"Chát!"
Quỷ trảo nhắm chuẩn sơ hở của Đặng Văn Ngạn. Lam lôi song xà thích bị hai bát cấp tà linh khác cầm chân, không thể cứu viện, Đặng Văn Ngạn cố tránh nhưng vẫn bị một vết thương sâu trên tay.
Trong vết thương, mặc lục sắc độc tố nhanh chóng ăn mòn thân thể y.
Đặng Văn Ngạn cuồng nộ, bát cấp tà linh xô lên, thất cấp tà linh không vào được thì ở vòng ngoài kêu gào giận dữ.
Chát!
Đạo đạo quỷ thủ chụp tới, Đặng Văn Ngạn thương tích đầymình.
Y phẫn nộ: "Tôn Lập! Đồ hèn, có giỏi đường đường chính chính đấu với ta!"
Giọng Tôn Lập phiêu hốt bất định: "Lại sai nữa, ban đầu chính ngươi định dùng cách này hại ta, ta chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ngươi có gì không phục?"
Bát cấp tà linh và thất cấp tà linh lắc lắc đầu tìm vị trí của Tôn Lập nhưng không phá được Bản ngã luyện nên bát cấp tà linh nhanh chóng từ bỏ, chuyển chú ý tới Đặng Văn Ngạn.
"A!"
Đặng Văn Ngạn rống lên thê thảm, một quỷ thủ nhân lúc y phân tâm, như cương xoa găm vào cổ!
"Phụt!" Máu phun ra, tà linh xô tới, huyết châu không hề bị lãng phí, đều bị bát cấp tà linh nuốt trọn. Thất cấp tà linh ở ngoài gào lên tục nhưng không dám vào tranh chấp.
Đặng Văn Ngạn lắc lư, hai bát cấp tà linh vẫy quang mang bức dực, hất y văng đi, rơi xuống chỗ đàn thất cấp tà linh chi trung. Thất cấp tà linh xô lên, y chỉ còn lại bộ xương khô!
Đàn bát cấp tà linh nổi giận, nhấm chìm đàn thất cấp tà linh.
Tôn Lập chợt mở Kim nhưỡng dược điền, kim sắc lôi quang bao trùm sơn đọng, mấy nghìn tia lôi quang nhảy nhót, Diệt ma thần lôi oanh tạc dày đặc như thế, dù bát cấp tà linh cũng không chịu nổi, chỉ không đầy một canh giờ là tất thảy thất cấp và bát cấp tà linh đều bị tiêu diệt, trên mặt đất rải rác hơn trăm viên hồn hỏa!
Tôn Lập cảm thụ rõ: mấy trăm tà linh từ sâu trong Ác Vân động lao ra, nhưng Diệt ma thần lôi xuất hiện, tất cả dừng lại rồi quay lại với tốc độ còn nhanh hơn!
Diệt ma thần lôi được thu về Kim nhưỡng dược điền, mạnh hơn mấy phần, Tôn Lập không dám chậm chễ, thu hồn hỏa và di vật của Đặng Văn Ngạn rồi đuổi theo.
Lâu quá, tà linh chạy xa thì không dễ đuổi theo.
Ngày đầu chúng nhân vào động, Lạc Vân Bằng còn dẫn mấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đứng ngoài, có ngay toán đầu tiên phải ra: ba đệ tử Đô Vũ môn bị Đặng Văn Ngạn rũ bỏ, thậm chí không qua nổi một tuần hương.
Toán thứ hai là người Trầm Binh môn. Đến trưa mới ra nên thuận lợi quá quan.
Toán thứ ba là người Bạn Hổ trai. Tuy ở cùng bọn Sùng Bá thì có thể được lâu hơn nhưng họ không mặt dày đến thế, tự ra trước.
