Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 373: Q.21 - Chương 17: Liên Hoàn Kế (Thượng)






Trong sơn cốc có thạch ốc, sau đại chiến đều hỗn loạn. Tôn Lập thu dọn xong, để bọn Sùng Dần ở ngoài, gã kiểm nghiệm bình nước.
Ao nước khiến gã cảnh giác, người khác tất đã bỏ qua.
Gần nửa canh giờ sau, Tôn Lập khẳng định: "Đúng là Tông lan quả!"
Tông lan quả là dược tài hiếm, không hẳn trân quý, sử dụng lại không rộng rãi.
Gã biết Tông lan quả và Lộc tê thảo hòa tan vào sẽ sẽ thành độc dược mạn tính!
Độc dược này phát tác cực chậm nhưng dược hiệu rất bền, dù là yêu tộc cũng bất tri bất giác tan hết công lực.
Chu Túc Bát bán Đại la tán và Ngọc hư đơn cho Dạ Khiếu bộ lạc đều chứa Lộc tê thảo!
Tôn Lập bất an, đến Cổ Cương Tuyền tìm Phong Bảo Bảo.
Gã lấy làm lạ: Lộc tê thảo quá ít, phát tác chậm, lại chỉ khiến yêu tộc chiến sĩ mất ba phần chiến lực
"Cẩn thận, La sát có thể quay lại!" Tôn Lập nhắc chúng nhân, Sùng Dần bất ngờ: "Sao thế?"
"Chu Túc Bát, quả nhiên có vấn đề, e đã câu kết với Cổ Sơn thị!"
Tám người ra ngoài Cổ Cương Tuyền, sơn cốc chợt vang tiếng hú!
"Sao hả?!"

Yêu tộc xông hết ra, họ không lo vì trên bảo lũy có hơn trăm yêu tộc canh gác - - đời nào họ không phòng bị La sát dùng hồi mã thương?
Một trăm yêu tộc này vào Cổ Cương Tuyền đầu tiên, hơn nghìn chiến sĩ luân phiên tắm, hơn một năm không vào Cổ Cương Tuyền, họ không chịu nổi.
Mọi yêu tộc xông lên hai vách núi. Phong Bảo Bảo từ Cổ Cương Tuyền đi ra, gặp bọn Tôn Lập: "Tôn tiên sinh, sao thế?"
"E là La sát quay lại!" Tôn Lập nói nhỏ với Phong Bảo Bảo, nàng ta nghiến răng: "Chu Túc Bát khốn kiếp, Dạ Khiếu bộ lạc đãi y không bạc, y dám liên hợp với La sát lừa gạt chúng ta! Qua được hôm nay, Phong Bảo Bảo này nhất định xé xác y!"
Nàng ta nhìn bọn Tôn Lập nói nhỏ: "Chư vị tiên sinh. Việc này xin đừng nói ra!"
Giang Sĩ Ngọc không hiểu: "Vì sao? Nói ra để tất cả chuẩn bị?"
Phong Bảo Bảo diêu đầu: "Chuẩn bị gì? Chúng ta không kịp phối chế giải dược. Nói ra chỉ tổ loạn lòng quân, may mà chỉ mất ba phần chiến lực, có Phá giáp phù thì chưa chắc sẽ thua La sát!"
Chúng nhân thấy có lý, cùng gã lên thành.
Vì phân lượng Lộc tê thảo không đủ, độc tính phát huy chậm nên khi yêu tộc chiến sĩ nhận ra thì đã muộn.
Đứng trên thành nhìn xuống, La sát chiến sĩ nhảy nhó trong bóng tối trước lúc lê minh như quỷ hỏa bay vào hiệp cốc.
A Cổ Long nheo mắt, cảm giác La sát khắp núi lại dâng lên, nếu là nhân tộc tất khó tránh bị ảnh hưởng nhưng yêu tộc huyết mạch cháy rực niềm hiếu chiến. A Cổ Long bạt chiến đao, cắm xuống đất, trống gõ được lấy khỏi trữ vật không gian, giơ lên đỉnh đầu.
"Ma Lặc Đinh, ta gõ trống cho ngươi!"
Cái trống bay tới chỗ Ma Lặc Đinh nhưng bị một cánh tay ngăn lại, âm thanh vang vọng, rơi xuống trước mặt Phong Bảo Bảo.
Đại yêu nữ vương rút dùi: "Ta gõ trống cho ngươi!"
A Cổ Long sôi trào nhiệt huyết, quỳ xuống: "Đa tạ vương thượng! A Cổ Long tuyệt không nhục mệnh!"
Cốp! Cốp! Cốp! Cốp! Cốp!! Cốp! Cốp!...
Mỗi tiếng trống vang vọng trong lòng yêu tộc chiến sĩ, vương thượng đứng trên đỉnh bảo lũy gõ trống, đốt lên ngọn lửa trong lòng yêu tộc.
"Giết - - "
A Cổ Long cầm đao gầm lên, dẫn yêu tộc chiến sĩ lao xuống, hai dòng xanh đỏ hòa vào nhau.
Nhiệt huyết giao phong, Tôn Lập đi trên thành, liên tục có tiêu thương bay qua, các loại bản mệnh pháp thuật của La sát xẹt qua nhưng gã như không thấy, cơ hồ không phải đi trên chiến trường mà lãnh tĩnh trấn định đi dạo.
Mắt gã như thương ưng quan sát mỗi chi tiết trên chiến trường.
La sát quay lại, binh lực tới hơn bảy trăm, còn tăng liên tục, tuyệt đối là Cổ Sơn thị dốc lực tập kích!
Từ lúc Cổ Cương Tuyền được đoạt lại rồi La sát phản kích chỉ chưa đầy một đêm. Cổ sơn La sát như đợi sẵn Dạ Khiếu bộ lạc!
Vì sao họ chịu nhường Cổ Cương Tuyền? Đương nhiên vì để yêu tộc tăm Cổ Cương Tuyền mà độc tính phát tác, nhưng vì sao không đợi thêm để toàn bộ độc tính phát huy? Vì sao không cho thêm độc dược?

