Gần nửa ngày, tri thức và lý thuyết tất yếu được Võ Diệu truyền cho Tôn Lập.
Gã nhìn lại linh văn trận trang đầu tiên, thấy ngay nhiều khuyết điểm, dù trước đó gã rất tống công cũng không thể cải tiến.
Có và không có danh sư chỉ dẫn cách nhau rất xa.
Tiếp đó là thực nghiệm với linh thú.
Tôn Lập chọn loại có liên quan đến bảy loại trong linh thú bí điển của Kim Dương phái.
Trong thú binh linh hoàn có gần nghìn nhất cấp thú binh, nhị cấp thú binh cũng có bảy con, tạm thời chưa xuất hiện tam cấp thú binh.
Linh nguyên mà nhị cấp thú binh cung cấp không đáng gì với gã nên khi chúng thăng cấp, gã không nhận ra.
Mở thú binh linh hoàn tìm một lúc thì gã chọn "Kim dực long nha hổ".
Kim dực long nha hổ là nhị cấp thú binh, tiềm lực rất lớn. Nó ở tầng thứ hai trong thú binh linh hoàn, chiếm một dãy núi, lại tìm được điển tịch, tu luyện đã tiểu thành.
Nó thường ấn trảo xuống đỉnh núi hú vang, phong vân lôi động, uy phong rỡ ràng, khí thế bất phàm.
Quan trọng nhất, Kim dực long nha hổ và Quả công linh hổ trong linh thú bí điển của Kim Dương phái khá giống nhau.
Quả công linh hổ có đẳng cấp cao nhất trong Kim Dương phái, chỉ chưởng môn và trưởng lão được phân.
Nhưng với Tôn Lập thì Quả công linh hổ quá tệ, kém xa Kim dực long nha hổ.
Gã bắt Kim dực long nha hổ ra, nhị cấp thú binh bắt đầu có linh trí, chỉ là không thể hóa thành hình người hay nói năng mà thôi.
Kim dực long nha hổ biết là đại cơ duyên, ngoan ngoãm nằm dưới chân gã.
Tôn Lập nói: "Khẳng định sẽ thống khổ, ngươi cố chịu nhé!"
Kim dực long nha hổ gật đầu đầy linh tính.
Tôn Lập chỉ tay, linh nguyên chảy vào thể nội Kim dực long nha hổ.
Tuy có kinh mạch đồ của Quả công linh hổ nhưng còn khác biệt với thực tế, gã muốn dùng linh nguyên triệt để kiểm tra kết cấu kinh mạch của nó.
Tổng thể tương tự Quả công linh hổ nhưng chi tiết thì khác biệt khá lớn.
Tôn Lập thường dồn linh nguyên vào nhầm kinh mạch, Kim dực long nha hổ đau đến run rẩy nhưng vẫn cố nén.
Lúc gã hiểu rõ kinh mạch thì nó đẫm mồ hôi, nằm bệt dưới đất, không còn sức vẫy đuôi nữa.
Tôn Lập đã có tính toán: kinh mạch của Kim dực long nha hổ phức tạp hớn, ví như kinh mạch của Quả công linh hổ có những đoạn thẳng, nhưng của Kim dực long nha hổ thì có thêm mấy xoáy vòng, thậm chí có ám huyệt.
Khác biệt lớn nhất là thể nội Kim dực long nha hổ có thêm ba ám mạch so với Quả công linh hổ!
Tôn Lập cho Kim dực long nha hổ uống linh đơn rồi bảo nó nghỉ, đoạn lấy Thú thần ấn của Quả công linh hổ ra nghiên cứu thật kỹ, tiếp đó thiết kế linh văn trận trang mới.
Gã vạch lên da thú, kết cấu linh văn xuất hiện, Võ Diệu và La Hoàn không quấy nhiễu.
"Kết cấu không tệ ..." La Hoàn khen.
Võ Diệu tán đồng, nhưng cũng lo lắng: "Linh cấu sư đều thế, ban đầu linh cảm như suối, sau này, kỹ nghệ càng lúc càng cao, linh cảm lại càng lúc càng ít, hiện giờ thì không thể biết sau này ra sao."
Tôn Lập dựa vào kinh mạch Kim dực long nha hổ, thiết kế ra chín kết cấu cơ sở rồi chọn một.
Kết cấu này tận dụng tối đa tam đạo ám mạch của Kim dực long nha hổ.
Nếu các kết cấu phụ trợ phối hợp tốt, sẽ tăng gấp đôi sức mạnh của Kim dực long nha hổ!
Gã lại thiết kế một chuỗi trận pháp phụ trợ - - gã cũng như mọi linh cấu sư đều đi từ khó đến dễ.
Chẵn một ngày gã mới hoàn thành thiết kế linh văn trận trang, nhìn kiểu gì cũng vừa ý.
Võ Diệu đương nhiên không hề khách khí mắng gã, coi tác phẩm đó không đáng một vu, rồi chỉ ra bốn nhược điểm..."
Xác định thiết kế đồ xong là gã chế tác.
