Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 36: Q.3 - Chương 4: Cổ Băng Nhai






Nghìn năm nay, di tích Dạ La tộc thỉnh thoảng lại được phát hiện, xuất thế mấy trọng bảo, nguyên liệu trân quý vô vàn. Nên với các tu sĩ, di tích Dạ La tộc là bảo địa.
Vọng Minh đạo nhân già đời, sợ các đệ tử lộ phong thanh, bị các phía kia trong thất đại phái biết tin nên gạt luôn cả họ.
Cả hai thương lượng một phen, chuẩn bị đến Đại Lương thành xem xét, chợt Vọng Hư chân nhân nghĩ ra: "Đúng rồi, đệ đi tiếp ứng Vọng Kiếp sư đệ, họ sao rồi?"
Vọng Minh đạo nhân vỗ trán: "Đệ vui mừng quá nên quên mất." So với việc Đại Lương thành sắp có trọng bảo xuất thế, Vọng Kiếp và mấy đệ tử đó không là gì.
"Vọng Kiếp sư đệ đã chết, trong các đệ tử đi cùng chỉ có Tôn còn sống."
Y kể lại câu chuyện Tôn Lập bịa ra, chưa xong là Vọng Hư chân nhân biến sắc: "Đều chết rồi? Trừ Tôn Lập ra không còn ai? Chung Lâm cũng chết rồi?"
Vọng Minh đạo nhân gật đầu, không hề bi ai: "Đúng."
"Phiền rồi..."
"Ân?" Vọng Minh đạo nhân không hiểu.
Vọng Hư chân nhân e dè nhìn về hậu sơn: "Chung Lâm là hậu nhân của vị lão tổ tông đó, chỉ có huynh và Vọng Kiếp biết chuyện này nên Vọng Kiếp mới đưa y theo để chăm nom, ai ngờ!"
Thân phận của Chung Lâm không giấu được Vọng Hư chân nhân cũng như Vọng Kiếp chuyên môn phụ trách tân đệ tử. Vị lão tổ đó hiển nhiên không muốn nhiều người biết nên trừ hai người thì cả Vọng Minh cũng mù tịt.
"A!" Vọng Minh tròn mắt. Vị lão tổ đó mà biết hậu nhân chết trong nhiệm vụ không hề nguy hiểm thì không rõ phẫn nộ đến mức này.
Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh nhìn nhau, hiểu ý.

V lão tổ đó mất hậu nhân cũng đành, việc ở Đại Lương thành không thể giấu được, ngần ấy bảo vật trân quý đành do vị lão tổ đó chọn, cả hai vốn định liên thủ nuốt gọn nhưng giờ không thể, không biết bao nhiêu năm nữa mới vượt được Chân nhân cảnh lão tổ vẫn ép trên đầu họ lâu nay.
Vọng Hư chưởng giáo càng hớn hở.
Cư đệ và vãn bối chết rồi, cả hai không hề bi thương, mà chỉ tính toán thiệt hơn, cũng không thấy có gì ăn năn, quả thật là do tâm tính, không thuốc nào chữa được.
"Sư huynh, chi bằng để Tôn Lập..."
Vọng Hư hiểu ngay: "Dù Tôn Lập gánh tội, vị lão tổ đó không trút giận vào chúng ta thì khó ngăn lão tổ đến Đại Lương thành, cách này không xong."
Không thể hãm hại Tôn Lập, Vọng Minh tiếc lắm.
"Thôi đã, việc này tạm để đấy, giam Tôn Lập lại, ngày mai triệu tập chúng vị sư huynh đệ hội thẩm, tội sẽ do y gánh, lão tổ cần chỗ phát tiết lửa giận, tiểu tử này coi như xui xẻo."
Vọng Hư chân nhân tùy miệng nói đã quyết định số phận bi thảm của Tôn Lập mà không hề ăn năn gì.
Bọn Vọng Hư đều biết vị lão tổ đó không dễ chịu, coi mạng người như cỏ rác, hơi tí là một đạo thiên lôi nổ tung đối phương. Tôn Lập không chỉ gánh tội thay mà nhận cả một đạo tuyệt mệnh phù!
Vọng Minh không ra, một đạo linh phù bay đến chỗ mấy nội môn đệ tử.
Đệ tử đứng đầu trầm giọng: "Theo bọn ta."
Tôn Lập nhíu mày: "Đi đâu?"
"Cổ Băng nhai!"

