Tôn Lập cầm binh khí đó đầy quỷ dị, Vũ Vĩnh Nguyên chỉ nhìn là chợt run lên!
Cảnh giới của y và Tôn Lập khác nhau, Tôn Lập lúc trước qua việc Ma nhãn cự nhận đánh vỡ Luân hồi bàn mà biết ma binh này đáng sợ. Vũ Vĩnh Nguyên là chân nhân lão tổ, sức mạnh có thể chạm tới hơn xa!
Ma nhãn dù nhắm chặt nhưng Vũ Vĩnh Nguyên cảm giác như có ai đó ở hư không nhìn mình.
Tích tắc đó, Vũ Vĩnh Nguyên có xung động muốn bỏ chạy!
Y chỉ Chân nhân cảnh, sao chống nổi chí cường ma binh có thể phá được lục đạo luân hồi trong bản nguyên quy tắc của một thế giới?
Tiếc là Vũ Vĩnh Nguyên không nhận ra, chỉ thấy sỉ nhục, lại đi sợ một tử vật?!
Y bỏ chạy tất Tôn Lập không làm gì được, Chân nhân cảnh cường giả thì gã không đuổi kịp.
Nhưng Vũ Vĩnh Nguyên cuồng nộ lao tới tấn công!
Tôn Lập không hiểu sao lại rút ma nhận ra.
Từ khi lấy được ma nhận, siêu cấp thần binh này vẫn nhắn chặt ma nhãn. Tôn Lập không hiểu vì sao lúc đó lại lấy Ma nhãn cự nhận ra. Gã không thể sử dụng, nhưng cầm Ma nhãn cự nhận vào thì thấy yên lòng hẳn.
Tựa hồ dù đấu với Chân nhân cảnh, thậm chí Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả. Chỉ cần có cự nhận, gã cũng không sao.
Gã không biết cảm giác có phải do ma binh truyền ình nhưng cảm giác đó với gã chưa đủ!
Khâu Thần Lộc tự tận, Sùng Bá trọng thương, Sùng Dần trúng độc, huynh đệ thư muội gần như thụ thương hết, tất cả trút hết lên lão đầu này! Những người này dù ai thương thì Tôn Lập còn khó chịu hơn chính gã bị.
Nếu không thể giết Vũ Vĩnh Nguyên. Tôn Lập sẽ khó chịu như Giang Sĩ Ngọc!
Tựa hồ cảm thụ được lửa giận của gã, huyết nguyệt ác lực hơi dấy lên, Ma nhãn cự nhận khẽ rung theo!
"Không xong!" Võ Diệu và La Hoàn cả kinh, nhưng không biết vì sao, Tôn Lập không nghe thấy!
Tôn Lập giơ tay, Ma nhãn cự nhận từ mảnh Luân hồi bàn vuột ra.
Thân đao cổ kính, rãnh thoát máu màu vàng, tất cả đều chìm trong sức mạnh kỳ dị.
"Ầm, ầm, ầm..."
Thinh không nổi sấm, thâm lam sắc quang mang cùng sức mạnh vô cùng từ vô tận hư không dồn lên Ma nhãn cự nhận.
"Xoạt!"
Vô số đạo điện quang từ ma nhãn tản đi, mí mắt ma nhãn hơi động chứ không mở ra.
Điện quang khiến tay Tôn Lập cầm cự nhận cháy khét, gã nghiến răng, sức mạnh đó chảy vào thân thể, có huyết nguyệt ác lực làm "Nội ứng". Tôn Lập thậm chí không thể đẩy ra!
Lòng gã kinh đào hãi lãng, trước đó cho là huyết nguyệt ác lực có vấn đề, quả nhiên không sai!
Nhưng huyết nguyệt ác lực và sức mạnh từ hư không xa xôi không làm gì, mà Ma nhãn cự nhận khiến gã có thể coi thường thiên hạ.
"Sức mạnh của y sao lại xuyên việt Thiên cương tinh bích, đến được đây?!" Võ Diệu gầm lên.
La Hoàn cuống lên: "Sao ta biết được? Huyết nguyệt ác lực vốn không gây ra phiền hà thế này, chúng ta đi rồi thì tất xảy ra việc gì đó..."
"Dạ Ma Thiên mau nói đi!" Võ Diệu cấp hống.
"Không được! Y đã nói hai lần, thêm nữa là chúng ta không thể ẩn tàng được!"
"Không được thì thôi, y không nói là chúng ta xong đời bây giờ!"
"Dạ Ma Thiên..."
Lưỡng vị lão tổ tranh cãi, Tôn Lập không nghe thấy, tựa hồ có sức mạnh nào đó ngăn cách. Từ hư không vô tận mà làm được như thế thì không kém gì tam vị lão tổ lúc đỉnh cao!
Tôn Lập lúc đó con ngươi vàng đậm, nếu phóng đại vô số bội sẽ nhận ra là hai ám kim ma long!
Ma long uốn mình ngoài con ngươi, tựa hồ do dự, không xâm nhập vào trong.
Gã giơ tay quá đầu, ma nhận chỉ xéo lên, mí mắt ma nhãn hơi rung.
Không ai nhận ra nhát đao đó thế nào, kể cả Tôn Lập và Vũ Vĩnh Nguyên!
Sức mạnh cách không truyền vào Tôn Lập còn hơn cả tưởng tượng, ai nấy biết nhát đao này kinh thiên động địa, sơn hà biến sắc!
Nhát đao vô thanh vô tức xuất, vô thanh vô tức thu.
