Tôn Lập dùng linh nguyên tra xét nội bộ khí phôi, ba nhát gõ cuối phải mỗi nhát sửa được một khuyết điểm.
Nhát thứ hai thành công!
Chỉ còn lại nhát cuối, khí phôi còn một khuyết điểm.
Tôn Lập hít sâu một hơi, tạp niệm tràn vào, không thể khống chế...
Đây là chỗ nguyên liệu sau cùng.
Chỉ cần thành công là rèn được pháp khí cao cấp, còn hơn món đầu tiên!
Nhưng nếu thất bại thì sao?
Thất bại là khí phôi lại hỏng, lần đoán khí này thất bại, quá đáng tiếc...
Cái dùi lơ lửng trên đầu mãi không gõ xuống, chứng tỏ nội tâm hoảng loạn.
Tôn Lập lắc mạnh đầu, ép mình tĩnh tâm, gõ mạnh.
Ánh mắt gã cương quyết hẳn, kim quang đại chùy trên đầu vững hơn.
"Hắc!" Gã quát khẽ võ xuống.
"Choang!"
Kim quang đại chùy lệch đi, khí phôi lăn cực nhanh, chỉ có một nửa sức của cú gó dồn lê khí phôi, đại bộ phận xuống đất, tạo thành một hố sâu.
Kim quang tan đi, khí phôi quay tít trên không, lòng Tôn Lập đích chìm hẳn xuống.
"Choang, choang, choang..."
Khí phôi rơi xuống, nhảy lên rồi im lặng.
Tôn Lập thở dài, biết nhát cuối đã hỏng, tuy cố nhưng vẫn mất đi kiên định.
Gã tiếc rẻ đến nhặt khí phôi lên - bất quá pháp khí đầu tiên dùng được, áp chế Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không thành vấn đề.
Khí phôi thứ sáu, vì Tôn Lập đập lệch nhát cuối, hình dáng phi thường hoàn mỹ có một vết lõm hình bán nguyệt, phá hỏng hẳn mỹ cảm, ai cũng nhận ra là tác phẩm thất bại.
Tôn Lập cười khổ, định ném đi nhưng vẫn cố dồn linh nguyên vào khí phôi.
"Vù!"
Khí phôi chợt tan biến!
Hồng quang nhanh đến không tin nổi từ tay gã bắn vào bức tường đối diện.
"Ồ -"
Tôn Lập kinh ngạc, linh nguyên dồn vào pháp khí lại có liên hệ với gã, chứng tỏ gã khống chế được pháp khí này.
Nhưng gã thu pháp khí về mà đi đến xem xét kỹ.
Bức tường cao bằng nửa thân người có một khe nhỏ, pháp khí ở trong đó, găm vào rất sâu, không nhìn rõ nữa
Uy lực không tệ!
Tôn Lập kinh ngạc. Gã thử điều khiển pháp khí, vù một tiếng, pháp khí co lại, nhanh đến mức không nhìn rõ.
Một đạo quang mang từ khe được pháp khí găm vào chiếu ra.
Tôn Lập ngạc nhiên, phòng gã tuy đơn giản nhưng phòng ốc trong Vọng Sơn biệt viện đều bằng dá cứng, để các đệ tử tu luyện không bị tạp âm quấy nhiễu nên tường dày tới nửa thước!
Một đòn vô tình lại xuyên qua tường đá! Dốc toàn lực thì uy lực cỡ nào!?
Tốc độ lại nhanh đến không nhìn rõ - Tôn Lập không ngờ nhát gõ hỏng lại tạo thành cực phẩm!
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang: "Ngươi đã hiểu mị lực của đoán khí chưa?"
Tôn Lập bật cười: "Đã hiểu."
Gã hân thưởng pháp khí, Võ Diệu giải thích: "Tốc độ vật này hơn tiêu chuẩn năm thành, uy lực hơn bốn thành, nhưng tiêu hao linh nguyên giảm đi hai thành, là một tác phẩm không tệ."
Tôn Lập hiểu ra: "Lão nhân gia đã biết nhát cuối mỗ gõ xuống sẽ thành cực phẩm nhưng cố ý để mỗ tự phát hiện?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười.