...
Cổ Băng nhai ở hậu sơn Tố Bão sơn, thuận theo một đường mòn toàn cây gai dài mấy chục dặm, cách động thiên phúc địa các sư thúc tu hành càng lúc càng xa, trước mặt xuất hiện một đỉnh núi không cao lắm.
Ngọn núi này cực kỳ hiểm ác, trên ấy trăm thước là băng giá, núi non chung quanh cũng chỉ mọc được tùng mai chịu rét.
Cổ Băng nhai là chỗ hối lỗi của Tố Bão sơn, chỉ là tàn khốc hơn, đệ tử lên đó không lâu sẽ đông thành băng thi.
Vọng Minh đạo nhân đưa gã lên đây để gã tự sinh tự diệt, trút giận cho chân nhân lão tổ.
Bên dưới đỉnh núi có địa sát âm mạch nên rất lạnh. Cổ Băng nhai giam giữ môn nhân phạm tội ở đỉnh núi. Hàn phong như đao, mấy nội môn đệ tử đưa Tôn Lập vào một sơn động trên Cổ Băng nhai xong là đi ngay, khởi động trận pháp phong bế sơn động.
Tôn Lập lạnh run lên, đến đây mới hiểu tương lai mình sẽ thế nào!
La Hoàn cười lạnh: "Hừ, muốn lạnh chết ngươi? Trước kia thì quỷ kế này không tệ nhưng giờ, hắc hắc, chúng ta vừa giết Hỏa khôi!"
Tôn Lập lấy Hỏa khôi hồn tinh thủ ra, hơi hấm lan tỏa toàn thân, dễ chịu hơn nhiều.
Hỏa khôi do địa tâm hỏa mạch hình thành, địa tâm hỏa mạnh hơn địa sát âm mai nên Hỏa khôi hồn tinh dễ dàng xua tan khí lạnh.
...
Trong thư viện, Sùng Bá nổi giận: "Không tra xét gì đã nhốt lên Cổ Băng nhai! Dù là chúng ta ở đó ba ngày cũng biến thành cục băng, các sư thúc nghĩ thế nào hả, định hại chết Tôn Lập? Không được, chúng ta đi gặp chưởng giáo chân nhân!"
Sùng Dần kéo gã, lắc đầu: "Vọng Minh sư thúc hạ lệnh thì có mặt chưởng giáo chân nhân, mệnh lệnh này tất được chưởng giáo chân nhân chấp nhận."

Sùng Bá tức giận, vết thương hình con rết rung lên, như quỷ vật lao ra!
"Ầm!" Y vỗ nát bàn, không kiêng dè gì: "Vọng Hư vô đức lại vô năng! Tố Bão sơn để y làm chưởng giáo, sao lại không sa sút? Lúc nào cũng chỉ lo cho cá nhân, sớm muộn gì Tố Bão sơn cũng bị mấy tên khốn đó khiến cho đạo thống tiêu vong..."
Sùng Dần giật mình, bịt miệng y: "Ngươi điên rồi, nhưng lời đó cũng nói ra được! Tôn Lập đã lên đó, chúng ta ở ngoài còn nghĩ cách cứu y được, ngươi nói lung tung thì cả chúng ta cũng bị nhốt lên, khi đó mới là hết!"
Sùng Bá giật tay ra hầm hừ: "Còn cách gì nữa?"
Sùng Dần tựa hồ hạ quyết tâm: "Chúng ta cùng đến xin lão tổ tông..."
Sùng Bá biến sắc: "Được không? Lão tổ tông tính khí thế nào ngươi cũng biết."
"Vì thế mới có hi vọng!"
...
Hỏa khôi hồn tinh có một điểm sáng là linh hồn Chung Lâm. Tôn Lập thở dài, lúc trước gã cho y cơ hội, trừ vì hợp tính y, còn vì lo lắng quay lại Tố Bão sơn sẽ bị Vọng Kiếp vu hãm, có y làm chứng thì không sợ nữa.
Nhưng giờ thấy ý nghĩ đó quá ngây thơ, Chung Lâm chỉ là đệ tử bình thường, họ hi sinh gã thì làm gì coi lời của một quỷ hồn là bằng chứng.
Tựa hồ cảm ứng thấy Tôn Lập, Hỏa khôi hồn tinh ánh lên linh quang như khói, Chung Lâm hư ảo xuất hiện.
"Lạnh thật!"
Chung Lâm run lên, đều là thói quen, quỷ hồn không sợ khí lạnh.
"Nơi này là..." Chung Lâm nghi hoặc. Tôn Lập ngẫm nghĩ: "Vọng Kiếp chết rồi, tâm nguyện của Chung huynh đã thành, có thể an tâm lên đường."
Mắt Chung Lâm sáng lên: "Chết rồi? Chết thế nào? Nói rõ cho tại hạ nghe!"
Tôn Lập kể lại, Chung Lâm nghiến răng: "Chết dễ thế, không để y nếm mùi thống khổ nhất đời thì thật quá dễ cho y!"

