Tại Tiêu Long cùng mấy người khác đi vào Thiên Mộ được một tháng thời gian, bên ngoài cũng chỉ trôi qua mấy ngày mà thôi.
"Sư phụ."
Một bóng người cao gầy xinh đẹp đi vào bên trong Viêm Môn đại điện, bóng người kia chính là Hàn Nguyệt.
Trong mấy năm qua, nàng dành phần lớn thời gian ở lại Viêm Môn, thân là tuyết nữ đệ tử thân truyền, nàng dễ dàng có được các loại đan dược cho đến phát động các loại thiên tài địa bảo bồi dưỡng. Cũng bởi vậy mà trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, nàng đã đạt đến Đấu Tông đỉnh phong.
"Có chuyện gì?"
Biết Hàn Nguyệt đi tới, lười biếng nằm trên vương tọa Tuyết Nữ mở mắt ra nhìn nàng. Khi thấy khuôn mặt có chút ngưng trọng của nàng liền nghi hoặc mà cất tiếng hỏi.
Đôi mắt đẹp của Hàn Nguyệt nhìn lướt qua từ trên xuống dưới tỏa ra kinh người mị hoặc Tuyết Nữ, gương mặt hơi đỏ lên. Sau đó, nàng mới từ trong nạp giới lấy ra một tấm thiệp đỏ như máu và nói: "Đây là Thiên Minh Tông đưa tới."
"Đây là cái gì?" Tuyết Nữ nhíu mày, nhận lấy, mở thiệp ra. Ba chữ thật to màu đỏ sậm đột nhiên đập vào mắt.
"Thư tuyên chiến?"
Thấy thế, Tuyết Nữ khẽ cười lạnh, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống dưới.
"Nửa tháng sau, cường giả của Thiên Minh Tông chúng ta sẽ cùng tới Viêm Môn. Đến lúc đó đánh một trận phân cao thấp. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!"
"Lại dám chủ động tới Viêm Môn của chúng ta? Giọng điệu thật cuồng ngạo. Xem ra Thiên Minh lão yêu kia không nhịn được nữa, muốn ra tay rồi...không đúng phải nói là Hồn Điện mới đúng a."
"Bọn hắn cho rằng không có Phu Quân ở đây liền muốn làm gì thì làm sao."
Tuyết Nữ khẽ híp mắt lại, cười lạnh nói.
"Thiên Minh Tông im lặng hơn nhiều năm qua rồi. Lần này đột nhiên dám phát chiến thư, lại còn chủ động tới Viêm Môn chúng ta. Xem ra bọn chúng có một ít năm chắc nên mới dám như thế. Không thể không đề phòng!" Hàn Nguyệt nói cũng trầm ngâm rồi nói.
"Bọn hắn có thể có bản lĩnh gì, nếu không phải Phu Quân lười để ý bọn hắn, bây giờ bọn hắn đã sớm bị diệt từ lâu rồi. Còn không biết sống chết hợp tác với Hồn Điện đến đánh Viêm Môn." Tuyết Nữ khinh thường cười lạnh nói.
Cường giả có thực lực mạnh nhất của Thiên Minh Tông chỉ là một cái cao cấp bán thánh, cũng chính là Thiên Minh lão yêu, cho dù có hồn điện trong bóng tối giúp đỡ thì cũng chỉ đạt đến Nhất Tinh Đấu Thánh là cùng, thậm chí là thêm ra mấy vị sơ cấp bán thánh, tính sơ qua cũng không vượt quá năm người.
Bất quá lấy đội hình này thật có thể diệt Viêm Môn sao?
Tất nhiên là không thể!
Nếu như bọn hắn cảm thấy Viêm Môn ngoài trừ Tiêu Long ra liền có không một vị Đấu Thánh nào, vậy thì thua thiệt nhất định là bọn hắn.
