Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 396: Q.22 - Chương 21: Nguồn Gốc Của Truyền Kỳ






Bát quái hoạt bát hẳn, kim mang từ thần quang tụ lại.
Nguyên yêu thiên thư phát ra bát đạo quy tắc, đốt sáng tám quái tượng quanh hai đại huyệt, cộng thêm hai quy tắc cũ, Tôn Lập đã thắp sáng được hai quái tượng.
Kim sắc quái tượng rực quang mang, lôi điện như sợi tóc xuyên qua lại, Tôn Lập đã quen với quy tắc, hơn xa tu sĩ cùng cấp.
Dù chân nhân lão tổ cũng không mấy ai nắm được nắm được nhiều quy tắc như gã.
Đồ Tô h tu chân văn minh hơn xa Đại Tùy, nhưng Tôn Lập dễ dàng hạ được đệ nhất cao thủ lớp trẻ, vì gã nắm vững quy tắc hơn xa họ.
Điểm lợi hại của “Tinh hà chân giải” càng rõ, chỉ Hiền nhân cảnh mà cần vô số quy tắc mới tiến lên được Chân nhân cảnh.
Tôn Lập từ lúc bắt đầu tu hành đến giờ mới bốn năm, so với mọi thiên tài, kể cả Giang Vĩnh Hán thì tốc độ của gã vẫn nhanh nhất.
Chỉ là quy tắc đều từ thú tộc và yêu tộc, gã lấy làm lạ: Nguyên nhân thiên thư ở đâu?
Võ Diệu thở dài: "Không có Nguyên nhân thiên thư, khi đó thống trị thế giới không phải là nhân tộc, nhân tộc yếu ớt, lại không có công pháp tiên thiên như thiên thư, muốn tu hành phải học lén từ các tộc, bị phát hiện còn thê thảm hơn chết. Ngươi đã thấy nhân tộc tổ tiên vất vả cỡ nào, nỗ lực cỡ nào mới khiến nhân tộc vươn lên chưa!"
Tôn Lập hiểu ngay, tuy chưa trải qua nhưng gã hiểu sự nặng nề trong lời Võ Diệu.
Nhân tộc tiên thiên yếu kém, không bằng được yêu tộc, thú tộc, La sát nhưng có thể từ từ quật khởi, đủ biết gian khổ thế nào.
Gã thu phong ấn trận bàn đi ra, hơi phiền não. Thông u chi hồn đưa ra manh mối là Bạt kỳ tái sát, gã đã tham gia nhưng đến giờ chưa có thu hoạch. Lẽ nào cần phải đoạt quán quân?
Gã đi sâu vào Đồ Tô ma nhãn, mong manh mối về Đại Tùy đột nhiên xuất hiện trước mắt.
...

Mây đỏ ngập trời, cuốn một yêu tộc cường giả vào, luyện hóa thành huyết vụ, khiến mây càng chói lòa.
Hồng cân thiếu nữ đứng dưới đám mây, huynh trưởng chỉ với đôi thiết quyền mà trước mặt có hơn hai mươi thi thể.
Hồng cân thiếu nữ liên tục giết hơn năm mươi cường giả, thực lực còn hơn huynh trưởng, chỉ là cả hai đã mệt, bên ngoài còn hai mươi người mạnh nhất, cả đệ nhất cường giả lớp trẻ tam tộc vẫn chưa xuất hiện.
Hai huynh muội hơi tuyệt vọng, hơn hai mươi cường giả xông lên. Lao vào lá cờ, tiếng gầm hét như trống trận, thảm liệt vô cùng.
Triệu Vĩnh Khang ngầm quan sát Bạt kỳ tái sát, y và Phương Đồng Chiến có mặt ở khắp nơi nhưng không ai chú ý được họ.
Giờ y chỉ cần quan sát hai huynh muội là được.
Đúng ra là y quan sát hồng cân thiếu nữ.
Phương Đồng Chiến đứng sau lưng, cúi đầu không nói gì.
Hơn hai mươi người nối nhau, quá nửa chết trước lá cờ, còn lại bỏ chạy.
Hai huynh muội không vui, vì họ biết mới chỉ bắt đầu, tiếp đó cường giả mới xuất hiện, họ đã cạn sức rồi.
Triệu Vĩnh Khang hơi thở dài, nhìn thiếu nữ, nhãn thần vô cùng phức tạp.
"Không ai ngờ họ đoạt quán quân."
"Họ cũng không ngờ quán quân thật sự là muội phu."
Thời gian qua đi, hai huynh muội càng lúc càng lấy làm lạ: Bạt kỳ tái sát có thời gian hạn chế, đến lúc họ sẽ là quán quân, nhưng tam vị cường giả vì sao còn chưa xuất hiện?
Lúc hơn hai mươi đa cường giả chiến tử, Tôn Lập đứng trên đỉnh núi cách không xa, hơi thở dài định đi xuống thì xuất hiện một người: Triệu Vĩnh Khang.

