Phùng Trung cực kỳ ghen tị nhưng không biết làm thế nào.
Sau cùng y không ngã lòng, hỏi Điền Anh Đông: "Điền sư huynh, thế nào?"
Bọn Giang Sĩ Ngọc cũng nhìn Điền Anh Đông với vẻ hiếu kỳ.
Điền Anh Đông thản nhiên, không chen lời, Phùng Trung hỏi thì mới đáp: "Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng."
Trước đó y Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, tăng liền ba cấp, thu hoạch lớn hơn cả!
Bọn Giang Sĩ Ngọc kinh ngạc nhưng nghĩ ra tư chất của y vốn tốt nhất, như thế cũng đúng.
Phùng Trung cúi đầu, lòng đầy ghen tức cuồng nộ. Y không cho là Điền Anh Đông tư chất tốt thì thu hoạch lớn, cũng không vì thân với Điền Anh Đông hơn mà vui mừng vì đồng bạn tăng tiến, chỉ nghĩ: Vì sao thu hoạch lớn nhất không phải là ta!
Chúng nhân đợi thêm một canh giờ, Lục Bạt Đỉnh vẫn chưa ra.
Lạc Vân Bằng thở dài, chợt lên tiếng: "Những người khác thế nào?"
Đứng gần y nhất Sùng Bá, nghe thế cũng ngẩn người.
Lạc Vân Bằng nhạt giọng: "Những người vào đó, dù là của Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn, hay đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, nhiều người không bằng các vị, lẽ ra họ phải ra trước, những người tư chất không tệ thì dù muộn hơn cũng không thể bây giờ chưa ai ra."
Sùng Dần bước lên, do dự rồi vòng tay trầm giọng: "Trong đó chỉ còn lại Lục sư huynh và Tôn Lập."
Y phục Lạc Vân Bằng rung lên, bốn thân truyền đệ tử cả kinh: "Gì hả!"
Sùng Dần kể sơ qua, Lạc Vân Bằng xanh lét mặt mày: "Không ngờ, đường đường khai quốc thiên tử, vì trường sinh mà biến mình thành cương thi!"
Thân truyền đệ tử lấy ghế từ trữ vật không gian ra: "Sư tôn, nghỉ đã?"
Lạc Vân Bằng xua tay: "Ta đợi Bạt Đỉnh."
Chúng đệ tử thở dài.
...
Cũng như trong Ác Vân động. Ở trong Thánh Thống chi địa càng lâu càng có lợi.
Lục Bạt Đỉnh đã thành biểu tượng mới của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hào quang đệ nhất nhân lớp trẻ bao trùm lên y, cũng có nghĩa là còn rất lâu nữa, Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn giữ bảo tọa Đại Tùy đệ nhất đại phái.
Sùng Dần nói là "trong đó chỉ còn Lục sư huynh và Tôn Lập" thì Lạc Vân Bằng và các đệ tử đều hiểu là: Tôn Lập sắp ra, Lục Bạt Đỉnh còn phải một lúc nữa.
Lạc Vân Bằng thoáng hối hận vì kế hoạch vào Thánh Thống chi địa lần này, trước đó y cho rằng thiệt hại chủ yếu là do thủy tộc trong long mạch sẽ lấy mạng chừng một nửa đệ tử. Tuyệt đối không ngờ trong thái tổ mộ huyệt lại có luyện thi đại thành, khiến gần như toàn bộ đệ tử mất mạng!
Trong lúc này, mỗi đệ tử đều quý giá, tổn thất hơn bốn mươi người thì chỉnh thể thực lực kém đi không ít.
Thêm hai canh giờ mà vẫn chưa thấy ai ra!
Chúng nhân nhìn nhau, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu kinh ngạc: "Tôn Lập sư đệ sao còn chưa ra? Có việc gì sao?"
Giang Sĩ Ngọc không vui lẩm bẩm: "Vì sao Tôn Lập ra trước? Tại Ác Vân động không phải Tôn Lập ra sau cùng hả."
