Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 258: Vòng cuối cùng bắt đầu




Một bên thân thể mặc sườn xám Huyền Y, khẽ cười nói: " Tuy nhiên nhân số chỉ có dĩ vãng một nửa, nhưng là chất lượng lại qua dĩ vãng bất luận cái gì một giới, những người dự thi này, tất cả đều là lục phẩm sơ cấp trở lên Luyện Dược Sư, lần này Đan Hội tranh tài sẽ rất khốc liệt. "

" Điều này cũng đúng." Thiên Lôi Tử nghe vậy, gật gật đầu, dù sao Đan Hội chọn lựa là sau cùng trong tinh anh tinh anh, những cái kia bị đào thải Luyện Dược Sư, tham gia hay không tham gia, cũng không có cái gì ảnh hưởng.

Khụ!!!

Trên đài cao, Huyền Không Tử quét mắt nhìn qua toàn trường một lượt, khẽ hắng giọng một tiếng nhưng lại như vang vọng bên tai của từng người, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người nơi đây đều dồn cả vào người lão.

" Trước tiên, chúc mừng mọi người còn có thể đứng ở nơi đây! Các ngươi đã thông qua lần tuyển chọn thứ hai! Nhưng…các ngươi cũng nên biết, vòng tiếp sau đây mới là vòng quan trọng nhất của Đan hội lần này! Ai có thể trụ lại đến phút cuối, thì người đó chính là quán quân của Đan hội lần này! "

" Bãi đá trên bầu trời kia, chính là vũ đài nơi các ngươi có thể tung hoành phô diễn tài nghệ! Hy vọng… các ngươi có thể vượt qua tất cả, đoạt được thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời! Vinh quang đang đợi các ngươi sáng tạo ra! "

Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng lại như kích vào kíp nổ của quả bom hạt nhân.

Ầm, ầm…

Đại hội long trọng nhất trong giới Luyện dược, vào giờ khắc này, rốt cuộc cũng đi đến cao trào! Đan hội, cuối cùng cũng đã thực sự bắt đầu.

Nhìn quảng trường đang sôi sục, Huyền Không Tử cũng không khỏi mỉm cười. Bầu không khí thế này, nhìn khắp toàn bộ đại lục, chỉ e rằng cũng chỉ có khi tổ chức Đan hội mà thôi.

" Tất cả người dự thi, lên đài! Tỷ thí lần cuối này không có quy củ hạn chế nào! Hãy tận lực trổ tài của các ngươi, luyện chế ra đan dược mà các ngươi sở trường nhất đi! "

Nghe được âm thanh tuy già nua nhưng hữu lực của Huyền Không Tử vang vọng khắp trời, phần đông người dự thi trong sân rộng đều sôi trào nhiệt huyết.

Bọn họ nhìn nhau, sau đó trong sân chợt vang lên từng tiếng nổ mạnh "Ầm ầm", từng bóng người đột nhiên lướt lên bình đài dữ dội, nhất thời khắp trời chỉ thấy đâu cũng là bóng người ùn ùn kéo tới làm cho ánh dương ấm áp chiếu xuống mấy ngày nay cũng phải trở nên âm u mấy phần.

" Sư Phụ, ta cũng đi tìm vị trí thích hợp đây, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc. " Tiểu Y Tiên nói xong liền rời đi.

" Ta cũng đi đây, ta nhất định sẽ không chịu thua. " Tào Dĩnh nhìn Tiêu Long cười nói, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn xem Tào Dĩnh cái kia như rắn nước một dạng mềm mại thân thể rời đi, Tiêu Long cũng xoay người đi tìm cho mình một vị trí.

Những bình đài trên bầu trời rất nhiều, tuy chứa rất nhiều thí sinh như vậy cũng không thành vấn đề. Bất quá, mặc dù tuyển thủ đã trải qua hai đợt sàng lọc đã bị đào thải gần như đến chín phần mười, nhưng số người còn lại vẫn là một lượng cực kỳ không nhỏ. Hơn một ngàn người đồng thời bay lên cũng tạo thành quang cảnh tương đối hoành tráng.

Lúc bóng người ùn ùn kéo lên, Tiêu Long cũng xen lẫn vào bên trong. Hắn vẫn chưa sốt ruột chọn lấy thạch đài cho mình, mà những thân ảnh đang lướt đến kia, một ít đã tiến đến thềm rồi. Thậm chí có một số người đã xuất thủ vì muốn chọn cho mình một nơi ưng ý nhất.

