Giang Sĩ Ngọc xua tay: "Tần Thiên Trảm, ta muốn làm người tốt nhắc ngươi, đừng đấu với Tôn Lập, ngươi làm thế là không biết lượng sức. Đừng đến khi không thể vãn hồi mới hối hận..."
"Ngậm miệng!" Tần Thiên Trảm tức giận: "Tôn Lập là cái thá gì mà dám so với ta! Nếu không vì cùng là đệ tử Tố Bão sơn ta đã... Hừ!"
Giang Sĩ Ngọc lạnh lùng nhìn y, Tần Thiên Trảm nổi giận có chấn nhiếp được thủ hạ chứ sao dọa được y đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng? Hà huống thể nội Giang Sĩ Ngọc đã dung hợp yêu đơn của thượng cổ đại yêu?
Tần Thiên Trảm nghiến răng, đứng lên: "Rượu mời không uống uống rượu phạt, Giang Sĩ Ngọc ngươi cẩn thận!"
"Chúng ta đi!" Y dẫn người đi khỏi thật nhanh.
Giang Sĩ Ngọc nhìn theo lắc đầu: "Quả nhiên làm người tốt không dễ, nhắc nhở thì lại bị y ghi hận."
Lòng tay Tôn Lập quay tít Hỏa lôi việt, sát tâm dấy lên!
Tần Thiên Trảm nói rõ sẽ tha cho Tôn Lập. Tôn Lập cũng luôn tính trước, định giải quyết uy hiếp.
Do dự đoạn quyết định không động thủ ở Tố Bão sơn, Hỏa lôi việt chui vào tay áo, gã co người, vô thanh vô tức về phòng khép cửa sổ lại.
...
Tần Thiên Trảm gào lên: Lưu Tử Hùng, ngươi còn đợi gì!
Lưu Tử Hùng đồng ý phế Tôn Lập là điều kiện trao đổi, Tần Thiên Trảm đã nói với chưởng giáo chân nhân Vọng Hư cho Lưu Tử Hùng quản lý Cựu thư lâu.
Cựu thư lâu là nơi Tố Bão sơn cất nhưng sách vở không quan trọng lắm, tuy thế nhưng với tuyệt đại bộ phận đệ tử thì những thứ trong Cựu thư lâu vẫn rất quý. Muốn vào xem phải hối lộ Lưu Tử Hùng, vì thế màu mỡ không ít.
Tần Thiên Trảm đã xin với sư tôn, Lưu Tử Hùng từ mấy hôm trước đã là quản sự Cựu thư lâu nhưng đến hiện tại Tôn Lập vẫn sống nhăn.
Tần Thiên Trảm sao không giận cho được?
...
Sau một đêm tu luyện, Tôn Lập tiến bộ không ít.
Hiện tại tốc độ tu luyện của gã gấp tám lần lúc mới tu luyện môn công pháp này! Đấy là thần diệu của “Phàm gian nhất thế thiên”, đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, Tôn Lập có thể đồng thời thần hóa tám huyệt đạo, mỗi huyệt đạo đều có tốc độ thần hóa ngang lúc thần hóa Ấn đường huyệt.
Dù tư chất gã bình thường nhưng tới cảnh giới này vẫn tiến bộ như bay.
Gã thoáng thấy mình lần được ngưỡng Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng nhưng làm cách nào đột phá thì chưa rõ.
...
Sáng sớm, Tôn Lập rụt rè đẩy cửa ra, phát hiện Giang Sĩ Ngọc không có cạnh giếng thì mới xách thùng đi ra tắm.
Gã tắm xong, Giang Sĩ Ngọc đẩy cửa đi tập hợp.
Thấy Tôn Lập đứng bên giếng, Giang Sĩ Ngọc ảo não: "Ta thấy sáng nào ngươi cũng tắm sảng khoái, định thử xem, ai ngờ là khốc hình!"
Tôn Lập toét miệng cười: "Đúng là da thơm thịt mát thì không chịu được lạnh, ha ha ha!"
Giang Sĩ Ngọc xua tay: "Mau thay y phục, ta đợi ngươi đi cùng."