"Truyện mệnh lệnh xuống dưới, triệu tập toàn bộ những trưởng lão đang phân tán ở bên ngoài mà không có nhiệm vụ trọng yếu trở về. Đồng thời mệnh lệnh cho những trưởng lão đang trấn thủ các thành trì quan trọng mấy ngày nay phải chú ý nghiêm chỉnh, đề phòng Thiên Minh Tông đánh lén." Bàn tay ngọc của Tuyết Nữ khẽ vuốt ve tấm thiệp mời trong tay, trầm giọng nói: "Mặt khác, ngươi đi xem thử Thanh Lân cùng Vân Vận các nàng xem, các nàng chắc cũng nên xuất quan rồi."
"Vâng." Hàn Nguyệt gật đầu đáp.
"Trong khoảng thời gian này, bên trong Viêm Thành cũng cần tăng cường cảnh giới tới mức cao nhất." Hàn Tuyết cười lạnh nói: "Ta muốn xem xem Thiên Minh lão yêu muốn làm trò quỷ gì."
Hàn Nguyệt tiếp tục gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Mấy năm này nàng cũng có không nhỏ danh vọng trong Viêm Môn, quyền lợi của nàng không chút nào thua kém trong Viêm Môn, lời nàng nói nhất định bọn hắn sẽ tuân theo.
Nhìn xem Hàn Nguyệt rời đi, Tuyết Nữ nhắm lại đôi mắt đẹp.
…..
Hôm nay, sự canh gác đề phòng ở Viêm Thành có thể nói là nghiêm mật nhất trong mấy năm qua. Bởi vì ngày hôm nay chính là thời gian quyết chiến mà Thiên Minh Tông ghi trên chiến thiếp.
Mặc dù không biết rõ tại sao lần này Thiên Minh Tông lại khua chiêng gióng trống tiến đến như thế. Nhưng cho dù thế nào thì Viêm Môn cũng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt bao người như vậy. Lần này, chuyện cường giả của Thiên Minh Tông tập trung tới Viêm Môn đã sớm bị bọn hắn tuyên truyền khắp nơi. Bởi vậy, từ hai ba ngày trước đã có không ít người ùn ùn kéo đến Viêm Môn.
Mọi người đều biết, Thiên Minh Tông cùng Viêm Môn trận chiến này kết quả, chuyện đặc sắc như vậy bọn hắn làm sao có thể bỏ qua a.
Đối với những người nghe tiếng đồn, mang tâm lý đến xem cuộc vui này, Viêm Môn cũng không áp dụng biện pháp đuổi đi mà còn cho bọn họ một khu vực ở lại. Nhưng đồng thời Viêm Môn cũng phái ra cường giả trong thành tiến hành canh gác giới nghiêm ở đây. Bất kỳ kẻ nào có hành động khác thường đều bị coi là kẻ địch, chém giết tại chỗ.
Trong sự chờ đợi của hầu hết những người đó, ngày ghi trên chiến thiếp cuối cùng cũng tới.
Bên ngoài Viêm Môn trụ sở kiến trúc có một ngọn núi cao chọc trời. Đường lên núi cực kỳ cheo leo, hiểm trở. Người bình thường khó có thể trèo lên được. Mà đỉnh ngọn núi lại giống như bị một thanh búa khổng lồ chém ngang, biến thành một quảng trường đá rộng lớn, bằng phẳng. Nơi này chính là nơi tiếp khách của Viêm Thành vừa mới được xây dựng.
Hiện giờ, trên quảng trường rộng lớn này có rất nhiều người đang đứng. Từng đạo khí tức mạnh mẽ tuôn ra, chầm chậm tràn ngập cả vùng trời nơi này. Bất kỳ kẻ nào cũng có thể thấy được, Viêm Môn bây giờ thật sự là đầm rồng hang hổ. Tiếp theo chỉ cần chờ đợi cường giả của Thiên Minh Tông tới nữa mà thôi.
Ở vị trí trung tâm của quảng trường, ăn mặc bạch y Tiểu Y Tiên ánh mắt bình tĩnh. Phía sau nàng là Vân Vận, Thanh Lân cùng một số trưởng lão của Viêm Môn. Đội hình cỡ này đủ để khiến những người vây xem xung quanh phải chấn kinh.
Đội hình như vậy hoàn toàn có thể so sánh cùng Hồn Điện, đương nhiên chỉ có người biết nội tình mới có thể biết được.