Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 93: Q.6 - Chương 10: Quỷ Thị






Tôn Lập gật đầu: "Quả là ngươi. Chậm linh đơn, Ngũ độc nhuyễn hương tán, ta không ngờ phái của chưởng giáo chân nhân lại có người tinh thông độc vật!"
Tần Thiên Trảm cười lạnh: "Ngươi nhận ra thì sao? Thi thể của ngươi sẽ biết giữ bí mật."
Tôn Lập lắc đầu: "Ngươi sai rồi, những cảm giác đó ta đều không thấy..."
Hỏa lôi chi lực cuồng bạo, Hỏa lôi việt bạo phát uy lực chân chính, Thiên tinh thích kêu vang rồi đứt làm đôi!
"A!" Cả Tần Thiên Trảm cũng tròn mắt: sao lại thế!
"Ngươi không trúng độc!" Tần Thiên Trảm gầm lên.
Hỏa lôi việt vút lên, uy áp thiên hạ, Tần Thiên Trảm định chạy nhưng nhận ra bị pháp khí áp chế, hành động trở nên rất chậm!
Y nghiến răng lao vào Tôn Lập: "Giết y mau! Không thì chúng ta không ai thoát được!"
Chín đệ tử cũng biết nguy cấp, dốc toàn thân lực khí bổ vào Tôn Lập.
Hỏa lôi việt lăng không, chín cái đầu văng đi, huyết quang như kiếm, rải khắp trời.
"Ha ha ha! Thống khoái, thống khoái! Biết ngươi không ưa mấy tên nịnh thần này, từ sau đã bớt quá nửa những kẻ chướng mắt!"
Tần Thiên Trảm rùng mình, Tôn Lập thi triển Thái bình sát đạo như sát thần, dễ dàng chém đầu chín người mà không chùn tay, vẫn có thể cười vang!
"Phập!"
Hỏa lôi việt đâm vào mi tâm Tần Thiên Trảm.
Tần Thiên Trảm quỳ phịch xuống, chân run lên, dưới thân bốc mùi!

"Đừng..."
Không đợi y cầu xin, Tôn Lập máy động, Hỏa lôi việt xuyên qua óc y.
"Phịch!"
Thi thể Tần Thiên Trảm ngã xuống.
Tưởng đã tính chắc, dồn con mồi từng bước vào bẫy nhưng không ngờ mình không phải đang đối phó với một con mồi mà là thượng cổ cự thú.
Cự thú có thực lực nghiền nát tất cả, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn những kẻ đáng cười tự coi là đắc sính, từng bước đến gần với tử vong!
Tần Thiên Trảm không định giết Tôn Lập, Tôn Lập cũng không chủ động xuất thủ giết Tần Thiên Trảm.
Khi tỏng lòng có ác niệm, thì cần biết có thể sẽ thành người rat tay hay bị hại, đều không mình quyết định.
Tôn Lập vẫy tay, Hỏa lôi việt móc lấy mười trữ vật giới chỉ quay về.
Thu dọn chiến lợi phẩm đoạn quay đi, trong rừng sâu, một người nhẹ hẳn, nhưng rồi trước mắt rực huyết quang!
"Phập!"
Hỏa lôi việt lóe qua, vòng quanh thi thể quân sư quạt mo, cắt cánh tay có trữ vật giới chỉ quay về tay Tôn Lập.
Tôn Lập cởi trữ vật giới chỉ sau cùng, ném ngón tay cụt đi. Gã ghét nhất kiểu quân sư chuyên ở sau lưng giở âm mưu quỷ kế, để đồng liêu xông pha này.
Lửa cháy rừng rực ở chốn hoang vu này, không lâu sau mọi thi đều thành tro, không còn dấu tích gì.
Trong sơn động u ám, mấy tia sáng xuyên qua khe giữa vách và tảng đá chặn cửa, trên đầu Tôn Lập có một đốm sáng.
"Vù -" Gã từ từ thổ trọc khí, tiếp theo là ám hồng sắc sát khí ngưng như thực chất.