Lục Bạt Đỉnh như ngọn núi không thể vượt qua, trước đó quá sáng chói, ngay cả việc ở Ác Vân động thì ai cũng cho là y bị đệ tử khác làm vướng chân chứ không kém hơn Tôn Lập.
Ai cũng cho là Tôn Lập không thể hơn được Lục Bạt Đỉnh.
Dù Giang Sĩ Ngọc cũng chỉ lẩm bẩm, không dám quá tin tưởng.
Thời gian cứ trôi đi, Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh vẫn chưa ra.
Sùng Dần nhíu mày, Sùng Bá cúi đầu hỏi: "Sao hả?"
Sùng Dần nhìn Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân: "Coi như đặt Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh vào vị trí cạnh tranh."
Sùng Bá cũng nhận ra: "Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh tất không muốn thế nhưng nhìn người Kim Phong Tế Vũ lâu kìa... e là không thể chấp nhận kết quả Lục Bạt Đỉnh thất bại."
Lạc Vân Bằng đứng ở cửa động như cây thương chỉ lên trời, bốn thân truyền đệ tử cũng mong ngóng. Kim Phong Tế Vũ lâu tổn thất hai mươi chín đệ tử tinh anh, tạm thời không thể chấp nhận kết quả Lục Bạt Đỉnh bại trước Tôn Lập.
Sùng Dần nói: "Không chỉ họ, e là cả Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không chấp nhận được?"
Lục Bạt Đỉnh là kiêu ngạo của Kim Phong Tế Vũ lâu, không thể thất bại.
Cả hai lắc đầu.
Trời tối dần.
Chúng nhân chợt quay phắt lại, trên con đường có một toán bóng đen lao tới. Bọn Sùng Bá liền giới bị!
Lạc Vân Bằng xua tay: "Không cần khẩn trương, người nhà."
Tố Bão sơn chúng nhân ngẩn người, người dẫn đầu là bốn trong lục vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu cũng tới.
Theo sau là gần trăm môn nhân Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lạc Vân Bằng biến sắc: "Lục lão tổ, sao các vị lại đến đây?!"
Lục Khiêm Vĩnh võng tay: "Lâu chủ thứ lỗi, bọn lão phu liên thủ động liễu khởi động truyền tống trận, lão phu không yên tâm..."
Kim Phong Tế Vũ lâu rất lớn, không phải mọi bí mật đều trong tay mình lâu chủ, phòng khi lâu chủcó chuyện thì bí mật sẽ mất theo.
Nên nhiều cấm chế mật địa, trừ lâu chủ ra thì chỉ cần tứ vị trưởng lão tụ tề là có thể mở.
Lục Khiêm Vĩnh nói xong, Lạc Vân Bằng chưa kịp lên tiếng thì có đệ tử hưng phấn vung tay: "Lâu chủ, bọn đệ tử đến nghênh tiếp Lục sư huynh xuất quan!"
"Đúng, Lục sư huynh sẽ tăng ba cấp, đạt Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, tương lai sẽ thành chân nhân lão tổ trẻ nhất Đại Tùy tu chân giới!"
Lạc Vân Bằng nhìn tơi, không chỉ các đệ tử mà tứ vị chân nhân lão tổ cũng kích động.
Lục Bạt Đỉnh chỉ tiết lộ mình là Hiền nhân cảnh đệ tam trọng cảnh giới, thực tế thượng thì y đã đạt đệ tứ trọng, nếu tăng ba cấp thì là đệ thất trọng!
Y chỉ hơn hai mươi, đạt tới cảnh giới đó thì nhiều khả năng sẽ thành chân nhân lão tổ trẻ nhất Đại Tùy. Chưa biết chừng tương lai còn đạt tới Chí nhân cảnh.
Chả trách từ chân nhân lão tổ đến đệ tử dều hưng phấn tới nghênh tiếp.