Kim Phong Tế Vũ lâu cả kinh: họ tưởng Tố Bão sơn sẽ ra đầu tiên vì tu vi thấp nhất, Tôn Lập tuy xuất sắc nhưng Ác Vân động thiên về cảnh giới, Tôn Lập không có mấy tác dụng.
Đệ tử Đô Vũ môn ra đầu tiên, cho biết Đặng Văn Ngạn một mình vào Ác Vân động, bỏ lại họ thì Lạc Vân Bằng trầm mặc.
Bảo ba đệ tử Đô Vũ môn đi xong, Lạc Vân Bằng bảo thân truyền đệ tử: "Nâng lên được đặt xuống được, lúc quan trọng thì biết từ bỏ, Đặng Văn Ngạn có tiềm chất kiêu hùng, Đô Vũ môn sẽ lại huy hoàng trong tay y!"
Đệ tử Bạn Hổ trai cho biết Tôn Lập đi một mình nhưng Tố Bão sơn chúng nhân vẫn chống chọi được, ai nấy cả kinh, Lạc Vân Bằng cũng trầm mặc.
Ngày hôm sau, vì tình hình cấp bách, Lạc Vân Bằng phải đích thân tọa trấn, không thể ở Ác Vân động tiếp, y phái mọt thân truyền đệ tử cùng mười đệ tử thông thường thay thế.
Tận tối hôm đó, Tố Bão sơn chúng nhân mời rời Ác Vân động, tuy tiều tụy nhưng không tơi tả, là toán có trạng thái tốt nhất. Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không dám coi thường nữa, vội đưa họ về.
Hôm đó, ma tu không biết ngửi thấy mùi gì mà điên cuồng tấn công, thậm chí Lạc Vân Bằng cũng xuất thủ mới đẩy lùi được.
Tối đó, Lục Bạt Đỉnh dẫn đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, tơi tả từ Ác Vân động đi ra.
Lúc đó Tôn Lập đuổi kịp toán tà linh thứ ba, Diệt ma thần lôi gầm gào, chiếu sáng sơn động tối tăm.
Diệt ma thần lôi thiên sinh khắc chế mọi âm tà chi vật, là thứ tà linh sợ nhất. Bát cấp tà linh thực tế cực mạnh, chỉ một đạo Diệt ma thần lôi cũng không làm gì được.
Nhưng Diệt ma thần lôi của gã như biển lớn!
Phát ra là cả trăm bát cấp tà linh tụ lại cũng không ngăn nổi.
Tà linh là vật đại bổ với Diệt ma thần lôi, tiêu diệt càng nhiều tà linh, Diệt ma thần lôi càng mạnh, lâu dần tà linh chỉ còn nước chạy.
Gã thu được hồn hỏa càng lúc càng nhiều, mở một trữ vật không gian cho vào.
Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Lạc Vân Bằng khổ chiến cả ngày mới được nghỉ ngơi. Ma tu tựa hồ cũng mệt nên chỉ tấn công qua loa rồi rút lui, y lập tức đến Ác Vân động.
"Tôn Lập và Đặng Văn Ngạn vẫn chưa ra?"
Đệ tử trông coi cúi người: "Hồi lâu chủ, vẫn chưa ra." Lạc Vân Bằng hơi nhăn nhó, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng khó xử, e là Đặng Văn Ngạn ngầm hại chết Tôn Lập rồi.
Thời gian tại Ác Vân động càng lâu, tương lai vào Thánh Thống chi địa càng có lợi.
Đặng Văn Ngạn giết Tôn Lập, chuyên tâm tu hành tại Ác Vân động, sau này vào Thánh Thống chi địa, chưa biết chừng sẽ siêu việt Lục Bạt Đỉnh.
Đệ tử đó nhớ đến việc lâu chủ khen Đặng Văn Ngạn, giờ thì đã hiểu nhưng thầm thở dài, tuy bội phục Đặng Văn Ngạn song thấy Lục Bạt Đỉnh sư huynh dễ gần hơn, dễ được ủng hộ, chưa biết tương lai thành tựu của ai cao hơn.
