Kỵ sĩ thủ lĩnh thủ tung nhát kiếm thứ hai!
"Đinh!"
Hàn quang điểm vào phi kiếm, cạnh hắc y nữ tử xuất hiện một người.
Bàn tay khẽ xoay, hàn quang thu về.
Tô Tiểu Mai!
Năm con bạch sắc cự lang rú vang lao vào rừng, kỵ sĩ thủ lĩnh cười gằn: "Biết ngay có kẻ lén lút..."
Tô Tiểu Mai lạnh lùng nhìn y.
Cự lang xông vào rừng, một tráng hán mặt sẹo từ trên cành cây nhả xuống, nhát phủ đóng đinh nó vào nền đất.
Kỵ sĩ nhảy lên nhưng bị tráng hán chụp gót chân văng xuống.
Một lần không đã, quăng đi quăng lại vài lần!
Sùng Bá ném kỵ sĩ không còn ra hình người đó đi: "Chưa đủ độ."
Y tìm kỵ sĩ khác thì nhận ra chiến đấu đã kết thúc.
Sùng Dần tay lóe lam quang, Lam lôi song xà thích tan biến.
Bạch sắc cự lang và kỵ sĩ không rõ là bị thương gì nhưng nội tạng đều tan nát.
Lý Tử Đình mới thu Thiên mục ngũ nghi lại, xuất ba kiếm là kỵ sĩ huênh hoang vô cùng và bạch sắc cự lang đã thành thi thể, nàng ta chưa kịp thể hiện uy lực của Thiên mục ngũ nghi nên tiếc rẻ.
Lam lôi song xà thích và Thiên mục ngũ nghi đều do Tôn Lập cho, gõ có đò tốt hơn.
Cạnh Giang Sĩ Ngọc là hai thi thể không đầu, gồm một kỵ sĩ và bạch sắc cự lang. Y từ từ thoát khỏi trạng thái yêu hóa.
Đông Phương Phù giẫm đôi giày đẹp đẽ lên một thi thể: "Ai bảo bắt nạt nữ nhân!"
Trước mặt Chung Lâm là hai xác khô, y chép chép miệng, tỏ vẻ chưa đã, y hệt Sùng Bá: mình hạ thủ nhanh thế mà sao không kịp tên thứ hai?
Tôn Lập không có cơ hội xuất thủ nên lắc đầu: "Máu tanh quá, bạo lực quá..."
Kỵ sĩ thủ lĩnh gần như tronng tích tắc nhận ra năm thủ hạ tắt ngóm sinh mệnh khí tức!
Y đầm đìa mồ hôi!
Năm huynh đệ đều chỉ thấp hơn y một cảnh giới, cộng thêm linh thú thì không thể coi thường, dù người đứng sau lưng y cũng không thể hạ được tất cả nhanh thế.
Y giật dây cương: "Đi!"
Bạch sắc cự lang rất nhạy cảm với nguy hiểm, chủ nhân nói là nó chạy ngay...
Tô Tiểu Mai nhướng mày!
"Chát! Chát! Chát!"
Dây thừng buộc bạch lang tan nát.
Kỵ sĩ thủ lĩnh và bạch lang trúng vô số đao. Bạch lang còn theo quán tính lao đi, thiên linh cái của kỵ sĩ rời thân thể đầu tiên, rồi tới mắt mũi tai, rồi tới cổ, vai...
Đủ loại mảnh vụn rơi xuống, sau cùng chỉ còn bốn ngọn trảo của bạch lang.
"Phụt!"
Máu lại phun ra!
Bọn Tôn Lập từ trong bóng cây đi ra, thấy thế thì ngẩn người, Giang Sĩ Ngọc nói nhỏ với Tôn Lập: "Ta thấy ban nãy còn hiền hòa chán..."
Tôn Lập gật đầu.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vỗ tay: "Tiểu Mai. Giết hay lắm! Loại người đó chết không hết tội!"
Tô Tiểu Mai lau tay, hàn quang tan đi, quay nhìn thì hắc y nữ tử đã ngất xỉu.
"Cô nương!" Tô Tiểu Mai kinh hô, đỡ nàng ta dậy, Đông Phương Phù giúp sức.
Giang Sĩ Ngọc định qua, bị Lý Tử Đình kéo lệch.
Chung Lâm sờ mũi, Giang Sĩ Ngọc thẹn vô cùng nhưng vẫn nói cứng: "Ta chỉ nể mặt..."
Sùng Dần dỏng tau: "Thứ gì rơi vỡ ấy nhỉ?"
"Là mặt mũi của Tiểu Ngọc!" Chung Lâm ôm bụng cười.
Nam nhân cười, nữ nhân tíu tít cứu hắc y thiếu nữ.
Tôn Lập đứng trước thi thể bạch lang, nhíu mày quan sát.