Từ Doanh Hầu cười: "Lâu chủ, đã muộn rồi, ma tu đã lui, dù có tấn công cũng phải mai, để bọn lão phu trông nom cho Bạt Đỉnh một đêm."
Lạc Vân Bằng mỉm cười: "Được."
Chúng đệ tử hoan hô. Tứ vị chân nhân lão tổ bày bàn ghế, đun nước pha trà thảo luận xem Lục Bạt Đỉnh sẽ đạt cảnh giới nào.
Tố Bão sơn chúng nhân hoàn toàn bị quên lãng.
Cùng bị quên còn cả Tôn Lập vẫn ở trong long mạch với Lục Bạt Đỉnh.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không để ý đến Tôn Lập, trong mắt chỉ còn Lục Bạt Đỉnh – vị đại sư huynh. quang mang vạn trượng, khiến lớp trẻ Đại Tùy đều mờ nhạt đó.
Lại thêm một canh giờ, chúng đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hưng phấn bàn luận, thì có tiếng bước chân vang lên từ cửa động.
Một thân truyền đệ tử của Lạc Vân Bằng phất tay: "Im lặng!"
Ai nấy chăm chú nhìn cửa động.
Giang Sĩ Ngọc ở xa hầm hừ: "Khẳng định là Lục Bạt Đỉnh!"
Y chỉ nói cho sướng mồm.
Một thân ảnh cao lớn đi ra. Quả nhiên là Lục Bạt Đỉnh!
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hoan hô, bọn Lạc Vân Bằng lại biến sắc.
"Lục sư huynh ra rồi!"
"Cung hỉ Lục sư huynh!"
"Lục sư huynh tăng tiến được mấy cấp?"
"Lục sư huynh sau này tất thiên hạ đệ nhất!"
Lục Khiêm Vĩnh hơi đắc ý nhưng cố nén, định ra đón lại nghĩ ta là cha của lão tử ngươi nên ngồi bất động.
Lục Bạt Đỉnh vội bước lên vái Lạc Vân Bằng.
Lạc Vân Bằng đỡ dậy hỏi: "Thế nào?"
Lục Khiêm Vĩnh và những người khác dỏng tai nghe.
Lục Bạt Đỉnh hơi mệt, ứng phó thủy tộc không dễ dàng gì.
"Hồi bẩm lâu chủ, đệ tử đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng sơ kỳ."
Oành! Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hớn hở.
Lục Bạt Đỉnh tuy cũng tăng tiến ba tầng, nhưng y là Hiền nhân cảnh cường giả nên tăng tiến khó hơn Điền Anh Đông nhiều, so ra, y mới là người có lợi nhất.
Lạc Vân Bằng hoan hỉ, chợt chộp lấy Lục Bạt Đỉnh: "Tôn Lập đâu?"
Dù Lạc Vân Bằng coi trọng Tôn Lập, nhưng lúc này phi thường hi vọng Lục Bạt Đỉnh tỏ vẻ buồn bã nói rằng Tôn Lập đã chết trong long mạch.
Lục Bạt Đỉnh khẽ lắc đầu: "Tôn Lập sư đệ còn ở trong đó."
"Gì hả!" Lạc Vân Bằng biến sắc.
Chúng đệ tử lặng ngắt như tờ, ngây ra nhìn Lục Bạt Đỉnh, vừa không dám tin vừa thất vọng.
"Tôn Lập còn ở trong đó lâu hơn Lục sư huynh..."
"Không thể nào!"
"Lục sư huynh là mạnh nhất, không thể thua Tôn Lập! Tuyệt đối không thể!"
Mọi đệ tử đều không nhìn nhận, Lục Bạt Đỉnh lại thua Tôn Lập! Cả hai trong tứ vị chân nhân lão tổ cũng nói: "Bạt Đỉnh thua? Bạt Đỉnh sao lại thua? Bạt Đỉnh không thể thua được!"