"Choang!"
Mạc Liên Sinh tắt ngay nụ cười âm hiểm, bất chợt kinh ngạc. Cát rơi ào ào, một cây tiểu kiếm cỡ một thước mất khống chế, quay tít trên không, văng đi, Hỏa lôi việt của Tôn Lập từ trong cát bay ra, nhanh đến không nhìn rõ quỹ tích!
Tôn Lập từ từ đi ra, không tránh khỏi bị dính chút cát bụi.
Mạc Liên Sinh kiệt lực khống chế phi kiếm, vòng quay lại.
Thấy Tôn Lập vô sự, người Ngọc Kiếm sơn trang đều bất ngờ.
"Không ngờ chặn được..."
"Phản ứng nhanh quá nhỉ?"
"Ta cho là tốc độ pháp khí quá nhanh!"
"Không thể nào, Thần tiêu kiếm của Mạc sư huynh là cửu phẩm thượng, pháp khí bình thường sao có thể là đối thủ!"
Pháp khí cùng cấp thì phi kiếm nhanh nhất, Thiên thần trảm của Lưu Tử Hùng tuy tấn công sắc bén nhưng không sánh được với Thần tiêu kiếm của Mạc Liên Sinh.
Các đệ tử Tố Bão sơn cũng cả kinh, ngạc nhiên nhìn Tôn Lập đang hầm hầm, không ngờ gã đỡ được đòn tất sát này, những kẻ hai lòng thì thất vọng.
Mạc Liên Sinh vừa khống chế phi kiếm, Tôn Lập ngẩng lên nhìn, Hỏa lôi việt vạch lên một tia lửa dài, với tốc độ khôn tả chặn đứng Thần tiêu kiếm.
Mạc Liên Sinh rất tin vào Thần tiêu kiếm, cửu phẩm thượng phi kiếm cơ mà, Tôn Lập là đệ tử không được Tố Bão sơn trọng thị thì lấy đâu ra pháp khí tốt? Y thậm chí hoài nghi pháp khí của gã ban nãy đỡ Thần tiêu kiếm bị mẻ rồi cũng nên!
"Đinh!"
Hai pháp khí lại đối quyết, Mạc Liên Sinh có thủ đoạn đặc thù để phi kiếm công đánh nát pháp khí của địch nhân. Đấy là pháp môn bí truyền của Ngọc Kiếm sơn trang, là con bài tẩy của kiếm tu!
Y đắc ý nhất là phi kiếm rung với tốc độ cao, liên tục va vào một điểm trên pháp khí của địch nhân, chỉ mười nhát là phá được pháp khí bình thường.
Lần này hai pháp khí giao phong, Mạc Liên Sinh lại định dùng chiêu cũ nhưng vừa thi triển ra thì không thấy Thần tiêu kiếm hưởng ứng.
Ngẩng lên, y liền biến sắc.
Hỏa hồng sắc pháp khí của Tôn Lập từ từ cắt vào Thần tiêu kiếm!
Hỏa lôi việt cắt vào, Mạc Liên Sinh dần thấy thống khổ, Thần tiêu kiếm là bản mệnh pháp bảo của y. Y muốn rút đi nhưng Hỏa lôi việt cắt vào cỡ đốt ngón tay, bị giằng chắc lại nên y không thể chỉ huy nổi.
Mạc Liên Sinh sôi trào thể nội, ngũ tạng lục phủ đau như dao cắt!
Nếu để Tôn Lập cắt bản mệnh pháp bảo làm đôi, Mạc Liên Sinh coi như bị phế. Y gầm to, lật tay lại, Tha nhất thanh đại hống, thủ chưởng nhất phiên, thi triển Phiên thiên kim ấn từng được Tô Ngọc Đạo thi triển.
Cửu đạo chưởng ảnh bắn tới, kém xa Tô Ngọc Đạo nhưng để giết Phàm nhân cảnh tu sĩ thì có thừa.
"Oành!"
