễn nghiêng đầu nhìn anh, bởi anh ngồi quay lưng về phía ánh sáng, ánh đèn chiếu trên mặt anh có chút mờ ảo, ngũ quan sắc bén nhẹ nhàng, ánh mắt lại kiên định như trước.

Khóe miệng Lục Diễn nhẹ nhàng gợi lên, cười như không cười mà nói, “Tô tiên sinh không phải là cũng không quen đó chứ?”

“Tôi rất ít tham gia tiệc như vậy.” Tô Mạc nói xong hơi hơi rũ mi mắt. Lục Diễn phát hiện lông mi anh khá dài, hơn nữa rất dày, có thể dễ dàng tạo ra bóng tối trước mắt, cũng may không quá cong, sẽ không tạo cho người ta ảo giác mềm mại.

Mà lấy địa vị cùng thân phận Tô Mạc như vậy, dĩ nhiên không ai có đủ khả năng ép buộc anh làm chuyện mình không thích, tiệc tùng gì đó, chỉ cần anh không muốn đi không ai có thể ép.

Lục Diễn có chút ngượng ngùng, thuận miệng hỏi một câu, “Vậy trường hợp như hôm nay, tại sao Tô tiên sinh lại xuất hiện?”

“Vì anh!” Tô Mạc không quanh co lòng vòng, nhìn thẳng vào hắn, nhiệt ý trong mắt khiến cho trái tim Lục Diễn luôn luôn lạnh nhạt nhịn không được đập nhanh một nhịp.

Lục Diễn rất nhanh ý thức được vừa rồi mình nghĩ sai, Tô Mạc lần này đến không phải vì Tô Quyết mà vì bản thân anh. Lục Diễn lại một lần nữa có chút ngoài ý, tâm tình của hắn không tốt lên mà ngược lại càng nóng giận, anh em Tô gia rốt cuộc coi hắn là cái gì! Tất nhiên người ta có quyền không xem trọng hắn, hoặc là trong mắt người ta, hắn bất quá là diễn viên có thể tùy thời bị thu mua cùng đùa bỡn.

Suy nghĩ như vậy làm Lục Diễn thật sự không kiềm chế được tức giận, thậm chí có chút chán ghét, hắn giận dữ cười lại, “Tô tiên sinh có ý gì?”

Tô Mạc không để ý thái độ của hắn, thản nhiên như trước nói, “Anh diễn xuất rất tốt, không chỉ như thế, cách hành xử cùng năng lực của anh không giống một diễn viên mới vừa tốt nghiệp. Tôi tin tưởng chỉ cần cho anh cơ hội thì qua một thời gian giới giải trí nhất định sẽ là của anh.”

“Như vậy Tô tiên sinh chuẩn bị cho tôi cơ hội sao?” Ngữ khí Lục Diễn trào phúng.

“Đương nhiên, chỉ cần anh muốn.” Tô Mạc giống như không nghe được hắn châm chọc, nghiêm túc đáp lại.

“Như vậy, chi phí là bao nhiêu? Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, tôi hẳn cũng phải trả giá, trả cái gì? Chính mình sao?”

“Không nên sao?” Tô Mạc hỏi lại.

“Nên, rất nên.” Lục Diễn cười ha ha vài tiếng, “Ở thương giới, Tô tiên sinh không hổ là thương nhân thành đạt. Lại nói tiếp coi như là tôi có lợi.”

“Như vậy, anh đáp ứng?” Ánh mắt Tô Mạc nhất thời sáng ngời.

Lục Diễn nhướng mày mỉm cười, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, chậm rãi đến gần, có chút ác liệt mà cảm thụ hô hấp Tô Mạc dần dần trầm trọng, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói, “Tôi không biết thì ra mình còn rất có mị lực. Chẳng qua chuyện đời khó nói rõ, Tô tiên sinh muốn mua, nhưng có người lại không muốn bán. Cho nên, đáp án của tôi là…” Lục Diễn tạm dừng một chút, ngồi thẳng người, như đinh đóng cột mà phun ra một chữ, “NO!”

Nói xong, cũng không đợi Tô Mạc đáp lại, Lục Diễn đứng lên, vỗ vỗ nếp gấp ở vạt áo, cung kính nói, “Xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, đi trước.”

Đi ra cửa chính của khách sạn, bị gió đêm thổi, đầu có chút đau đã tỉnh táo lại, tâm trạng nặng nề tức giận cùng chán ghét trong lòng cũng vơi đi không ít.

Rất kỳ quái, rõ ràng không uống nhiều rượu, lại hơi say. Mới rồi phản ứng cũng quá kích động, cách Lục Diễn xử sự có chút không thích hợp, không thể nói rõ là vì cái gì, lúc ấy chỉ cảm giác trong lòng không thoải mái. Hẳn là vì mình đã từng bội phục Tô Mạc cho nên ít nhiều có chút thất vọng đi.

Lục Diễn cười khổ một chút. Chỉ mong độ lượng khoan dung của Tô Mạc cũng sẽ lớn như như thành công của anh, sẽ không cùng một nhân vật nhỏ bé như mình so đo.

Trở lại chỗ ở, hắn nhận được điện thoại của Cốc Dương, trong điện thoại có nói nhân vật hắn thử vai đã được chọn, mấy ngày nữa đoàn phim sẽ gọi điện thông báo xác nhận, tự mình gọi điện báo tin tốt trước, mặt khác hợp đồng với Hoàn Vũ cũng đã chuẩn bị xong, khi nào có thời gian qua liền ký luôn. Phần điều kiện đã giúp hắn xem, không tính là quá tốt bất quá cũng không phải quá kém, giống như các nghệ sỹ mới khác, với năng lực của Lục Diễn nói không chừng rất nhanh có thể ký một hợp đồng khác tốt hơn.

Lục Diễn cảm ơn cúp điện thoại, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, cuối cùng không hẳn toàn là tin xấu, không phải sao.



Hoàn chương 10

.

(*) Nguyên văn: Sát thanh tửu hội – tiệc rượu hơ khô thẻ tre: ví với việc hoàn thành một tác phẩm.

☆,