Chúng nhân xuất thủ, các kỵ sĩ gần như không thể phản kháng nhưng Tôn Lập vẫn thấy thực lực của bạch sắc cự lang không như biểu hiện.
Bạch sắc cự lang ngang với nhất cấp thú binh nhưng lại thể hiện được sức mạnh hơn nửa cấp.
Nếu chỉ có một con thì còn bảo là thiên phú dị bẩm.
Nhưng cả đàn bạch lang đều như thế thì phải có nguyên nhân.
Tôn Lập quan sát, chiến giáp của bạch lang rất tinh tế, trên nền bạc có khắc kim sắc hoa văn. Là cửu phẩm pháp khí.
Tuy đẳng cấp không cao, nhưng linh thú được trang bị cỡ này thì chứng minh với các tu hành giả đó, linh thú được coi trọng.
Tôn Lập chú ý đến trán bạch lang có hoa văn cổ quái ẩn tàng sau mớ lông trắng, lúc nó chạy thì hoa văn tựa hồ phát ra quang mang.
Tay gã ấn lên trán thi thể bạch lang, Tử cực thiên hỏa hóa thành sợi cỡ như sợi tóc lướt qua, đốt cháy mớ lông, có điều được khống chế h cực kỳ tinh xảo, không ảnh hưởng đến làn da.
Cạo lông đi, hoa văn lộ ra.
Tôn Lập thấy quen mắt, nhíu mày, Võ Diệu và La Hoàn định lên tiếng thì gã nói: "Là linh văn trận trang!"
Chính xác là một linh văn trận trang không đầy đủ.
Dù Tôn Lập cũng thấy linh văn trận trang này "quá tệ": Nét khắc trận pháp loạn xạ, làm giảm hẳn tỷ lệ lợi dụng sức mạnh, thiết kế thô thiển, hiển nhiên người chế tác rất kém, khiến linh văn trận trang tiên thiên bất túc; ở rìa có phần bị cháy, do lúc gắn lên bạch sắc cự lang thì thao tác không đúng, ảnh hưởng đến năng lượng giữa linh văn trận trang và thân thể bạch lang lưu thông.
Đích đích xác xác có thể coi là linh văn trận trang, vì nó có yếu tố cơ bản nhất: Tụ năng.
Tôn Lập tính thầm, linh văn trận trang cỡ này thì linh cấu sư tệ nhất Đại Tùy cũng mỗi ngày làm được một cái.
Sản lượng nghe ra không nhiều nhưng thực tế mười phần kinh nhân.
Vì thông thường với linh cấu sư câp thấp nhất tại Đại Tùy thì chế tác linh văn trận trang đạt mức cơ bản, ít nhất cũng mất ba tháng.
Trong đó gồm cả kết cấu, xử lý nguyên liệu, làm theo yêu cầu.
Dù sử dụng đồ hình của tiền nhân để lại thì cũng mất hai tháng.
Một ngày là xong, đủ thấy linh văn trận trang này thô thiển thế nào.
Nhưng cấp thấp thế nào thì dùng được cho linh thú sử dụng thì Tôn Lập vẫn thấy lần đầu, ở Đại Tùy thậm chí còn chưa nghe nói tới.
Linh văn trận trang rất trân quý, cường giả thường phí tận tâm huyết mà chưa chắc có được, đời nào đem cho linh thú?
Tôn Lập hiếu kỳ, Võ Diệu nói: "Nhận thức trước kia của ngươi là sai. Linh văn trận trang tối ban đầu dùng cho linh thú."
Tôn Lập bất ngờ: "Cái gì"
Võ Diệu giải thích thêm: "Linh văn trận trang uy lực cực lớn, nhưng ngươi tưởng tượng đi, lúc đầu tiên ai dám cho thứ phức tạp như thế, lại kết hợp với kinh mạch, huyệt đạo vào mình? Vạn nhất có vấn đề thì nhất thân tu vi tan hết!"
Tôn Lập nghĩ thấy cũng đúng, nếu gã là tu sĩ đầu tiên có ý tưởng về linh văn trận trang thì chắc không dám dùng ình ngay.
"Nên thứ này lúc đầu được thí nghiệm với linh thú. Linh thú được gắn đều tăng cao thực lực, sau đó qua nhiều đời thực nghiệm mới có một tên điên dám dùng cho người. Nhưng người và linh thú khác nhau, ví như khả năng kinh mạch chịu được lượng linh nguyên cực hạn. Nên lúc đầu có nhiều vấn đề, lại qua không biết bao nhiều đời thay đổi, linh văn trận trang mới có thể hoàn mỹ gắn lên mình tu sĩ."
"Sau đó một tu chân văn minh kỷ, tức là hủy diệt một tu chân văn minh, rồi mấy vạn năm nữa thì hình thành một tu chân văn minh mới, qua di tích mà phát hiện ghi chép về linh văn trận trang, có thể dùng cho tu sĩ, dần dần không ai biết thứ này có từ bao giờ."