Tôn Lập Khen: "Kỹ thuật kéo dài của lão nhân gia tăng trưởng nhanh hơn hẳn nhân phẩm..."
Tôn Lập có được bảo vật mới, vui vẻ vô cùng, điều khiển vật đó tung hoành.
Gã bỏ qua hết thành công và thất bại lúc trước, bảo vật mới loáng qua, toàn bộ pháp khí, khí phôi nát vụn...
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười to, linh lực cuốn hết mảnh vụn lên, đại đỉnh rơi xuống, chậm đến mức thành siêu cấp đại gia, các loại mảnh vỡ rơi vào.
Mảnh vỡ đều được Tôn Lập tế luyện, đại đỉnh nuốt cũng coi như theo kế hoạch của Võ Diệu.
Gã hủy nhưng thứ không hợp cách, Võ Diệu và La Hoàn không có ý kiến. Đến đẳng cấp như họ, hiểu quá rõ quý hồ tinh bất quý hồ đa.
Bảo vật này chỉ cỡ bàn tay, to cỡ ba ngón tay, có phần to hơn trước, hình dáng gần như bán nguyệt nhưng lưỡi sắc lẹm.
Tôn Lập cân nhắc rồi mời Võ Diệu: "Mời Võ tổ ban tên."
"Ha ha ha!" Võ Diệu và La Hoàn cười to.
Võ Diệu vui vẻ. La Hoàn cười trêu: "Ngươi xác định để đồ mỏ nhọn đặt tên cho pháp bảo đầu tiên?"
Tôn Lập phi thường khẳng định: "Chính thị, không có Võ tổ không có pháp bảo này..."
"Hắc hắc, ngươi sẽ..." La Hoàn chưa nói xong đã bị Võ Diệu quát cắt lời: "Đồ ẻo lả câm mồm, chuyện giữa lão tử và Tôn Lập không liên can đến ngươi."
La Hoàn không hiểu vì sao lại không cãi nhau với Võ Diệu mà cười ha hả.
Võ Diệu thận trọng: "Tôn Lập, đợi chút, đây là pháp bảo đầu tiên ngươi tự tay luyện chế, bản tọa phải suy nghĩ để đặt một cái tên gần gũi, dễ nhớ, dễ hiểu, nhưng đầy bá khí."
Tôn Lập hớn hở: "Đa tạ Võ tổ!"
Một chốc sau, Võ Diệu chợt cười ha hả: "Quả nhiên quả nhiên, cái tên chợt nghĩ ra mới là cảnh giới tối cao. Tôn Lập, tên cho pháp bảo này, bản tọa có rồi."
Tôn Lập hớn hởn: "Võ tổ mau nói đi."
"Hắc hắc, pháp bảo này hình bán nguyện, lại hơi rộng, chi bằng gọi là Bàn nguyệt lượng."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu đắc ý dương dương: "Cái tên tuyệt thật, dễ hiểu vô cùng, bá khí ràn rụa, bản tọa nghĩ mãi mới ra, cũng chỉ người văn tài như bản tọa chứ người khác sao nghĩ ra được..."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu cảm khái: "Ai, xem ra văn tài của bản tọa đã đại thành, thêm một thứ không còn gì để theo đuổi."
Tôn Lập: "..."
La Hoàn cười ha hả, âm dương quái khí: "Đúng, Võ Diệu ngươi gần đây văn tài lên cao, cái tên này hơn hẳn mức bình thường!"
Cái tên tệ hại này mà hơn hẳn mức bình thường? Trước kia Võ Diệu đặt tên còn tệ thế nào nữa!
Tôn Lập gào lên, hiểu vì sao La Hoàn không cãi nhau với Võ Diệu, vì đợi để nhạo gã!
Tôn Lập ấm ức: "Lão nhân gia không đùa chứ? Bàn nguyệt lượng? Chỉ có lão nhân gia nói ra được... Còn nữa, La tổ cố ý gạt mỗ, biết rõ Võ tổ kém về mặt này mà không cản..."