"Để ngươi cạnh tranh với họ là không công bằng."
"Giết đệ nhất cao thủ lớp trẻ của cả ba tộc mà còn thời gian tu luyện, xem ra ngươi tiến bộ nhiều rồi!"
Tôn Lập nhướng mày: "Chỉ là tiến bộ nhỏ, chưa đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, có gì đáng khen."
Triệu Vĩnh Khang nhìn gã: "Muội tử không tìm thấy ngươi thì cuống lên, không ngờ ngươi đến Đồ Tô. Đồ Tô cách Đại Tùy rất xa, sao ngươi đến được?"
Tôn Lập cười khổ: "Nói thì dài, đệ bị khốn ở đây, không tìm được đường, đúng rồi, sao đại ca đến đây? Đang tìm đường về hả?"
Tôn Lập và y hôm biết nhau, uống đến hào hứng nhưng quên không nói rõ một số việc nên nói, Tôn Lập thấy Triệu Vĩnh Khang thì biết Triệu Thục Nhã không hề nguy hiểm, vì có Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, y luôn hổ thẹn với nàng, không chủ động hỏi, thành ra cứ hiểu lầm dến giờ.
Triệu Vĩnh Khang ngẩn người, gã không hiểu về Lão triệu gia nên tưởng y cũng bị khốn tại Đồ Tô. Y thì đứng ở góc độ của mình, thích thì đến Đồ Tô rồi đi, chưa không ngờ Tôn Lập bị khốn tại đây.
"Không."
Triệu Vĩnh Khang nhăn nhó.
Tôn Lập hiểu ra: "Tức là đại ca có cách rời khỏi đây?"
Triệu Vĩnh Khang cười ha hả: "Đương nhiên, ta có thể đưa ngươi rời Đồ Tô."
Tôn Lập cười to: "Hóa ra lối ra ở đây, Thông u chi hồn, quả nhiên không sai, ha ha ha!"
Triệu Vĩnh Khang mù mờ: "Thông u chi hồn? Gì thế?"
Tôn Lập kể lại quá trình từ Ô Hoàn đến Đồ Tô, Triệu Vĩnh bảo: "Những nghi hoặc đó thì ta đều có thể giải đáp."