Tiêu Long chậm rãi hạ xuống một thạch đài trên rìa bãi đá. Luyện chế đan dược cần phải hết sức chăm chú. Trong hầu hết các thạch đài ở mặt tiền bãi đá, cơ hồ đều đã bị chiếm lấy cả. Vạn nhất, thời điểm luyện đan bị quấy rầy thì đến lúc đó bọn họ muốn khóc cũng không kịp.

Tiêu Long dừng lại ở một thạch đài diện tích cũng không lớn, chỉ ước chừng khoảng hai đến ba trượng nhưng đủ để một mình hắn tự do hành động.

Mà sau khi tìm được chỗ, giờ đây hắn cũng chỉ xếp bằng ngồi xuống rồi quét mắt nhìn bốn phía đoạn lướt qua bọn người Tào Dĩnh, Đan Thần, Tống Thanh, Tiểu Y Tiên ở phía xa. Bốn họ người chỉ cách nhau một khoảng không xa, với lại bọn họ cũng giống Tiêu Long, vẫn chưa thèm hay trước tiên chiếm đoạt mấy bình đài thoạt nhìn bắt mắt rộng rãi ấy, mà đang lặng lẽ tìm kiếm một bình đài tĩnh lặng khác.

" Boong…!!!"

Huyền Không Tử chậm rãi đảo mắt một vòng quanh những thạch đài giữa không trung, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đoạn nhẹ phất tay áo. Nhất thời, một âm thanh như tiếng chuông ngân vang vọng, trào dâng lên trong cả mảnh trời đất nơi đây.

" Thời điểm đã đến! Chư vị, mời xuất đỉnh luyện đan! "

Bùng! Ầm! Bùng!

Huyền Không Tử vừa dứt lời, cả mảnh không gian này chợt như đọng lại. Ngay sau đó, hoàng loạt hoàng loạt dược đỉnh ùn ùn hiện ra, cuối cùng nện mạnh lên nền đá của bình đài. Tiếng kim thiết (kim loại, sắt thép) trầm thấp dội ra không ngừng vang đến cuối chân trời.

Nhìn đám dược đỉnh ngồn ngộn này, trên sân rộng cũng chợt vang lên một tiếng "Ồ…" kinh ngạc. Chỉ sợ rằng toàn bộ khán giả ở đây mới lần đầu tiên thấy được nhiều loại dược đỉnh có phẩm chất cao đến như vậy xuất hiện.

Sau khi hầu hết Luyện dược sư đã triệu hồi ra dược đỉnh, trên bầu trời bỗng chợt vang lên những tiếng "Phốc! Phốc! Phốc!" liên tiếp. Nhất thời, các loại hỏa diễm đủ mọi màu sắc liền bốc lên. Từ xa nhìn lại giống như pháo hoa chiếu sáng làm cho mảnh trời đất nơi đây huyễn lệ dị thường.

Tiêu Long im lặng ngồi xếp bằng trên thềm đá vẫn chưa sốt ruột động thủ ngay, ngược lại nhắm mắt cảm nhận và điều chỉnh suy nghĩ trong đầu. Hắn đang suy nghĩ nên luyện chế loại đan dược này.

Sau khi đột phá đấu thánh, linh hồn lực của hắn đã tiến vào Thiên Cảnh, đạt tới cửu phẩm luyện dược sư trình độ, bất quá hắn chưa bao giờ luyện chế qua cửu phẩm đan dược, Dược Trần ký ức cũng có kinh nghiệm luyện chế qua mấy lần cửu phẩm đan dược, bất quá số lần thành công lại quá ít.

Hắn muốn luyện chế là Đấu Thánh Đan, một loại có thể để cho Đấu Thánh cường giả tăng lên nhất tinh thực lực.

Tiêu Long bây giờ đã là Đấu Thánh, Đấu Thánh Đan tự nhiên có tác dụng với hắn, Tuyết Nữ cũng sắp phải bế quan đột phá Đấu Thánh, luyện chế Đấu Thánh Đan để cho nàng sau này dùng.

Tiểu Y Tiên giống như cũng nhanh tiến vào Đấu Thánh, Đấu Thánh Đan sau này sẽ cần không ít.

Ngay tại Tiêu Long đang nhắm mắt trầm tư, đám người Tào Dĩnh cũng chưa lập tức ra tay, cũng đều nhắm mắt dưỡng thần thật tốt.

Một hồi lâu sau mới từ từ lấy dược đỉnh ra.