Tôn Lập có không ít nguyên liệu, nhưng chứa đượ linh văn trận trang thì không nhiều, ví Cửu nha bạch tượng bì mà Triệu Thục Nhã khắc trận pháp sở dụng đích, thì không bằng.
Gã kiểm tra nguyên liệu trong trữ vật không gian, Võ Diệu nhắc: "Muốn thành linh cấu sư xuất sắc, một số điều kiện phụ trợ là bắt buộc, ví như kho nguyên liệu tất phải dị thường phong phú. Sau này nên chú ý bổ sung, không chỉ nguyên liệu quý mà loại bình thường cũng càng nhiều càng tốt, không có thứ nào quý, chỉ có thứ phù hợp..."
Tôn Lập ghi nhớ, đồng thời tìm được nguyên liệu: Bạch hóa nham tích bì.
Tuy kém xa Cửu nha bạch tượng bì nhưng cũng không tệ, gã không nhớ là lấy được của ai.
Xử lý bằng thủ pháp đặc thù xong, gã thi triển Tử cực thiên hỏa, cẩn thận luyện chế.
Xử lý xong là đến trận pháp nguyên liệu.
So với trận pháp thông thương, linh văn trận trang cần tỉ mỉ hơn nhiều, nguyên liệu phối hợp cũng cầu kỳ hơn.
Tôn Lập chuẩn bị xong mới lấy trận pháp đao bút ra chế tạo linh văn trận trang.
Bắt đầu gã mới hiểu vì sao linh cấu sư trở thành nghề cao quý nhất tu chân giới - - vì quá khó.
Tôn Lập đã được Võ Diệu huấn luyện về trận pháp phong ấn nên cơ sở không tệ.
Vì thế gã càng hiểu độ phức tạp của linh văn trận trang.
Dù thế, gã cũng không ngờ thất bại nhiều như thế.
Lần đầu, hai nét khắc trận pháp gần nhau dính lại khiến trận pháp bốc cháy, Bạch hóa nham tích bì thành tro. Lần thứ hai, hai nhúm bột nguyên liệu đã xử lý xong, lúc cho vào trận pháp thì dính vào nhau khiến nổ tung, gã văng đi, làm gãy một cái bàn, mãi không dậy nổi. Lần thứ ba, trận pháp đao bút bị linh văn trận trang hình thành sức mạnh cổ quái lôi kéo, suýt cắt đứt một ngón tay gã. Lần thứ tư, Bạch hóa nham tích bì có một điểm chưa xử kỹ.
Lần thứ năm... Lần thứ sáu... Lần thứ bảy...
Liên tục thất bại, Tôn Lập cũng khổ não. Gã chuẩn bị một tấm Bạch hóa nham tích bì, thực tế thì linh văn trận trang này chỉ cần cỡ nửa bàn tay là đủ.
Tôn Lập cho là tấm Bạch hóa nham tích bì như thế là đủ, nguyên liệu khác cũng đủ, nhưng không lâu sau thì cạn hết.
Tôn Lập lại chuẩn bị hai mươi phần.
Hết Bạch hóa nham tích bì, gã chuẩn bị thêm, nguyên liệu khác hết thì lại chuẩn bị...
Chẵn ba mươi tư lần thất bại thì gã mới thở phào, hoàn thành linh văn trận trang!
Chất lượng chỉ tạm được, cơ bản đạt mục tiêu. Tôn Lập chợt thấy hài lòng!
"Võ tổ, lão nhân gia nhận xét đi? Đừng đả kích quá, tiểu tử kiệt sức rồi, không chịu nổi phê phán nữa..."
Võ Diệu hầm hừ: "Tạm coi là được."
Tôn Lập lỏng người, thu linh văn trận trang, lên giường ngủ.
Gã ngủ rất say, không nghe thấy lời Võ Diệu và La Hoàn đối thoại.
"Lần đầu tiên thất bại ba mươi bốn lần đã thành công, thành tích không tệ!"
Võ Diệu không vui vẻ: "Đâu chỉ không tệ? Lần đầu chế tác linh văn trận trang, là ‘nhập môn khảm". Một trăm năm mươi lần mà thành công là hợp lệ, trăm lần mà thành công sau này sẽ thành đại gia. Năm mươi lần trở xuống là thiên tài! Biết bao người không qua nổi nhập môn khảm..."
La Hoàn lấy làm lạ: "Vì sao không nói với y?"
Võ Diệu tức giận: "Tiểu tử này quá đáng giận, mỗi lần khen là y cứ lằng nhằng, nói là ảo giác, thế thì ta không để y có ‘ảo giác’ đó nữa!"
"Ồ, hóa ra là thế, ta còn tưởng thành tích của y hơn ngươi khi xưa nên ngươi mất mặt...".
"Đánh rắm!" Võ Diệu mắng, như con thỏ bị giẫm đuôi, La Hoàn cười ha hả, biết mình chạm vào nỗi đau của y.
Cả hai không ngờ Tôn Lập tư chất kém cỏi nhưng về linh văn trận trang lại là thiên tài!