Vân Hách Liên Thiên

Chương 45: Chân thật




Edit: Chrysanthemum

Mỗi lần tiểu gia hỏa kia ngã, Vân Hách Liên Thiên đều sẽ nhẫn nại chờ nó đứng lên, nhìn nó nhấc mấy cái chân bé xíu xù xù bước từng bước nhỏ lại lăn theo sát mình.

Vân Hách Liên Thiên cố ý đi nhanh hơn vài bước để chọc cho tiểu tử phía sau cũng phải đi nhanh theo, sau đó tứ chi không khống chế được tốc độ, chân trước vấp lên chân sau, lại bổ nhào lăn lên phía trước, chọc cho Vân Hách Liên Thiên ở trước mặt vẫn luôn theo dõi nó khó có được mà nhoẻn miệng cười.

Tiểu Sô Ngô đứng lên lắc mình rũ rũ bùn đất dính trên thân, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn Vân Hách Liên Thiên đầy tò mò, thế nhưng lại không dám quá thân cận, cứ như vậy mà đi theo Vân Hách Liên Thiên. Vân Hách Liên Thiên dừng nó cũng dừng, sau đó ngước đôi mắt trông mong nhìn hắn.

“Đi theo ta làm cái gì hả, tiểu tử kia?” Vân Hách Liên Thiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng trực diện với tiểu gia hỏa này, khiến cho nó sợ đến mức lui lại mấy bước, lập tức khiến bản thân vấp ngã, sau khi đứng lên lại chớp chớp mắt di chuyển vài bước, thấy hắn không có hành động gì thì lại đến gần vài bước nữa.

Vân Hách Liên Thiên thấy nó đáng yêu, lấy một vài tiên quả rải trong lòng bàn tay đút cho nó ăn. Cũng may trong tiên cảnh Côn Luân này không còn có người nào khác, bằng không người tu đạo bình thường thấy Vân Hách Liên Thiên cư nhiên xem bảo bối tụ khí bồi nguyên bực này cứ như dã quả tầm thường mà đút cho một con tiểu thú ăn thì liệu có điên mất hay không. Quả nhiên quá phung phí của trời rồi a!

Tiểu tử kia nhìn Vân Hách Liên Thiên, nhìn cúi xuống ngửi ngửi tay hắn, chìa đầu lưỡi liếm quả tử kia, nhấm nháp hương vị một chút, sau đó mới bắt đầu nuốt tiên quả vào. Có câu “nã nhân thủ nhuyễn, cật nhân chủy nhuyễn”, tiểu tử kia ăn quả Vân Hách Liên Thiên đút thì nhất thời thân mật không ít, đánh bạo tiến đến liếm bàn tay mở ra của Vân Hách Liên Thiên, cuối cùng còn lấy cái đầu nhỏ lông xù của mình cọ cọ tay hắn.

Vân Hách Liên Thiên cười, sờ sờ bộ lông nhung tơ mềm mại của nó. Thấy nó nho nhỏ một đoàn, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hắn lại đưa ngón tay gãi gãi cằm nó, tiểu Sô Ngô liền híp mắt phát ra tiếng gừ gừ giống như mèo con.

“Được rồi, ta phải đi.” Vân Hách Liên Thiên chơi đùa với nó một lát rồi đứng lên, tiểu tử kia lập tức kêu gào kháng nghị, tiếp tục ngoan cường đi theo. Chẳng qua lần này Vân Hách Liên Thiên vừa dợm bước đã đạp phá hư không, trực tiếp tiêu thất tại chỗ.

Tiểu tử kia thấy bóng dáng Vân Hách Liên Thiên bỗng chốc biến mất thì liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh. Với linh thức vẫn còn chưa khai mở của nó thì căn bản không thể lý giải được vì sao Vân Hách Liên Thiên bỗng nhiên không thấy đâu nữa như thế. Nó gấp đến độ đảo quanh vòng vòng tại chỗ, thế nhưng làm sao cũng đều không thấy được bóng dáng của Vân Hách Liên Thiên. Tiểu tử kia lăng lăng ngồi tại chỗ mà xuất thần, sau đó nước mắt liền ba ba rơi xuống đất, ủy khuất khóc thút thít.

