Gã nhìn Tống Ngọc Dung, thấy nàng ta đáng thương, không tiện nhắc việc thù lao: "Không có việc gì thì mỗ về nghỉ."
Gã gật đầu lui ra.
Ô Loan thở dài: "Tiểu thư, chúng ta nói chung không thiệt, tiểu thư gặp được người thật lòng với mình..."
Tống Ngọc Dung ngây ra: "Ngươi nói gì?"
"Tôn Lập. Lẽ nào tiểu thư không nhận ra?"
Tống Ngọc Dung buồn bã: "Người ta sao lại thích ta? Y nói cứu ta sẽ thu tiền, ta sao mà thảm thế, ô ô ô..." Đoạn khóc lóc thương tâm.
Đích xác, nếu Tôn Lập vì nàng ta mà làm thế thì Tống Ngọc Dung sẽ thấy ngọt ngào, nhưng gã không hiểu lòng con gái, trong số những người gã gặp, trừ Đào Bạch Ngưng ra thì đều khác thường...
...
Tôn Lập về trướng bồng thì thở dài.
Gã không ngờ uy lực đại đỉnh và thiên tử ngọc tỷ như thế, ban nãy suýt động thủ giết Giang Vĩnh Hán, Thương Định Khôn chen vào thì đành đợi tới Bạt kỳ tái sát.
Giết Giang Vĩnh Hán không có lợi gì, chỉ là gã không thích hạng người đó, gã không nhận ra tầm của mình đã khác.
Khi xưa để sống sót phải dốc toàn lực đấu với tọa trấn cao thủ Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng mà giờ đối diện Giang Vĩnh Hán tới Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, chỉ vì “không vừa mắt” là giết luôn.
Gã lại nghĩ: Để đến Bạt kỳ tái sát cũng được, tránh khỏi tai mắt chúng nhân, cứ bắt Giang Vĩnh Hán hỏi về huyết nguyệt ác lực đích sự tìn.
Tối đó gã không ngủ, luyện chế phong ấn trận bàn. Dù trong Bạt kỳ tái sát chi cần nghỉ ngơi thì cũng được an toàn.
...
"Ô, ô ô - - " Ngoài xa vang lên tiếng còi, là La sát tộc.
"Thịch, thịch, thịch..." Tiếng trống vang vọng từ yêu tộc.
Từ doanh trại phía nhân tộc vang vọng tiếng địch.
Tam đại bộ tộc đã chuẩn bị xong.
Thương Định Khôn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, doanh trại của hai tộc kia bốc lửa. y cúi đầu, hai mươi đệ tử của tứ đại thành bang đã sẵn sàng, sau lưng là đông đặc nhân tộc tu sĩ, mắt ai nấy ánh lên hưng phấn.
Thương Định Khôn phất tay: "Xuất phát!"
"Xuất phát!" Hai mươi tuyển thủ gầm lên, hóa thành hai mươi tia cầu vồng, lao vào Đồ Tô ma nhãn.
Sau lưng hai mươi người, nhân tộc vang tiếng bàn luận.
"Đoán xem lần này tộc nào thắng?"
"Còn phải hỏi? Khẳng định là chúng ta!"
"Vị tất, nghe nói La sát tộc mấy năm nay có mấy vị thanh niên cao thủ, người ta tư chất tiên thiên hơn chúng ta, lần này chưa biết được."
"Phì, tôn oai cho người, diệt uy phong của mình."
"Có Giang Vĩnh Hán, đệ nhất khẳng định là của chúng ta!"
"Đúng, trong tứ đại thiếu thành chủ thì Lại Nguyên Nghĩa, Thương Thất Phu và Mễ Cao Vân đều hơn xa tu sĩ trẻ tuổi của hai tộc kia, không tính đến Giang Vĩnh Hán cảnh giới tối cao nữa. Giang Vĩnh Hán đến bảy phần sẽ thành nhân tộc đệ nhất cường giả trong tương lai. Sẽ là tu sĩ đầu tiên trong bảy trăm năm nay vào Vạn cổ hồng hoang!"
"Không sai, lần này đệ nhất, khẳng định là của chúng ta."
"Có nghe không, doanh trại của Giang Vĩnh Hán tối qua có chuyện."
"Hình như là người ngưỡng mộ Tống Ngọc Dung xông vào, suýt bị đánh chết, may mà Thương Định Khôn xuất thủ..."
"Hả, không phải tự sát sao? Tống Ngọc Dung và Giang Vĩnh Hán tâm đầu ý hợp, y định đánh ghen chắc."
Trong tiếng bàn luận có tiếng Thương Định Khôn hỏi theo lệ: "Còn ai muốn tham gia?"
Đương nhiên không, ai muốn vào đó tự sát?
Đúng lúc đó có một nam một nữ bước ra.
Tôn Lập ngẩn người, gã tưởng chỉ mình mình, không ngờ còn người khác nữa.
Hai người này khá quan mắt, La Vân Ngũ bảo: "Không phải hai huynh muội bán rượu hả?"
Chúng nhân xôn xao, thiếu nữ đội khăn đỏ, anh tư rờ rỡ, tạo ấn tượng cực sâu, giờ nàng ta không đội khăn nhưng càng đĩnh bạt, eo càng thắt lại, có phong vận khác với lúc ở quán rượu.
"Các ngươi?" Thương Định Khôn hơi nhíu mày, hai huynh muội cùng cười, khí thế tăng tới Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng!
"A!" Chúng nhân cả kinh, chỉ Tôn Lập không bất ngờ, lúc ở quán rượu gã đã biết cả hai áp chế cảnh giới, không ngờ họ lại tham gia Bạt kỳ tái sát.