Tôn Lập xách thùng về phòng, lau người rồi thay y phục.
Lúc ra thì gặp Lục Đại Thông, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc gật đầu, đã gặp thì cùng đến thư viện.
Có Lục Đại Thông, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc không nói nhiều, bầu không khí hơi trầm.
Đi một lúc, qua bãi cỏ, Lục Đại Thông do dự rồi nói: "Tôn Lập, cẩn thận, ta nghe nói Tần Thiên Trảm bảo sẽ không tha cho ngươi..."
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều cười, định nói thì có người rảo bước tới, dấy lên cương phong, cỏ ven đường rung rinh.
Tôn Lập nhíu mày, Gã được Võ Diệu và La Hoàn bồi dưỡng nên cực kỳ mẫn cảm với sát khí và địch ý, gã cảm nhận được cả hai ở người đó.
Người đó cao gầy, gương mặt tròn xoe nhưng mắt ti hí.
Y đi tới, tay ánh lên linh quang, linh quang lấp lóe trong lòng tay, liên tục rực lên quang mang như hoa lửa.
Lưu Tử Hùng chỉ Tôn Lập: "Ta đến tìm y, những ai không liên quan tránh ra, ta không muốn đả thương nhiều người."
Lục Đại Thông nhìn Giang Sĩ Ngọc, Giang Sĩ Ngọc chân như mọc rễ.
Tôn Lập nhìn xem Lục Đại Thông có thay đổi gì, y cúi đầu một chốc sau, nói nhỏ như muỗi kêu: "Tôn Lập, cẩn thận..."
Đoạn rẽ sang bãi cỏ, vòng qua Lưu Tử Hùng.
Lưu Tử Hùng nhìn Giang Sĩ Ngọc, bật cười: "Không ngờ ngươi còn bằng hữu sinh tử, hiếm có!"
Phía sau lại thêm mấy đệ tử đi tới, thấy tình hình thì đứng lại không tới. Lưu Tử Hùng liếc họ: "Cũng được, coi như được chứng kiến."
Tôn Lập nheo mắt nhìn Lưu Tử Hùng, nghiêng người bảo Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi đi trước đi."
Giang Sĩ Ngọc bĩu môi: "Không."
Lưu Tử Hùng xua tay: "Không kịp nữa, tiểu tử đó đi một lúc rồi, ta phải động thủ. Kỳ thực trước đây ta hơi cố chấp, cứ định tìm cớ gây sự với ngươi, nhưng giờ ta nghĩ thông rồi, không cần cỡ, cùng lắm sau đó bỏ thêm một chút ra là xong."
Y nói nhẹ tênh nhưng sát ý càng lúc càng nặng, lòng tay lấp lánh linh quang, tựa hồ ẩn tàng thượng cổ hung thú khát máu, chỉ muốn bổ tới uống máu hai người trước mặt!
"Phug!"
Lưu Tử Hùng đẩy linh quang, hồng sắc quang mang như thùng nước xô tới Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc.
Lưu Tử Hùng nổi danh chế khí trong các đệ tử lớp trước, quả nhiên danh bất hư truyền, hồng quang mang theo tiếng quỷ khóc sói gào, người thường nghe thấy là rối loạn.
Trong hồng quang, phủ đao nhỏ xíu hóa thành như cái mâm bay ra chém tới, lưỡi dao bén chỉ vào cổ Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc!
Tần Thiên Trảm chỉ bảo y phế Tôn Lập, nhưng y xuất thủ là định giết hai người!
Các đệ tử ngoài xa thầm để ý, đại danh của Lưu Tử Hùng như sấm bên tai, đường đường Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, hơn hẳn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc một cấp. Lưu Tử Hùng tinh thông chế khí, bản mệnh pháp khí Thiên thần trảm nãi là cửu phẩm thượng – đẳng cấp này với các tiền bối nữa có lẽ không đáng gì nhưng trong các đệ tử thư viện thì là tuyệt thế, khiến họ ngưỡng mộ.