Kim quang đả ấn hư ảo từ trên không giáng xuống, theo thế Thái sơn áp đỉnh đập vào đầu Tôn Lập.
Tôn Lập cười lạnh, co tay búng ra một đạo Binh hỏa phù. "Vù", lửa ngập trời, trong vòng trăm trượng biến thành biển lửa!
Binh hỏa phù bao trùm người của Ngọc Kiếm sơn trang, trừ Mạc Liên Sinh, những đệ tử xem náo nhiệt chợt rú vang, chật vật chạy ra, ai nấy bốc háy lăn dưới đất, thậm chí có người nhảy xuống sông, nhưng vân bị cháy hết y phục, đầu tóc trụi sạch.
Mạc Liên Sinh nghiến răng không lùi, Phiên thiên kim ấn giáng xuống, Tôn Lập co tay búng, Binh hỏa phù vút lên, hỏa long va vào Phiên thiên kim ấn, thượng cổ linh phù do La Hoàn bí truyền uy lực tuyệt luân, Phiên thiên kim ấn nát vụn, kim quang và hỏa quang rơi xuống thành vẻ đẹp quỷ dị.
Mạc Liên Sinh gầm lên: "Không thể nào! Binh hỏa phù sao có uy lực này!"
Phiên thiên kim ấn có đẳng cấp hơn hẳn Binh hỏa phù nhưng Binh hỏa phù của Tôn Lập lại khiến mấy chục đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang cuống cuồng, đánh tan Phiên thiên kim ấn mà vẫn còn dư lực! Mạc Liên Sinh không hiểu vì sao Binh hỏa phù lại có uy lực đến thế.
Phiên thiên kim ấn vô hiệu, kế hoạch quấy nhiễu Tôn Lập của Mạc Liên Sinh thất bại.
Tôn Lập ở trong ngọn lửa cười với Mạc Liên Sinh, Hỏa lôi việt không giằng co với Thần tiêu kiếm mà lôi quang lóe lên.
"A -"
Mạc Liên Sinh rống lên thê thảm, ngã ngửa, phun ra máu bầm bất tỉnh nhân sự.
Binh hỏa phù tung hoành trên bãi cát, Mạc Liên Sinh ngã xuống là lửa tràn tới như sóng biển, nuốt chửng y.
"Mạc sư huynh!" Các đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang kiinh hãi lao lên cứu, Tôn Lập cười hắc hắc, hỏa tường bốc lên khiến không ai vượt qua được một bước, chỉ biết ở ngoài cuống quít.
Có đệ tử nóng tính bắt đầu mắng chửi, Tôn Lập nổi giận giơ tay chỉ, hỏa cầu từ hỏa tường bay vào giữa toán đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang rồi nổ tung khiến tất cả chạy như gà mái vỡ tổ, còn gã cười ha hả.
Các đệ tử Tố Bão sơn há hốc miệng, danh dự mà Tần Thiên Trảm đánh mất đã dễ dàng thu lại như vậy? Lại quá triệt để.
Tần Thiên Trảm chống nổi mười chiêu mới bại, ban nãy Mạc Liên Sinh đỡ được của Tôn Lập mấy chiêu? Ba chiêu? Miễn cưỡng coi là ba chiêu?
Ba chiêu đã đánh bại đệ nhất đệ tử thân mang thập đại tuệ căn của Ngọc Kiếm sơn trang. Tôn Lập còn chỉ huy trứ dải lửa khiến mấy chục đệ tử của đối phương cuống lên!
Lúc trước gã giết Lưu Tử Hùng, ai nấy kính sợ nhưng trong lòng các đệ tử vẫn cho là Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông mới là hai người mạnh nhất lớp này của Tố Bão sơn, Tôn Lập lợi hại hơn nữa cũng không so được.
Nhưng hiện tại... Tần Thiên Trảm so với Tôn Lập thì là cái thá gì?
Tôn Lập chưa từng coi Tần Thiên Trảm là đối thủ, vì gã biết y không xứng, lúc này y đã bị gã bỏ lại xa lắc, dù gã không có ý làm thế.