Vẫn còn nhiều nghi vấn.
Thực lực yêu tộc vẫn bị ảnh hưởng, nhưng họ có Phá giáp phù nên ưu thế rõ rệt.
La sát chỉ có chừng ba mươi pháp khí được cho Thiên thần thiết, không phù hợp với việc tìm được khối như cối xay.
Song phương giằng co, A Cổ Long dũng mãnh vô cùng, không ai chống nổi.
Bộ lạc đệ nhị dũng sĩ Thiện Túc mất duệ khí, đi sau A Cổ Long làm đồ phu.
Tôn Lập không nghĩ nhiều, đứng trên tường quan sát chiến trường.
Phía sau La sát liên tục có chiến sĩ tràn tới, một viên đại tướng Tôn Lập thì cười trào phúng rồi rút tiêu thương ra ném.
Tiêu thương rơi tay y là rực hỏa quang.
Hỏa quang hư ảo càng lúc càng mạnh, hóa thành trường long, lao vào Tôn Lập!
"Tiên sinh cẩn thận!"
Phong Bảo Bảo gõ trống kêu to, Tôn Lập như không thấy hỏa long mà đnưgs bất động. Hỏa long xô tới, bọn Sùng Dần không ai định “cứu”.
"Oàng - - "
Tôn Lập giơ tay, Bá vương chưởng Cách không thần cấm chụp lấy hỏa long. Hỏa long giãy giụa nhưng vô hiệu.
La sát đại tướng cả kinh, y đứng thứ hai trong Cổ Sơn thị thập đại bộ tướng, đòn này toàn lực phát ra, thậm chí sử dụng cả bản mệnh pháp thuật "Hỏa hóa long”, nhưng bị kẻ trên thành dùng một tay ngăn lại!
Y giậm chân, ngón chân ấn sâu xuống đất, toàn lực thôi động bản mệnh pháp thuật, cách không điều khiển! Hỏa long tăng gấp ba sức mạnh, quyết thoát khỏi Cách không thần cấm để nuốt chửng Tôn Lập.
Tôn Lập thản nhiên, Bá vương chưởng hơi cong, La sát đại tướng biến sắc, bản mệnh pháp thuật mất khống chế! Hỏa long chợt quay lại với tốc độ gấp ba lần.
"- - Oành!"

Tiêu thương xuyên qua La sát đại tướng, hỏa long nổ tung, đá cháy lên văng tứ tán!
Sau lưng Tôn Lập rực ngân quang, chí tôn cấp Thiên môn long pháo hiện lên, nhắm vào khu rừng sau lưng La sát, trong đó ít nhất còn ba trăm danh La sát chiến sĩ.
"Oành!"
Quang mang xé tan bóng đêm trước lê minh, mặc đất như mọc thêm một vầng thái dương. Khu rừng và số La sát chiến sĩ tan biến vô ảnh vô tung.
Đồ Tô lịch sử chưa từng xuất hiện pháp khí cỡ đó, tất cả lặng ngắt, cả đao kiếm đâm vào địch nhân cũng cứng lại.
Phong Bảo Bảo dừng dùi trên không, ngây ra nhìn Tôn Lập, Thiên môn long pháo đại biểu cho tử vong lơ lửng trên không, chấn nhiếp lưỡng tộc!
A Cổ Long giẫm chân lên ngực một La sát, tay ấn vào đầu đối thủ, tay kia giơ chiến đao chém xuống, y dùng phương thức tàn nhẫn thống khoái này chém hơn hai mươi La sát chiến sĩ, tuy vẫn còn hung hãn nhưng không khỏi mệt mỏi.
Y vốn kiêu ngạo, chiến ý vẫn rừng rực, một mình giết hơn hai mươi La sát chiến sĩ, chiến tích này ai không kiêu ngạo?
Phát pháo của Tôn Lập khiến hào tình của y đều thành trò cười.
Trên chiến trường yên tĩnh, Tôn Lập tựa hồ không chú ý mình tạo thành chấn động, cúi đầu nhíu mày: "Sự tình không ổn...” Chí tôn thiên môn long pháo hủy diệt đấu chí của La sát, yêu tộc từ hai cánh đổ xuống, bao vây không đầy bảy trăm La sát còn lại, không gặp nhiều chống cự cũng bắt được con tin.
La sát chiến sĩ đầu hàng, không phải vì yêu tộc quá mạnh mà vì thân ảnh ở trên thành!
Mỗi La sát chiến sĩ đều cảm được áp lực từ gã, gã đấu với yêu tộc mà không yên lòng, cứ liếc xem có gì đó xảy ra không.
La sát chiến sĩ không thể chiến đấu, ném binh khí chịu trói.