Nên biết pháp khí của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm thậm chí chưa được xếp hạng, cửu phẩm hạ cũng chưa đạt. Pháp khí như thế mà đệ tử thông thường còn không có, so với Thiên thần trảm thì một trời một vực!
Pháp khí là chiến lực mạnh nhất của tu sĩ, hiện tại Lưu Tử Hùng xuất thủ là uy thế kinh nhân, dù Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đã luyện chế được pháp khí cũng vị tất đỡ nổi. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, e sẽ mất mạng ngay!
Phủ đao lăng không, lưỡi đao lóe thanh sắc hồ quang quỷ dị, thực lực Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chiến lực cửu phẩm thượng pháp khí ép lên khiến Giang Sĩ Ngọc, không chỗ nào không vào được! Thuận theo lỗ chân lông dồn vào khiến y đầy mình thực lực mà không thể phát huy. Y muốn gầm lể để trút bỏ áp lực nhưng không há nổi miệng!
Tôn Lập không dễ chịu hơn, Phàm nhân cảnh đệ tam trọng và Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, cảnh giới tcách biệt quá rõ, bị thực lực tuyệt đối áp chế đâu có dễ vượt qua?
Tôn Lập bị Lưu Tử Hùng áp chế, muốn giơ tay cũng khó.
Phủ đao lao nhanh tới, lưỡi ánh lên thanh sắc hồ quang yêu dị!
...
Ở cửa thư viện, đại bộ phận đệ tử đã tới.
Sùng Dần và Sùng Bá đứng trước, chừa vị trí giữa ra. Các đệ tử biết chưa đến lúc, tụ lại bàn luận, đông nhất là toán Tần Thiên Trảm.
Một đệ tử lặng lẽ xuất hiện cạnh Tần Thiên Trảm, khẽ bẩm cáo. Sắc mặt Tần Thiên Trảm vốn căng cứng chợt lỏng ra.
"Hừ, từ rày Tôn Lập không còn là gì nữa."
Tin Tôn Lập bị phục kích lan nhanh, các đệ tử ngầm bàn luận.
Sùng Dần và Sùng Bá nhận ra có chuyện, Tô Tiểu Mai chạy tới: "Giáo tập, mau đi giúp Tôn Lập ba, có người phục kích y, hình như là đệ tử lớp trước..."
Sùng Bá biến sắc, giậm mạnh chân, mặt đất rung lên, gạch dưới nền vỡ nát, y lao lên, xoay người trên không lao về Vọng Sơn biệt viện.
Sùng Dần tỏ vẻ ngưng trọng, một bước đã mấy chục trượng rồi khuất bóng.
"Ha ha ha!" Tiếng cười chói tai vọng lại, bọn Tần Thiên Trảm cười nói, Tô Tiểu Mai lẽ nào không nhận ra do chúng giở trò? Tức thì trừng mắt nhìn Tần Thiên Trảm.
Tô Tiểu Mai chưa yên tâm, quay lại thì mắt hoa lên, một thủ hạ của Tần Thiên Trảm cười cười chặn trước mặt: "Tô sư muội, đi đâu thế?"
Tô Tiểu Mai sầm mặt: "Cút!"
"Ồ, không ngờ nhỏ người mà tính khí thế này." Đệ tử đó cười cợt, những kẻ khác vây lại.
"Ha ha ha!"
Tô Tiểu Mai bị vây kín, đỏ mặt: "Cút ngay, không thì đừng trách ta không khách khí!"
"Ha ha, đừng, ai chả biết Tần sư huynh có ý với ngươi, ngươi không khách khí, bọn ta chịu sao nổi."
"Đúng, Tô sư muội, Tần sư huynh nhất biểu nhân tài, tiền đồ vô lượng, có điểm nào không hơn phế vật Tôn Lập, nên bỏ tối về sáng thôi?"
Tần Thiên Trảm không thích Tô Tiểu Mai, chỉ tưởng nàng ta là nữ nhân của Tôn Lập, cần cảm giác phế bỏ ngươi rồi ngủ với nữ nhân của ngươi mà thôi.
Cả toán thủ hạ kêu gào, Tần Thiên chỉ lạnh lùng nhìn.