Tôn Lập nhạt giọng: "Huynh chưa bắt đầu tu linh, hiện tại nghỉ ngơi thì có thể vào luân hồi, chúng ta hợp nhau, tiếc là không may mắn, đi thôi..."
Tôn Lập tiếc rẻ, tại Tố Bão sơn khó lắm mới gặp một đệ tử hợp tính.
Chung Lâm gật đầu, không tiếc nuối gì: "Tuy nhiên tiện nghi cho lão cẩu đó nhưng cũng hoàn thành tâm nguyện. Tôn Lập, nếu lục đạo luân hồi mà còn quay lại được nhân đạo, hi vọng chúng ta vẫn là bằng hữu tốt!"
Tôn Lập khẽ mỉm cười, vẫy tay: "Bảo trọng!"
Chung Lâm cười tươi, mở tâm thần, toàn bộ linh hồn từ Hỏa khôi hồn tinh đi ra, từ từ tan đi. Đến khi y hoàn toàn tỏng suốt là yên nghỉ.
Chợt linh hồn y ngưng tụ lại: "Câu hỏi ban nãy huynh chưa đáp, đây là đâu, có phải huynh gặp khó khăn gì không?"
Tôn Lập thản nhiên: "Chúng ta đã về núi, đây là Cổ Băng nhai, e lần này thất bại, họ bắt mỗ gánh tội."
Gã nhìn quanh, cười lạnh: "Họ định để mỗ chết rét tại đây rồi trút hết tội ỗ. Tiếc là mỗ có Hỏa khôi hồn tinh, họ tính toán thành ra sai lầm! Muốn mỗ gánh tội thì mỗ sẽ kể hết, xem ai xấu hổ hơn!"
Tôn Lập đã tính xong, thậm chí nhờ La Hoàn dạy một loại trận pháp đơn giản khuếch đại giọng nói cho cả Tố Bão sơn nghe được. Như thế sau này không thể ở lại, nhưng so với bị xử tử thì kết quả đó vẫn hơn.
Chung Lâm ngẫm nghĩ, một chốc sau, hạ quyết tâm: "Ta ở lại giúp huynh."
Tôn Lập xua tay: "Bất tất, mình mỗ đủ rồi. Thêm huynh cũng thế, đừng chần chừ việc vào luân hồi..."
Chung Lâm lắc đầu: "Tiên tổ nhà ta là vị chân nhân lão tổ trong núi. Vốn việc này không có gì nhưng vì tại hạ chết, bọn Vọng Hư tha môn không biết làm gì nên đem huynh ra làm con dê thế tội."
Tôn Lập cả kinh, Chung Lâm gật đầu: "Ta nói thật đấy."
"Bình tĩnh, chúng ta sẽ đợi xem kịch: lúc chúng phán xét huynh thì thả tại hạ ra, để xem sắc mặt các trưởng bối thế nào!"
Chung Lâm bình thản nói nhưng trong lòng Tôn Lập nóng lên, liên tục gặp bất công, suýt không giữ được mạng mà còn phải gánh tội hộ thì dù gã bình tĩnh hơn cũng như muốn nổ tung lồng ngực!