Kỳ thật Vân Hách Liên Thiên vẫn chưa đi đâu xa, chẳng qua chỉ ẩn thân theo sau tiểu đông tây này, thấy nó không tìm thấy mình cư nhiên lại thương tâm đến như vậy thì liền sửng sốt, lập tức hiện hình, vỗ về cái lưng của tiểu tử kia, trấn an nói: “Muốn đi cùng ta sao?”

Tiểu tử kia hiển nhiên là nghe không hiểu, có điều tuy rằng bị bàn tay to lớn của Vân Hách Liên Thiên đột nhiên vuốt ve trên lưng dọa sợ, thế nhưng vừa nhìn thấy là Vân Hách Liên Thiên thì vẫn quay đầu lại cắn lấy ống tay áo của hắn không buông, như sợ người này lại đột nhiên không thấy đâu.

Vân Hách Liên Thiên dở khóc dở cười nhấc ống tay áo lên, tiểu gia hỏa kia cũng không nhả ra nên lập tức bị treo lên, trông buồn cười vô cùng. Vân Hách Liên Thiên buồn cười lắc lắc tay áo, đưa ngón trỏ gãi gãi lên cái bụng nhỏ của nó rồi lấy tay bao lấy thân mình nho nhỏ. Hắn quả thật sợ nó đột nhiên nhả ra khiến bản thân ngã xuống, “Được rồi, ngoan nào, nhả ra, ta mang ngươi trở về là được.”

Đến khi Vân Hách Liên Thiên ôm trọn tiểu gia hỏa này trong lòng bàn tay thì phát hiện nó quả đúng là một đoàn nhuyễn nhu nho nhỏ. Nghĩ đến một vị chủ nhân khác trong Thương Lãng Vân phủ có nuôi dưỡng một tiểu hắc xà, Vân Hách Liên Thiên không khỏi mỉm cười khi mường tượng ra bộ dáng tức giận đến giơ chân của vị kia nếu như hắn thật sự đem tiểu tử lông xù này về nuôi. Vị kia ghét nhất chính là tiểu động vật lông mao nhung mềm thế này.

“Nếu tiểu xà tên là Thương Lan, không bằng ngươi cũng mang họ Thương đi. Ân, ý Lan có nghĩa về sau ba lan trạch quốc, ngao du tứ hải, thật ra rất thích hợp với tiểu xà kia. Ngươi tên gì mới tốt đây? Không bằng gọi là Ngôn đi, Thương Ngôn được không, nguyện cho ngươi sớm tu thành hình người, đắc chứng đại đạo.”

Tiểu Thương Ngôn cũng không biết có nghe hiểu được tên mình hay không, chỉ đơn giản vui mừng liếm liếm bàn tay Vân Hách Liên Thiên vô cùng thân mật.

Thương Lãng Vân phủ từ nay về sao lại có thêm một con tiểu miêu nho nhỏ không lớn, một đoàn tròn vo, Vân Hách Liên Thiên đi đến đâu thì nó theo đến đó, cùng hắn như hình với bóng. Một vị chủ nhân khác trong phủ – Trì Mặc Khinh Hàn thấy Vân Hách Liên Thiên mang tiểu tử này về quả nhiên giậm chân. Mỗi lần hắn đều uy hiếp thừa dịp Vân Hách Liên Thiên không chú ý sẽ mang Thương Ngôn nướng lên làm thịt, thế nhưng lại không có một lần thực hiện, ngược lại còn mang thịt chim quý hiếm đến uy nó ăn, mưu toan bắt cóc Thương Ngôn từ trong tay Vân Hách Liên Thiên. Chẳng qua Thương Ngôn lại gặp phải độc thủ trong đám tiên cầm dị thú được nuôi dưỡng ở Thương Lãng Vân phủ.

Tiểu hắc xà Thương Lan và tiểu miêu cũng không hòa hợp lắm, ai bảo Thương Ngôn luôn luôn mang ý đồ giẫm đạp lên thân rắn của Thương Lan, còn không thì lấy móng vuốt nạo vảy của hắn. Bất đắc dĩ cho Thương Lan đã sớm mở linh thức lại không làm gì được Thương Ngôn. Ai bảo Thương Ngôn tuy rằng vẫn chưa khai mở linh thức, thế nhưng mỗi khi đánh không lại Thương Lan liền giảo hoạt quay về làm ổ trong lòng Vân Hách Liên Thiên. Thương Lan thổ tức quanh người Vân Hách Liên Thiên hiển nhiên không khác gì gãi ngứa quấy nhiễu.