Nếu có Chí nhân cảnh cường giả thì may ra thấy được manh mối.
Tôn Lập chỉ thấy Vũ Vĩnh Nguyên và con đường nghìn trượng sau lưng y, Ô Hoàn hoàng thành cùng tan biến!
Gã biết đấy là kết quả của nhát đao nhưng không hiểu chém ra thế nào.
Gã nhận ra ma nhận kéo cánh tay hơi động, nhanh không tin nổi.
Chân nhân cảnh cường giả bị diệt...
Trên ma nhận, ma nhãn chỉ hơi động mí, không hề mở ra.
"Vù - - "
Tôn Lập có “tiếng gió” cực tốc lướt qua, Vũ Vĩnh Nguyên tan biến là sức mạnh đó cùng huyết nguyệt ác lực thu vào cốt tủy ở chân trái gã, bất động.
Sức mạnh thần bí trong mắt Tôn Lập hóa thành ám kim ma long cũng tan theo.
Gã "tỉnh" lại.
"Lưỡng vị lão tổ, sao thế?"
Võ Diệu và La Hoàn cực kỳ ngưng trọng: "Xử lý tình huống đã rồi tính."
...
Vũ Vĩnh Nguyên tan biến, trận chiến kết thúc với kết quả không ai ngờ.
Tuy không ai thấy Vũ Vĩnh Nguyên chết thế nào nhưng y biến mất, bọn Tôn Lập vẫn thản nhiên ở tại kinh đô.
Ô Hoàn hoàng thành cùng Vũ Vĩnh Nguyên tan biết!
Tức là hoàng đế bệ hạ chết rồi.
Ô Hoàn biến thiên.
Cả kinh đô lặng ngắt, nửa canh giờ sau mới có bộ hạ của Khâu Thần Lộc đến giúp Tôn Lập. Vũ Dương Lôi và Vũ Dương Hùng đều bỏ đi, Tôn Lập giết được Vũ Vĩnh Nguyên, họ không thể đấu nổi.
Ai cũng không hiểu: Tôn Lập mạnh đến cỡ nào mới dễ dàng giết được Ô Hoàn đệ nhất nhân!
Độc mà Sùng Dần trúng theo Mễ Diệu Ngọc là không giải được nhưng với La Hoàn không đáng một xu, nguyên liệu của Tôn Lập không thiếu linh dược, nhanh chóng luyện xong giải dược, Sùng Dần thổ ra ba ngụm máu bầm rồi tỉnh lại.
Nhưng người khác đã uống đơn dược đả tọa liệu thương, chỉ Chung Lâm vừa huyết tế Vũ Thiên Hồng, khí huyết thịnh vượng, ngồi kể lại cho Sùng Dần nghe, y thở dài, nhìn Sùng Bá với ánh mắt khác.
Tôn Lập tổn hao không ít, giải độc cho Sùng Dần xong thì tựa vào tường thở hồng hộc, Vân Chỉ Nhạn tới nơi, thấy họ như thế thì mắt đỏ lên.
Tôn Lập xua xua tay: "Cô nương đừng tới, nàng ta đang điều tức."
Vân Chỉ Nhạn ngây ra nhìn Tô Tiểu Mai, gật đầu, Tôn Lập nhận ra nàng ta khó chịu hơn là rơi lệ.
...
"Vũ Vĩnh Nguyên là tam thúc của Vũ Dương Phong, khi xưa tài hoa vô cùng, rất có thể thành trữ quân. Nhưng không biết vì sao, Vũ Vĩnh Nguyên chợt bị tuyển vào Thiên Sư các tu luyện."
"Một khi thành tu sĩ sẽ không thể kế thừa đại thống. Vũ Vĩnh Nguyên nổi giận nhưng bị tu sĩ Thiên Sư các đưa đi."
"Năm năm sau, Vũ Vĩnh Nguyên đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, thiên tư quả kinh nhân, Ô Hoàn tu chân giới hiện giờ thì Bộ Thanh Duyên, Hướng Thiên Tiếu đều không so được."
"Lúc đó đại ca của y, hoàng đế sau này, đã được lập làm thái tử. Vũ Vĩnh Nguyên đang đêm xông vào thái tử đông cung cưỡng bức thái tử phi, tức là mẹ ruột của Vũ Dương Phong sau này."
"Thái tử và hoàng đế nổi giận, tống y và Thiên Sư các nhốt lại. Liền ba mươi năm. Vũ Vĩnh Nguyên lúc ra đã Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, cả Ô Hoàn chỉ có năm người đáng là đối thủ của y."
"Vũ Dương Phong lúc đó cực kỳ thê thảm, vì mẫu thân bị cưỡng bức nên hoàng đế bệ hạ cực kỳ khắc bạc với y, lúc Vũ Vĩnh Nguyên tìm thấy Vũ Dương Phong thì y đang tranh ăn với lợn trong chuồng!"
"Vũ Vĩnh Nguyên dùng thế sét đánh không kịp bưng tau, trong một đêm giết hết con cái của hoàng đế khiến hoàng đế bệ chết vì giận. Rồi y khống chế Thiên Sư các, đưa con lên làm hoàng đế. Y tự thấy mình nợ Vũ Dương Phong quá nhiều nên Vũ Dương Phong cần gì y cũng đáp ứng."
Mấy hôm sau kinh đô yên tĩnh lại, Vân Chỉ Nhạn ở trong quận chúa phủ uống trà với bọ Tôn Lập, Sùng Dần và Chung Lâm, kể lại những chuyện xấu xa của Ô Hoàn hoàng thất.