La Hoàn đắc ý cười: "Ha ha ha, xem kẻ khác tự rước phiền là niềm vui của đời người, sao ta phải ngăn?"
Võ Diệu tức giận: "Hảo tiểu tử, bản tọa hảo tâm hảo ý hao phí vô số công sức mới nghĩ ra cái tên kinh thiên động địa như thế mà ngươi dám nhạo bản tọa..."
Tôn Lập không chịu kém: "Tên hay? Đọc tên này ra là mỗ thành trò cười của tu chân giới! Bàn nguyệt lượng, làm sao mà lão nhân gia nghĩ ra được, không dễ đâu!"
"Ha ha ha!" La Hoàn cười vang, Võ Diệu không tin: "Tên này không đẹp?"
Tôn Lập thở dài: "Võ tổ, mỗ không định đả kích lão nhân gia, nên dùng cách dễ chịu nhất cho biết, nếu chia tên thành cửu đẳng, cái tên này là đệ cửu đẳng."
Võ Diệu còn chút hi vọng: "Đệ cửu đẳng là cao nhất?"
Tôn Lập không hề khách khí: "Kém nhất!"
Võ Diệu: "..."
Một chốc sau, Võ Diệu ấm ức: "Ngươi định dùng cách tệ nhất cho bản tọa biết hả?"
Tôn Lập: "Đấy là cách dễ chịu nhất rồi."
Võ Diệu ra vẻ bị đả kích từ ngoài vào trong rồi từ trong ra ngoài, thẹn quá hóa giận: "Xú tiểu tử, sau này đừng mong bản tọa đặt tên hộ!"
Tôn Lập thở phào, Võ Diệu nổi điên, La Hoàn cứ cười vang.
"Ha ha ha, lâu rồi không vui thế này!"
"Đại mệnh danh thuật" của Võ Diệu không ra sao, Tôn Lập đành tự nghĩ.
Pháp khí này vẫn lấy Hỏa khôi lợi trảo làm nguyên liệu chủ yếu, hỏa chi lực là chủ đạo. Trừ ra, hai trận pháp mà Võ Diệu thiết kế, phối hợp với nguyên liệu phụ trợ có thể tăng cường thên lực tấn công bằng lôi chi lực. Là một lợi khí gồm cả hỏa lôi.
Tôn Lập trầm ngâm: "Vậy gọi là Hỏa lôi việt."
Đơn giản ngắn gọn.
Võ Diệu hừ lạnh, coi thường: "Tục quá, không có ý cảnh gì hết."
Tôn Lập cũng cười, không tranh luận nữa.
Hai tay gã điều khiển linh lực, Hỏa lôi việt bay qua bay lại, linh động hoạt bát. Gã chơi mãi không chán, tâm niệm hơi động, Hỏa lôi việt bắn lên tường đá, mạt đá tung tóe, một hàng chữ như long phi phượng vũ xuất hiện:
Hoán tinh hiệp địa hỏa,
Bôn nguyệt phá phong lôi!
Tuy chữ nghĩa của gã hơn nhiều Võ Diệu cường nhưng xuất thân Liên Hoa Đài thôn nên không biết nhiều. Hai câu này nghe có vẻ đầy hào khí, kỳ thực cũng không ra gì.
Chỉ là thư pháp thực quá tệ.
Tôn Lập không giỏi thư pháp, nói gì dùng Hỏa lôi việt khắc chữ khó hơn dùng bút lông nhiều. Mười chữ này xiêu vẹo, không hơn gì gà bới.
La Hoàn hớn hởn: "À, Võ Diệu, ta thật lòng vui cho ngươi, Tôn Lập và ngươi đúng là tri kỷ!"
Tôn Lập đỏ mặt, chỉ huy Hỏa lôi cạo sạch hàng chữ.
Còn tri kỷ như La Hoàn nói, Tôn Lập và Võ Diệu đều thấy được xếp cùng người kia là “sỉ nhục”, La Hoàn đắc tội một lúc hai người, công lực rước oán quả thật tiến cảnh một ngày nghìn dặm!