"Xem ra tu sĩ ở đây gắn linh văn trận trang cho linh thú mà bản thân không có, vì họ chỉ biết được phần đơn giản nhất, chỉ dùng được cho linh thú chứ không thể cho tu sĩ dùng."
Võ Diệu không muốn nói nhiều, trước khi Tôn Lập tiêu hóa được những gì y nói thì y lại đưa ra lý niệm ngược hẳn: "Linh văn trận trang tuy là thành quả tối cao của tu chân văn minh, tăng cao chiến lực cho tu sĩ, hình thành nghề nghiệp cao quý nhất tu chân giới là linh cấu sư, nhưng thật ta với tu chân giới thì nó là họa hại."
Tôn Lập ngẩn người, Võ Diệu dừng lời như có ý kiểm tra Tôn Lập. Tôn Lập ngẫm nghĩ rồi tỉnh ngộ: "Đúng, linh văn trận trang tăng cường cho chiến lực tu sĩ khiến họ có cảm giác giả tạo chứ không ích gì với đại đạo."
Có thể nhờ cách khác có được sức mạnh sẽ không toàn tâm toàn ý tu luyện.
Võ Diệu tiếp lời: "Kỳ thực sử dụng linh văn trận trang có thể tăng cao cảnh giới, ví như ngươi Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, có thể thành Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng. Có cảm giác đó thì khi đột phá càng thuận lợi. Nhưng đấy chỉ là đi tắt, chỉ có tác dụng với cấp thấp, càng lên cao hiệu quả này càng kém, nên ngươi chỉ còn có được sức mạnh, tổng hợp lại thì linh văn trận trang với đại đạo có hại nhiều hơn."
Võ Diệu dừng lại: "Đấy là lý do vì sao dến giờ ta chưa truyền thụ linh văn trận trang cho ngươi."
Tôn Lập không khỏi lo lắng: "Lẽ nào tu chân giới có ngần ấy tiền bối mà không nhận ra?"
La Hoàn hầm hừ: "Khẳng định nhiều người biết nhưng nhân tộc thích sức mạnh hơn cả."
Võ Diệu cũng nói: "Các ngươi đang lúc nguy hiểm, linh văn trận trang giúp ích rất nhiều, đằng nào ngươi cũng phải học, giờ là cơ hội."
Bọn Tô Tiểu Mai khiêng hắc y thiếu nữ vào gốc cây, cho uống linh đơn, một lúc sau thì hơi thở của nàng ta liền mạch, sắc mặt hồng nhuận hẳn, tất cả thở phào.
Lý Tử Đình nhìn các nam nhân rồi lấy y phục từ trữ vật không gian ra mặc cho thiếu nữ, che đi chỗ rách trên ngực bị kỵ sĩ thủ lĩnh rạch.
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập còn đứng cạnh thi thể bạch lang: "Tôn Lập, nhìn gì hả?"
Tôn Lập xua xua tay, không đáp, ngồi xổm cạnh thi thể kiểm tra linh văn trận trang trên trán bạch lang, Võ Diệu giảng giải kỹ khuyết điểm.
Sùng Dần thu hết trữ vật giới chỉ về, mở ra xem toàn linh thạch, linh phù, không mấy giá trị.
Phân chia xong, tất cả biết Tôn Lập không có hứng với những thứ đó nên không quấy nhiễu.
Võ Diệu giảng giải thấu triệt linh văn trận trang này, coi như lần đầu tiên bàn kỹ như thế với gã. Cũng như mở cửa kho báu, Tôn Lập nghe rất hào hứng, Võ Diệu nói xong mà gã còn thích thú!
"Xong rồi?”
Võ Diệu ấm ức: "Đồ vớ vẩn này có gì mà giảng? Ta nói nhiều thế cũng nhờ tri thức uyên bác..."
Tôn Lập biết y chưa khoác lác xong: "Được rồi, đa tạ lão nhân gia."
Võ Diệu ấp úng: "Cơ sở của ngươi rất tốt, trận pháp, linh phù tại thời đại này không tệ, nhưng ta thất tốt nhất là bắt đầu từ linh thú."
Về kinh mạch của linh thú bây giờ, Võ Diệu và La Hoàn không biếtt, Tôn Lập phải tự nghĩ.
Gã nhìn thi thể bạch lang: Ô Hoàn quốc có người gắn được linh văn trận trang cho linh thú thì chứng tỏ có linh thú kinh mạch đồ...
Gã ngẩng lên, chúng nhân đang đợi.
"Chúng ta rời đây đã, truy binh e còn đồng môn, bị cầm chân thì cũng phiền."
Chúng nhân gật đầu, Tô Tiểu Mai cõng hắc y thiếu nữ, chúng nhân cùng đi.
Lúc qua gốc gây hắc y thiếu nữ giấu trữ vật giới chỉ, Tôn Lập co tay, huyền thiết cổ kiếm bay ra móc về.