Đáng hận hơn cả chính là chủ tử của Thương Lan. Nhìn thấy tiểu xà nhà mình bị khi dễ, không những không giúp đỡ mà hắn còn cười đến độ vô tâm vô phế, còn đi chơi đùa với Thương Ngôn. Sau đó vừa không chú ý một cái, Thương Ngôn lại sẽ đi trêu chọc tiểu xa Thương Lan cho vui, dẫn đến Vân Hách Liên Thiên cũng đành bất đắc dĩ mà cười xòa. Có lẽ Thương Ngôn thật sự đang chơi đùa cùng với Thương Lan mà thôi….

Vân Hách Liên Thiên suy tư mà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vuốt ve Tiểu Tam trong lòng, thở dài. Hắn vốn tưởng rằng, hắn và Trì Mặc Khinh Hàn, còn có tiểu xà, tiểu miêu vẫn cứ như vậy mà bình lặng trải qua nhân sinh.

Nào biết được rằng linh thức nan khai, tu vi nửa bước không vào, Thương Ngôn thủy chung chỉ biết vui vẻ bám theo Vân Hách Liên Thiên, thỏa mãn cuộn mình trong lòng hắn. Ngược lại tu vi của tiểu xà Thương Lan đột nhiên tăng mạnh, đảo mắt đã độ kiếp thành công dưới sự tương trợ của Trì Mặc Khinh Hàn, hóa thành Chân Long, lập tức trở thành đỉnh tháp sinh vật.

Càng thêm không thể ngờ đến chính là tình huống lại chuyển tiếp đột ngột. Thương Lan cư nhiên vì có thể hóa thân thành người mà cắn nuốt chân nguyên bản mệnh của Trì Mặc Khinh Hàn. Trì Mặc Khinh Hàn vốn nên giống như Vân Hách Liên Thiên, sớm thoát khỏi tam giới lục đạo, vô tai vô kiếp sống vĩnh hằng lại đột nhiên rơi vào luân hồi. Vân Hách Liên Thiên đối diện với vạn thiên thần ma cũng không động dung, nay lần đầu tiên phẫn nộ, muốn hủy diệt tu vi của Thương Lan, hút hồn phách ra mà phong ấn vào thâm uyên vô kỵ, vĩnh viễn phải chịu giày vò không được siêu sinh. Cuối cùng không biết vì sao lại chỉ trục xuất Thương Lan khỏi Thương Lãng Vân phủ.

Đáng thương cho tiểu Thương Ngôn bị Thương Lan làm liên lụy, cũng bị Vân Hách Liên Thiên đang trong lúc phẫn nộ đưa ra khỏi Thương Lãng Vân phủ, chỉ để lại một câu, “Chờ đến khi ngươi lớn lên, hữu duyên ắt gặp lại”, liền nhẫn tâm bỏ lại nó. Theo Trì Mặc Khinh Hàn, Thương Lan và Thương Ngôn cũng rời đi, Thương Lãng Vân phủ to lớn như vậy chỉ còn một vị chủ nhân, Vân Hách Liên Thiên.

….

Chuyện cũ lướt qua rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ nhớ lại quãng ngày đó. Vân Hách Liên Thiên ôm Tiểu Tam xoay người, quay mặt mặt về phía Thương Ngôn đang ngủ say, nâng tay phác họa đường nét khuôn mặt của Thương Ngôn. Không nghĩ tới tiểu tử nho nhỏ tròn vo ngày đó nay đã trưởng thành đến như vậy, đã tự dựa vào chính mình mà tu thành Đại La Kim Tiên. Càng không ngờ tới chính là sau mấy vạn năm, bọn hắn cư nhiên thật sự còn có duyên gặp lại.

Mấy vạn năm quạnh quẽ, mặc dù hắn có thể hóa thân trăm triệu nhưng vẫn không thể xua đi vẻ tĩnh mịch len lỏi trong đại điện. Vân Hách Liên Thiên trần phong nguyên thần của mình, để lại thân thể ở Thương Lan Vân phủ, lấy nguyên thần bản mệnh của chân thân hóa thành Hách Liên Vân Thiên hành tẩu nhân gian, cũng hư cấu một đoạn trí nhớ cho Hách Liên Vân Thiên. Làm như vậy là vì tiếp đón Trì Mặc Khinh Hàn chuyển sang kiếp khác, nào biết được còn có thể trùng hợp gặp lại Thương Ngôn, lại còn âm thác dương soa mà lưu lại nguyên tinh bổn mạng trên người Thương Ngôn, khiến cho y dựng dục hài tử của hắn. Hắn nên nói rằng hết thảy đều là thiên định sao?