Sát khí ngưng tụ thành sau khi gã giết liền mười một người, được gã điều khiển từ từ nhập vào Hỏa lôi việt.
Dùng sát khí luyện pháp khí là cách Võ Diệu dạy, trước kia gã từng thi triển. Pháp môn này mười phần hiếm có, tu chân giới không còn ai biết sử dụng nữa.
Tôn Lập tuy lúc thi triển Thái bình sát đạo như ma thần tung hoành bốn phương nhưng vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, ngần ấy tính mạng mất vì tay gã thì sau đó cũng dậy sóng lòng, suýt không giữ được đạo tâm, vội tìm sơn động, bịt cửa lại để tu luyện.
Trút sát khí có được từ mạng người ra ngoài thì dễ chịu hơn.
Hỏa lôi việt càng lúc càng hoạt bát, gã nhận ra pháp khí mạnh lên.
Gã chập tay thu Hỏa lôi việt vào trữ vật không gian, đẩy tảng đá đi ra.
Tịch dương sắp xuống núi, Tôn Lập cân nhắc, cách Qua Lam phường thị không xa thì qua xem sao.
Tôn Lập cầm một trọng bảo là nguyên khí thạch nhãn. Muốn mở động thiên thế giới, cần chuẩn bị rất nhiều, gã muốn hỏi Lưu Minh Kiến xem tốn bao nhiêu tiền.
Gã đi nhanh, trước khi trời tối thì đến Qua Lam phường thị. Lưu Minh Kiến đang bảo tiểu hỏa kế đóng cửa, thấy gã thì vui hẳn: "À, sư huynh đến rồi, mau mời vào!"
Tôn Lập giao tiếp với y và hai vị ở Kim Phong Tế Vũ lâu đều bằng diện mạo dịch dung, tuy ai cũng biết đấy không phải Lư sơn chân diện mục của gã nhưng kệ.
Lưu Minh Kiến để việc đóng cửa cho tiểu hỏa kế, dẫn Tôn Lập vào tiểu viện.
"Sư huynh đã tìm được Bạch lộ vân sơn thảo?"
Tôn Lập xua tay: "Không nhanh thế."
Bạch lộ vân sơn thảo còn thiếu một tháng nữa.
"Sư huynh đại giá quang lâm là có việc gì?"

Tôn Lập đưa danh sách nguyên liệu xử lý nguyên khí thạch nhãn ra, bất quá có cho thêm hai loại. Giá hai nguyên liệu này thì gã đã biết.
"Xem giúp mỗ xem những thứ này đáng giá bao nhiêu."
Lưu Minh Kiến hơi biến sắc: "Sư huynh, nhưng thứ này tốn không ít linh thạch."
"Thật ra là bao nhiêu?"
"Ít nhất cũng một vạn hai nghìn linh thạch."
Tôn Lập: "..."
Hồi lâu sau gã mới buột miệng: "Đắt thật..."
Lưu Minh Kiến nói: "Những thứ sư huynh cần không có thứ nào dưới tam phẩm, giá này là rẻ nhất rồi."
Tôn Lập hiện tại có không đầy sáu nghìn khối linh thạch, còn thiếu một nửa.
Đấy chỉ là nguyên liệu xử lý nguyên khí thạch nhãn, nguyên liệu mở động thiên còn cao giá hơn. Nghĩ đến pháp bảo khí phôi để chứa động thiên thế giới, Tôn Lập lại thấy bất lực, thầm thở dài, đành hoãn việc này lại.
Nhưng nghĩ đến mở được động thiên thế giới, có thể mượn sức của thế giới đó, cộng thêm có thể vượt cấp khiêu chiến, Tôn Lập lại hào hứng!
Có nguyên khí thạch nhãn, động thiên thế giới khẳng định phải mở, nhưng phải từng bước, nhiệm vụ chính hiện giờ là tăng tiến cảnh giới.
Gần đây tiến độ tu hành cực nhanh, sắp đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng điên phong.
Nhưng để qua ải, gã cần chuẩn bị vẹn toàn.
Tính toán đoạn gã hỏi Lưu Minh Kiến: "Gần đây có linh đơn gì tăng trưởng công lực chăng?"
Lưu Minh Kiến khó xử: "Sư huynh cũng biết linh đơn, linh dược hiếm có, tiệm của tại hạ có nhưng tu sĩ bình thường dùng thì được, khó vừa ý sư huynh."
Tôn Lập hơi thất vọng nhưng biết Lưu Minh Kiến nói thật. Linh đơn, pháp khí đều do các đại môn phái nắm giữ để giữ khoảng cách với tán tu. Cường giả luyện chế được những thứ đó đều ở các môn phái, không dễ dàng tuồn ra ngoài.
"Bất quá..."