"Vạn cổ hồng hoang... Thôi vậy, liên quan đến nhiều bí mật nên không nói, tránh để tương lai đệ bị liên lụy. Chỉ cần biết không gian thông đạo từ Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô ma nhãn là cho những người như ta đến Đồ Tô ma nhãn quan sát Bạt kỳ tái sát."
"Chính giữa Đồ Tô ma nhãn, không gian thông đạo đến Dạ Khiếu bộ lạc Cổ Cương Tuyền vì tiện tới Tinh Thần hải quan sát vạn niên cổ thú xâm thực."
Tôn Lập nhớ lại lúc rời Vĩnh Một uông dương gặp vạn niên cổ thú phá đảo.
"Đồ Tô là chỗ bọn ta luyện binh, Phương thúc xuất thân Đồ Tô. Bạt kỳ tái sát kỳ thực là kỳ thi bọn ta ngầm thúc đẩy, hòng phát hiện người mới để trọng điểm bồi dưỡng. Nếu vạn niên cổ thú đến gần Đồ Tô quá, bọn ta sẽ đích thân xuất thủ xử lý. Vì thế cần quan sát mé Tinh Thần hải."
Tôn Lập hiểu ra: "Phong ấn Đồ Tô ma nhãn là trận pháp to lớn vô cùng, chắc là của các vị."
"Tất nhiên. Đồ Tô tu chân văn minh tuy trình độ cực cao, nhưng chưa đủ năng lực bố trí trận pháp đó."
"Tức là đại ca từ Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô ma nhãn rồi đi ra?"
Triệu Vĩnh Khang lắc đầu: "Không, ta đi suốt để xem Đồ Tô là thế nào."
Tôn Lập nhìn y, không lấy làm lạ.
Ánh mắt đó khiến Triệu Vĩnh Khang hơi ngượng: "Đệ muốn về lúc nào? Bất quá ta chỉ đưa được đệ rời Vạn cổ hồng hoang, còn qua Thiên La quốc và Quỷ Nhung thì không giúp được, ta phải về phục mệnh."
Tôn Lập vừa ý lắm rồi: "Đệ còn đồng bạn cần đi cùng."
"Họ ở đâu?"
"Dạ Khiếu bộ lạc."
Triệu Vĩnh Khang cười: "Được, chúng ta qua không gian thông đạo Đồ Tô ma nhãn. Thế nào, có muốn xem Đồ Tô ma nhãn trong truyền thuyết không?"
Tôn Lập sáng mắt.
Giải quyết vấn đề cũng như chữa bệnh, chỉ cần đúng cách là xong.
...

Liên tục bảy tiếng chuông vang lên khắp Đồ Tô ma nhãn, Bạt kỳ tái sát kết thúc, tân quán quân xuất hiện!
Hai huynh muội ngang nhiên rời Đồ Tô ma nhãn, tất cả xôn xao.
Không ai dám tin, ròi nghi ngờ, rồi sợ hãi, kính sợ, tâm trạng thay đổi phức tạp, họ hiểu Bạt kỳ tái sát tàn khốc vô cùng, không có chỗ cho thủ đoạn.
Họ tận mắt thấy truyền kỳ mới hình thành.
Dưới ánh sáng của truyền kỳ, Tôn Lập không có gì đặc biệt, gã không ra, Giang Vĩnh Hán cũng thế, người Thiên Hạc thành dám chắc Giang Vĩnh Hán đã giết gã rồi chết trong tay hai huynh muội.
Tam tộc thanh niên đệ nhất cao thủ liên quan đến nhiều thế lực. Tuy ai cũng bảo việc ở Bạt kỳ tái sát thì để Bạt kỳ tái sát giải quyết nhưng ai cũng biết sau này hai huynh muội tất khó khăn vô vàn, thế lực sau lưng ba cao thủ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người Thiên Hạc thành vẫn kiêu ngạo: Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, sao xứng là đối thủ của Giang Vĩnh Hán?
Triệu Trung Dũng của Hán Vương thành cười lạnh: Không có lam y công tử thì ngươi chỉ là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà thôi!
...
Tôn Lập và Triệu Vĩnh Khang đi trước, Phương Đồng Chiến tại đi sau, đi trong Đồ Tô ma nhãn mà Triệu Vĩnh Khang cứ ngứa ngáy.
Tôn Lập nhìn y: "Đại ca muốn ghé quán rượu?"
Triệu Vĩnh Khang đỏ mặt: "Thôi, huynh muội họ hiện tại danh thanh đang lên, lẽ nào còn ở đó bán rượu."
Tôn Lập bảo: "Không đến xem sao biết người đó không vì huynh mà bán rượu ở đấy?"
Triệu Vĩnh Khang buồn bã, một chốc sau hất đầu: "Không cần, như đệ nói, ta không gặp là còn một phần hi vọng, không thì sẽ triệt để thất vọng."
Tôn Lập tắt tiếng trước việc Triệu Vĩnh Khang nói thế, những rất hiểu.
Đi thêm một lúc, Triệu Vĩnh Khang kéo Tôn Lập lại định nói gì đó.