Biểu cảm của Vân Hách Liên Thiên chợt trở nên lạnh lùng. Hừ, thiên định sao? Nếu ngươi dám dẫm vào vết xe đổ của Thương Lan, ta liền dám nghịch thiên cho ngươi xem. Hắn cũng không phải dễ mềm lòng giống như Trì Mặc Khinh Hàn. Lúc ấy hắn đã lưu lại pháp khí hộ thân bên mình để bảo vệ nguyên thần bản tôn, cũng đã thiết hạ cấm chế, rằng một khi gặp phải kiếp nạn lợi hại, nếu như pháp khí ngọc thạch bị vỡ nát thì phép phong ấn nguyên thần của hắn sẽ tự động được hóa giải, khôi phục lại chân thân.

Với pháp lực đã khôi phục của chân thân Vân Hách Liên Thiên thì Đại Nhật Thần Hỏa cũng không thể tổn thương hắn một phân nào. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Thương Ngôn, chẳng qua không muốn gặp mặt y nên mới có thể tan biến, khiến cho Thương Ngôn tưởng lầm rằng hắn đã chết mà thôi. Thế nhưng không nghĩ tới là Thương Ngôn vẫn quật cường như ngày xưa, dẫu cho vấp ngã biết bao nhiêu lần thì cũng run run rẩy rẩy bám sát theo hắn. Y cư nhiên có thể tìm được Thương Lãng Vân phủ, cư nhiên có thể không tiếc tính mạng mà tìm hắn, thà rằng bỏ đi một thân tu vi cũng muốn bảo hộ hài tử của bọn họ. Một khi đã như vậy, ta sẽ cho ngươi cơ hội thử một lần, nhưng cũng đừng khiến ta thất vọng…

Vân Hách Liên Thiên ôn nhu xoa nhẹ tóc Thương Ngôn. Tiểu tử trước đây vẫn luôn ngây ngây ngốc ngốc, nhận chuẩn hắn rồi thì luôn luôn đi theo hắn không rời, y luôn thích cuộn mình nằm trong ngực của hắn, dùng chính cơ thể nhỏ bé nhung mềm của mình sưởi ấm cho hắn.

Thương Ngôn giật giật, tự động dụi mình vào người Vân Hách Liên Thiên bên này, cọ cọ mấy cái trên cổ hắn, ôm lấy hông người ta, thư thư phục phục mà oa trong lòng Vân Hách Liên Thiên tiếp tục ngủ. Vân Hách Liên Thiên bật cười, đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống với trước kia.

Đột nhiên một ý tưởng nảy ra, Vân Hách Liên Thiên kết một pháp ấn trên người Thương Ngôn. Nhân thân của Thương Ngôn vô thanh vô thức hiện lại thành nguyên hình – một con Sô Ngô trưởng thành. Thương Ngôn lại không hề sở giác, tên ngốc này cư nhiên vẫn cho mình là một con bạch hổ. Vân Hách Liên Thiên vuốt ve bộ lông dày mượt của Thương Ngôn, thuận theo độ cung duyên dáng của y, mỉm cười, sau đó nâng Tiểu Tam oa trong ngực mình, thiếu chút nữa bị Thương Ngôn đè chết để lên cần cổ của Thương Ngôn, để cho nó nằm ở nơi da lông mềm mại của Thương Ngôn, chính mình thì lại nghiêng người dựa vào thân thể cường tráng khổng lồ của Thương Ngôn.

Ân, mềm mượt như nhung, quả nhiên thoải mái như hắn tưởng tượng. Vân Hách Liên Thiên ôm đại lão hổ Thương Ngôn mà nhìn sắc trời dần dần ngã tối.


[1] Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác khi làm gì cũng phải rụt/ nương tay với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng phải mềm mỏng hơn. Tiếng Việt: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hay dân mình có câu “Của biếu là của lo, của cho là của nợ.”, nhận ơn từ người khác thì phải luôn có tâm lý chịu ơn và đền ơn.