Lưu Minh Kiến chợt nói: "Có nơi để thử vận khí."
Tôn Lập vừa bực vừa thấy hi vọng: "Nơi nào."
Lưu Minh Kiến nói: "Nói ra cũng may, sư huynh đến đúng lúc, sáng sớm mai Qua Lam phường thị cử hành Quỷ thị mỗi tháng một lần, ở đó rắn rồng lẫn lộn, cái gì cũng có, cứ trông vào nhãn lực xem ai mua được đồ tốt. Tối rồi sư huynh không đi được, chi bằng sáng mai đến thử vận khí?"
Tôn Lập lần đầu nghe đến "Quỷ thị" nên hiếu kỳ: "Vì sao gọi là Quỷ thị? Lẽ nào còn âm hồn tham dự?"
Lưu Minh Kiến cười lắc đầu: "Tất nhiên không. Gọi thế vì thời gian hoạt động lúc tờ mờ, không ai nhìn rõ. Người bán cũng đủ hạng, lai lịch đồ bán cũng đủ cả, đương nhiên sư huynh e ngại thì không nên đến."
Tôn Lập không cần quan tâm nguồn gốc, chỉ cần là linh đơn thích hợp là đủ.
Câu sau cùng của Lưu Minh Kiến càng kiên định quyết tâm của gã: "Đương nhiên, vì thế nên mọi thứ đều rẻ. Có điều rồng rắn lẫn lộn, đồ giả rất nhiều..."
Rẻ!
Tôn Lập hiện tại thiếu tiền, càng rẻ càng tốt. Hàng giả thì có Võ Diệu và La Hoàn, ai gạt nổi?
"Được, phiền Lưu chưởng quỹ ngày mai đưa mỗ đi xem."
Quỷ thị là nơi hay ho, Lưu Minh Kiến lần nào cũng tới, gã lăn lộn nhiều năm, đã luyện thành đôi mắt lửa ngươi vàng, chỉ cần nhìn trúng thứ gì là không tệ. Dù mười lần có một lần nhìn lầm thì chín lần kia cũng kiếm đủ rồi.
Sự tình quyết định xong, Lưu Minh Kiến để Tôn Lập nghỉ lại hậu viện.
Thiên địa linh khí ở Qua Lam phường thị kém xa Tố Bão sơn, Tôn Lập chỉ vận chuyển chín tiểu chu thiên như mỗi ngày rồi thôi, đi nghỉ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Minh Kiến đã gõ cửa gọi: "Sư huynh, đến giờ rồi, chúng ta xuất phát."
Tôn Lập mở cửa, Lưu Minh Kiến cười áy náy: "Không phải tại hạ vội mà đến Quỷ thị muộn thì không còn đồ tốt nữa."
Tôn Lập gật đầu: "Chúng ta đi mau."
Đến tiền viện, đi qua cửa chính Côn Bằng thương hiệu, bên ngoài đã có người qua lại, không ngờ Quỷ thị còn náo nhiệt hơn Qua Lam phường khiến Tôn Lập cũng bất ngờ.
Có lẽ vì cái tên "Quỷ thị" nên ai cũng đi lặng lẽ, chân đặt xuống cũng nhẹ, sợ quấy nhiễu gì đó.