Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 55: Q.4 - Chương 7: Lạc Sơn Tiểu Cảnh






Võ Diệu không giấu: "Cửu khúc hỏa sâm một nhánh, Hoàn chân ngọc sa ba lạng, Luyện huyết thạch tương ba giọt, Hồng chúc nhưỡng bốn tiền, rồi chuẩn bị chín tấm Binh hỏa phù. Còn làm thế nào thì khi ngươi có Xích ngân hỏa thạch, chuẩn bị xong ta sẽ cho biết."
La Hoàn bó tay: "Không ngờ giờ muốn có Tử cực thiên hỏa lại phiền thế, thời của ta trời giáng sét, rừng cháy là tìm được vài đạo Tử cực thiên hỏa, căn bản là thứ không ai cần..."
Tôn Lập nghiến răng, nét mặt hung hãn: "Ông trời sao không giáng sét đánh chết các hạ!"
Võ Diệu: "Ha ha ha..."
La Hoàn định mắng, Võ Diệu cản: "Làm gì hả, ai bảo ngươi độc mồm."
Trong óc Tôn Lập ồn ào, theo kiểu Võ Diệu là "nhất thời sướng miệng chạm vào đồ ẻo lả, cẩn thận bị trả đũa" - nhận xét của y vĩnh viễn lắm lời như thế.
Cũng mau đúng lúc đó Lục Khiêm Vĩnh nói: "Chúng ta đến rồi."
Mấy nghìn dặm với họ không xa, chỉ vài canh giờ là tới.
Bên ngoài là hoang nguyên, Tôn Lập không biết đã tới đâu, cũng không hỏi. Đã là đêm khuya, hoang nguyên tối om, cỏ mọc dày đặc, các loại côn trùng kêu vang, bị khí thế chiến thuyền của Lục Khiêm Vĩnh bức tới thì tất cả ngoan ngoãn ngậm miệng chui vào bãi cỏ.
Chiến thuyền dừng trên hư không, ở chỗ này không lo bị nhìn thấy.
"Chắc là đây." Từ Doanh Hầu nhìn quanh, Tôn Lập không rõ dựa vào đâu để xác định.
Trừ chiến thuyền, Lục Khiêm Vĩnh thu pháp bảo. Tôn Lập để ý, chiến thuyền hóa thành vòng đeo trên cổ tay Lục Khiêm Vĩnh, trên cái vòng chỉnh chỉnh tề tề bày mười sáu cỗ tiên pháo!
Pháp bảo này có thể phát huy uy lực của tiên pháo - Tôn Lập nhớ lại lúc cùng Chung Mộc Hà đến Đại Lương thành, so với họ thì trang bị của Chung Mộc Hà có thể coi là "nghèo nàn".
Gã thoáng đoán ra Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ là môn phái mạnh hơn Tố Bão sơn nhiều.
Từ Doanh Hầu phất tay, linh quang rơi xuống hoang nguyên thì to lên, một tòa bạch ngọc lương đình đáp xuống.

Từ Doanh Hầu đưa tay: "Xem ra chúng ta phải đợi, Lạc Sơn tiểu cảnh xuất hiện vào sáng sớm mai."
Bạch ngọc lương đình mái cong bát giác, bên tỏng khảm tám viên dạ minh châu chiếu sáng. Trong đình bày ghề điêu khắc từ hồng ngọc, trải da cáo trắng, bàn ngọc bày đủ loại hoa quả và bộ uống trà bằng sứ.
Tôn Lập thầm kinh ngạc, hóa ra cao thủ chân chính sinh hoạt thế này, so ra, Chung Mộc Hà chỉ là dân nghèo trong số chân nhân cường giả.
Cả ba ngồi xuống, Từ Doanh Hầu pha trà.
Nước trà xanh nhạt pha vàng trút xuống chén, Từ Doanh Hầu chợt nhíu mày nhìn ra.
Trời đêm đang đổi màu.
Vầng trăng trong thành đỏ máu!
Mấy tháng này, Tôn Lập lần thứ hai gặp huyết nguyệt.
Huyết nguyệt đại diện cho giết chóc, xui xẻo, đáng sợ xuất hiện liên tục, tựa hồ cho thiên hạ thấy gì đó.
Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh lo lắng: "E là biến cố gì đó..."
Cả hai nhìn nhau, chưa kịp thảo luận thì tầng không hoang nguyên chợt dấy cuồng phong, vô số cỏ dại bị nhổ cả gốc, ám hồng sắc thiểm điện lóe sáng rồi nhanh chóng tỏa thành một quả cầu.
"Xoẹt xoẹt..."
Vô số ám hồng sắc thiểm điện nhỏ xíu như tóc bạc từ điện cầu bẩn, cỏ dại thành tro.
"Ầm!"
Điện cầu nổ tung, phần giữa đen xì rồi ánh lên quang mang, không gian thông đạo mở ra.