Lạc Vân Bằng hay môn nhân Kim Phong Tế Vũ lâu đều không nghĩ tới Tôn Lập. Họ so sánh Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn thì cách biệt không nhiều. Đại Tùy tu chân giới nếu còn có tương lai, các nhân vật phong vân, tranh bá thiên hạ phải là Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn, Tôn Lập cũng xuất sắc, nhưng kém xa “mức” đó.
Hà huống, Tôn Lập hiện tại e đã xuống minh ngục rồi.
Thoáng cái đã sang ngày thứ tư, chưa sáng là ma tu đã ào ạt tấn công, đại hình chiến tranh pháp khí bắn dồn dập, các chân nhân lão tổ dẫn mấy trăm ma tu tinh anh xung phong, Kim Phong Tế Vũ lâu xuất động toàn bộ lực lượng, Lục Bạt Đỉnh cũng xuất thủ, từ sáng sớm đến tối mới đẩy lùi được ma tu.
Kim Phong Tế Vũ lâu tơi tả, đôi bờ Vị Thủy hà cũng lỗ chỗ, do pháp thuật pháp bảo của tu sĩ gây ra.
Môn đồ đều mệt mỏi, về là đả tọa tu tập, không ai nghĩ đến Ác Vân động.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân Bằng vội vàng tới, nghe nói Đặng Văn Ngạn còn chưa ra thì y thở dài tiếc nuối, thầm nhủ có khi không ra được nữa.
Vừa tiếc nuối vừa lấy làm mừng.
Tuy Lạc Vân Bằng coi trọng Đặng Văn Ngạn, nhưng từ khi phát hiện Ác Vân động, các đệ tử ở trong đó lâu nhất cũng chỉ năm ngày rưỡi. Giờ đã là ngày thứ năm, Lạc Vân Bằng e Đặng Văn Ngạn đã thành mồi của tà linh.
Y khẽ lắc đầu, thở dài: "Ta phải nhắc nhại, ở trong Ác Vân động càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi nhưng cần phải sống trở ra đã..."
Đặng Văn Ngạn tính tình liều mạng, kiêu hùng thường thế, thành bại chỉ trong một tích tắc.
Một đệ tử chợt hỏi: "Sư tôn, có cần an ủi Tố Bão sơn không?" Lạc Vân Bằng thoáng nghĩ, Tôn Lập chết rồi, Tố Bão sơn giảm giá trị đến mức thấp nhất nên xua tay: "Bảo nhị sư huynh đi thay vi sư."
"Vâng."
Không cần cả đại sư huynh đi nữa.
"Lục sư huynh sao lại như kiểu Tôn Lập đã chết rồi, sau này sẽ thay y lo cho bọn muội?" Tô Tiểu Mai hiếu kỳ nhìn Lục Bạt Đỉnh, Lục Bạt Đỉnh nghẹn họng.
Không cần đợi nhị đệ tử của Lạc Vân Bằng đến thì Lục Bạt Đỉnh đã tới nhưng y chưa nói được mấy câu đã bị Tô Tiểu Mai chặn họng.
Lục Bạt Đỉnh nhìn những người khác, không ai bi thương – y biết tình cảm giữa họ và Tôn Lập, họ như thế chỉ vì một khả năng: họ không cho là Tôn Lập đã chết rồi.
Lục Bạt Đỉnh thở dài: "Ôi..."
"Hôm nay là ngày thứ năm rồi, trước đây kỷ lục là năm ngày rưỡi, hà huống còn Đặng Văn Ngạn..."
Sùng Bá hầm hừ: "Đặng Văn Ngạn khẳng định chết rồi, không chết trong tay tà linh thủ thì trong tay Tôn Lập. Tôn Lập khẳng định vô sự."
Giang Sĩ Ngọc cố chấp: "Đặng Văn Ngạn khẳng định bị lão Tôn giết chết!"