Hỏa diễm thu lại, Mạc Liên Sinh cháy hết cả tóc lẫn lông mày, y phục cũng không còn, nằm trần trụi nhắm mắt, mớ lông ở nửa thân dưới mới mọc đã bị Binh hỏa phù biến thành "cọng hành bóc sạch".
"Ha ha ha!" Các đệ tử Tố Bão sơn cười vang, người Ngọc Kiếm sơn trang chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ, vài người khiêng Mạc Liên Sinh còn hôn mê đi.
Tôn Lập xoay người lao nhanh về phía bờ sông: "Giang Sĩ Ngọc ngươi dám ăn hết thì không xong với ta!"
Giang Sĩ Ngọc đang có nhét miếng cuối vào miệng, Tôn Lập lao tới thì đã nhét xong miếng cá gấp ba lần miệng vào, rồi dùng tay mới khép được môi.
Dù má đau nhói nhưng mắt Giang Sĩ Ngọc đầy niềm vui thắng lợi.
Tôn Lập phá khùng, Tô Tiểu Mai cười vang.
Giang Sĩ Ngọc cắn nhanh, một chốc sau mới nuốt hết miếng cá, miễn cưỡng nói được: "Nếu ngươi đói, ta sẵn sàng nhè ra nhường..."
Tôn Lập tung cước: "Chết đi!"
Tô Tiểu Mai cười cười, mắt nhăn tít lại thành hình trăng non, bằng hữu thích ăn thứ mình nấu thì là việc vui nhất rồi.
...
Mạc Liên Sinh được đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang khiếng về, Tô Ngọc Đạo biến sắc: "Sao thế!" Đoạn cầm cổ tay Mạc Liên Sinh lên xem.
Mạc Liên Sinh vẫn hôn mê, bản mệnh pháp khí bị hủy, cộng thêm hỏa độc của Binh hỏa phù xâm nhập nội phủ, không chết cũng khó hồi phục.
Tô Ngọc Đạo cực kỳ phẫn nộ, y không quan tâm Mạc Liên Sinh chết hay sống mà quan tâm đến tính mạng của một đệ tử mang thập đại tuệ căn!
Y biết chuyến này các đệ tử khác chết hết cũng không sao, ba năm sau sẽ có một toán khác bù vào, căn cơ Ngọc Kiếm sơn trang vẫn vững vàng.
Mạc Liên Sinh không thể chết!
Đệ tử thông thường là đá xây lên Ngọc Kiếm sơn trang còn đệ tử thiên tài như Mạc Liên Sinh là tương lai. Mạc Liên Sinh bị phế, y sẽ bị trang chủ trừng phạt.
Đệ tử nhỏ giọng kể lại, Tô Ngọc Đạo sầm mặt như trời sắp mưa, phất tay cho các đệ tử lui ra, y một mình ở lại nhìn Mạc Liên Sinh vẫn hôn mê, hồi lâu mới mắng: "Toàn phế vật!"
Không chỉ mắng các đệ tử, mà mắng cả Mạc Liên Sinh.
Tô Ngọc Đạo liên hệ được với môn phái, không giấu được nên bẩm cáo đúng, quả nhiên trang chủ nổi giận.
"Tôn Lập, tất phải chết!"
Trang chủ mắng y tơi tả rồi nói thế.
Tô Ngọc Đạo biết, giết Tôn Lập thì y còn hi vọng, không thì...
Y không thấy có áp lực gì, tu vi Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trong khi Tôn Lập bất quá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng. Cả hai còn cách nhau một đại cảnh giới Đạo nhân cảnh, giết Tôn với y không hơn giết một con kiến.
Ba mươi ba tầng tháp lâu thì không môn phái nào bỏ cuộc, Ngọc Kiếm sơn trang còn giằng co lâu với Tố Bão sơn, Tô Ngọc Đạo có nhiều thời gian!