Thế giới bên ngoài đang đêm, thế giới bên trong cũng đen sầm, nhưng thoáng thấy được trong thế giới đó dày đặc cây cối, im ắng vô cùng...
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hưng phấn đứng lên: "Dạ Ma Thiên tiểu hữu, Lạc Sơn tiểu cảnh xuất hiện rồi, đi mau!"
Từ Doanh Hầu cuốn đạo độn quang, bao lấy Tôn Lập tiến vào Lạc Sơn tiểu cảnh.
Cả ba đến vì Lạc Sơn tiểu cảnh, tuy xuất hiện sớm hơn Từ Doanh Hầu dự tính nhưng không vì thế mà do dự.
Cả ba tiến tới, lối vào Lạc Sơn tiểu cảnh đã mở, huyết nguyệt càng đỏ, vốn chỉ như cục máu đông thì khi ba người tiến vào liền trở thành màu đỏ tươi, cơ hồ ma huyết đang chảy!
Màu đỏ tựa hồ có một tia tan vào Lạc Sơn tiểu cảnh.
Lối vào như cái miệng tham lam nuốt lấy màu đỏ huyết nguyệt, lẽ ra thời gian mở đã hết nhưng cố mở thêm, đến khi huyết nguyệt hồng quang tan hết thì mới đóng sập lại.
...
Tôn Lập hít sâu một hơi, phế bộ cảm thụ thiên địa linh khí nồng đượm, thư thái vô cùng.
Tố Bão sơn cũng là nơi thiên địa linh khí dày tại Đại Tùy nhưng so với Lạc Sơn tiểu cảnh thì kém xa.
Tôn Lập hỏi: "Nơi này linh khí nồng như thế, sao lại không có ai tu hành? Năm mươi năm mở một lần, lúc đó ra ngoài là được."
Năm mươi năm với tu sĩ đích xác không lâu.
Lục Khiêm Vĩnh liếc khắp Lạc Sơn tiểu cảnh, Từ Doanh Hầu giải thích: "Tiểu hữu không biết đó thôi, tu sĩ vào Lạc Sơn tiểu cảnh mà hai ngày sau không ra thì không ai còn thấy họ nữa."
Tôn Lập cả kinh, xem ra Lạc Sơn tiểu cảnh không đơn giản như bề ngoài.

Lục Khiêm Vĩnh chỉ tới: "Ở phía kia có gì đó, chúng ta qua xem."
Hai ngày không nhiều, nên dù vào ban đêm thì tất cả đều tranh thủ thời gian tìm linh dược.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu một trước một sau, Tôn Lập đi giữa, có gì còn bảo vệ gã. Đương nhiên cũng để giám sát Tôn Lập.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không gạt Tôn Lập nhưng cũng cần đề phòng, họ đều già đời thành tinh, việc này không cần thương lượng, nhìn nhau là hiểu.
Ở đây không có đường, rừng lại dày đặc, cây cối đều mấy người ôm mới xuể, cao cả trăm trượng. Cây bụi dưới đất dày đặc, muốn phát đường cũng không dễ.
Bất quá Lục Khiêm Vĩnh là Chân nhân cảnh cường giả, dọc đường có hỏa quang mở lối, hình như là thần hỏa. Cây bụi, dây leo chạm vào là hóa thành tro, nhưng không cháy thêm.
Bình an đi một lúc, trời sáng dần.
Cây cối càng lúc càng thưa thớt, chợt thoáng hẳn, đã ra ngoài rừng.
Trời đã sáng, trước mặt ba người là thảo nguyên mênh mông, có cao bằng nửa thân người xanh biếc, xen lẫn với những loại dây leo vô danh.
Lục Khiêm Vĩnh chỉ vào sâu trong thảo nguyên: "Chăc ở đó, mỗ cảm giác được thiên địa linh khí cực nồng."
Từ Doanh Hầu bó tay: "Ở đây không thể phi hành, không thì có sấm sét, bọn lão phu cũng không chống nổi, đành đi bộ. Chúng ta cũng không thể đi xa, không thì không về kịp."
Tôn Lập gật đầu, vẫn đi như cũ.
Lạc Sơn tiểu cảnh là một thế giới kỳ quái, trừ thực vật thì không thấy động vật, thậm chí côn trùng cũng không. Dọc đường trừ gió mơn man qua cỏ thì không có tiếng thú rống trùng kêu, cảm giác quá ư quỷ dị.
La Hoàn tỏ vẻ cẩn thận: "Cây cối ở đây hơi lạ, Tôn Lập cẩn thận."
Võ Diệu nói: "Ngươi cũng nhận ra? Sinh linh nửa giống yêu nửa không này, gặp huyết nguyệt đêm qua tất biến dị. Bất quá may mà toàn thực vật, sợ nhất là hỏa chi lực."
Tôn Lập lén lấy Hỏa khôi lợi trảo phù khí vào tay áo.
Võ Diệu giải thích nửa giống yêu nửa không là cây cối trong Lạc Sơn tiểu cảnh đã đạt mức hóa thành yêu quái nhưng tựa hồ bị sức mạnh nào đó áp chế, không thể hóa yêu.

Tôn Lập hiểu, thiên địa linh khí trong Lạc Sơn tiểu cảnh cực nồng, năm mươi năm mới mở một lần, không ai quấy nhiễu, theo lý toàn yêu quái mới đúng.
Hiện tại tình huống này đích xác bất thường.
Vào thảo nguyên mấy dặm, bên mình đã là biển cỏ. Trong cỏ dần mọc nhiều bụi gai độc.
Tôn Lập chợt thấy bụi gai cách mình không xa hơi động, như quỷ thủ thò ra!
Tôn Lập không hề do dự chụp tới, hỏa chi lực ma sát vào không khí, hỏa quang sáng lên.
"Oành!"
Tiếng nổ vang lên, lợi trảo điểm vào bụi gai, cây gai như rắn độc bị đánh vào đốt thứ bảy, gục xuống, nhánh chóng bị hỏa chi lực thiêu thành tro!
"Cẩn thận!" Từ Doanh Hầu quát to, biển cỏ sau lưng ba người dấy động, cỏ dây, dây leo, bụi gai đều bị cuốn lên không.
Tình huống quỷ dị xuất hiện: cây cỏ bị nhổ cả rễ lên không không chết mà "sống" lại! Rễ như xúc tu bạch tuộc thò ra, Tôn Lập nhìn rõ trong gân rễ có màu đỏ như máu!
Âm phong gào rú như lệ quỷ, thực vật trên thảo nguyên hình thành vòi rồng, bên ngoài tung bay cây cối nhưng ở giữa là huyết sắc quang ti thấu lên tròi.
Ám hồng sắc quang ti cực kỳ quỷ dị, bất động trong cuồng phong. Tôn Lập nhìn rõ là quang mang vút lên trời nhưng cảm giác hồng quang như đôi mắt tà ác nhìn gã!
"Oành!"
Tiếng nổ vang, thảo nguyên trọc lóc, thực vật đều bị cuốn lên không, bảy vòi rồng thu lại, hồng quang khắp trời che kín tầm mắt.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu từng trải sóng gió, tuy tình cảnh quỷ dị nhưng họ không kinh hoảng, gần như đồng thời xuất thủ, Lục Khiêm Vĩnh vẩy cổ tay, chiến thuyền lăng không, mười sáu cỗ tiên pháo khai hỏa!
"Ầm, ầm, ầm..."
Quang mang chói lòa vút lên, Lục Khiêm Vĩnh không phân tán sức mạnh, tập trung mười sáu cỗ tiên pháo vào một dải hồng quang, mười sáu đạo quang mang hãn đâm vào.
Trong hồng quang vang lên tiếng khóc như anh nhi! Mười sáu cỗ tiên pháo nổ vang, hồng quang tan nát, quái xà khổng lồ bị nổ tan từ hồng quang văng ra.