Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 230: Q.14 - Chương 1: Tam Đại Chiến Kỹ






Tiếng xe lăn lọc cọc, Sùng Bá cao lớn cưỡi ngựa, theo sau là Sùng Dần, Giang Sĩ Ngọc và Tôn Lập, bảo vệ hai cỗ xe.
Xe đóng bằng Hoa lê mộc, tại Đại Tùy, chỉ nhà giàu mới dám sử dụng.
Một cỗ xe chở Chung Lâm, Chung Mộc Hà vẫn đang say giấc.
Cỗ xe khác chở bọn Tô Tiểu Mai.
Đội ngũ trông như nhà giàu đi chơi, không có gì khả nghi.
Đấy là kế hoạch tất cả vạch ra sau khi thương lượng, trên đường đến Kim Phong Tế Vũ lâu cần cẩn thận nên ai nấy thu liễm khí tức, giả thành người thường.
Sau lưng Sùng Bá là hai cây chiến phủ, Tôn Lập đeo cổ kiếm trên hông, trông như hộ viện. Vũ khí trông như để dọa người ta.
Trước khi Tôn Lập xuất phát đã tế luyện huyền thiết cổ kiếm, phát hiện là tam phẩm thượng pháp khí, trân quý vô cùng! Cao hơn gã dự tính!
Võ Diệu vui vẻ, dạy Tôn Lập một trận pháp, khắc lên cổ kiếm, uy lực tăng thêm một thành.
Võ Diệu bảo gã đeo kiếm cả ngày lẫn đêm, như thế sẽ đem "tinh khí" tưới nhuần cổ kiếm, điều khiển dễ dàng hơn.
Đội ngũ đi liền mười mấy ngày, dọc đường vô kinh vô hiểm. Tôn Lập điểm hóa xong Thiên trung huyệt và ám huyệt thứ tám của Cưu vĩ huyệt, đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong.
Dọc đường có huyền thiết cổ kiếm và Mãng long tỏa liên, Tôn Lập càng chú trọng đến chiêu thức tu chân, Võ Diệu chỉ dẫn càng toàn diện.
Tu sĩ có nhiều thủ đoạn tấn công, phối hợp với "chiêu thức tu chân" thì uy lực cao hơn tưởng tượng.
Theo lời Võ Diệu, chiêu thức tu chân từng là phần quan trọng nhất của tu sĩ nhưng sau này thất truyền, đếng giờ thì không còn ai coi trọng.

Võ Diệu và La Hoàn phối hợp, thiết kế ba chiêu thức tu chân mới tinh cho gã – cần đến La Hoàn phối hợp vì ba chiêu thức tu chân này không còn là "chiêu thức" mà dung hợp cả pháp khí, võ kỹ, pháp thuật, linh phù, linh đơn thành chiến kỹ bạo phát tính.
Đệ nhất chiêu "Thương lan trảm".
Đệ nhị chiêu "Thiên thánh tru quỷ ấn".
Đệ tam chiêu "Lục nguyệt phi sương"!
Bọn Tôn Lập đi vào ban ngày, ban đêm tu luyện. Tôn Lập tu luyện ba chiêu chiến kỹ đến thuần thục, hai chiêu đầu cất tay là thi triển được, chiêu cuối vì uy lực quá cao, phương thức kích phát đặc thù nên cần chuẩn bị.
Chỉ ba chiêu này đã khiến gã đầy tin tưởng.
Hiện gã có đại đỉnh, sáu khẩu Thiên môn long pháo, Long bì ảnh kiếm ảnh hí, huyền thiết cổ kiếm, Mãng long tỏa liên...
Cộng thêm ba chiêu tu chân chiến kỹ này thì công thủ toàn diện, chỉ cần không gặp cao thủ biến thái thì có thể rút lui được.
Hiện tại ai cũng được bổ sung đầy đủ, sẵn sàng đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nguồn gốc bổ sung không vui vẻ gì: là từ trữ vật giới chỉ của Vọng Hư.
Vốn chúng nhân tưởng Vọng Hư "cùng khổ", nhưng Tôn Lập trước lúc lên đường nhớ ra y chỉ giả đò nên vòng về sơn động, tìm trữ vật giới chỉ của y, mở ra thì hiền lành như Đông Phương Phù cũng suýt mắng chửi.
Trữ vật không gian của y có ba vạn linh thạch, một trăm sáu mươi bình linh dược bổ sung linh khí, liệu thương, giải độc!
Trừ ra, còn ba mươi món pháp khí đủ cấp, nguyên liệu trân quý vô số!
Ai nấy đều phồng túi, không cần lo lắng đến bổ sung.
Dọc đường, Giang Sĩ Ngọc đột phá Đạo nhân cảnh, chỉ là cảnh giới chưa ổn định, phải từ từ tu luyện, tạm thời không thể động thủ, không cẩn thận sẽ quay về cảnh giới cũ.

Tô Tiểu Mai đạt tới Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, không lâu nữa sẽ xung kích Đạo nhân cảnh.
Chung Lâm gần đây không huyết tế, dù có hai trăm viên yêu tâm của Tôn Lập cho nhưng tiến bộ vẫn chậm, vẫn dừng ở Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong, chưa thể đột phá.
Đông Phương Phù từ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng đạt tới đệ lục trọng, Lý Tử Đình theo sát, đột phá cách nhau một ngày.
Sùng Bá và Sùng Dần đều Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng, cần thời gian tích lũy lâu hơn nhưng cũng sắp tiến lên đệ lục trọng.
Chúng nhân bất tri bất giác đến gần Vị Thủy hà, Quy Xà sơn đã trong tầm mắt.

"Oành!"
Thiên môn long pháo vang rền, hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu dấy lên một đạo quang trụ.
A Tổ đứng trên đỉnh núi, sau lưng là tam vị chân nhân lão tổ.
Thiên môn long pháo nổ ầm ầm, thuộc hạ của Phú nhân vương hợp với Huyết ma đỉnh của A Tổ, xông tới Kim Phong Tế Vũ lâu.
Song phương giao chiến cách đại trận, dẫn đầu là lục vị chân nhân lão tổ.
Tình cảnh này lặp đi lặp lại mấy tháng, lần nào ma tu cũng không thể xông vào nhưng không ngã lòng, vẫn không tiếc tổn hao xông lên.
A Tổ xem xét tình hình: "Sắp rồi. Triệu thúc, các vị chuẩn bị đi, sẽ có người mở đại trận."
Mấy tháng tấn công dữ dội, hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu đã liêu xiêu.

Kim Phong Tế Vũ lâu vốn còn lực lượng hậu bị khá đông nhưng gần đây thiệt hại nhiều nên tất cả đều ra chiến trường.
Ma tu được lục vị chân nhân lão tổ dẫn đầu xung kích sơn môn, tấn công cực kỳ mãnh liệt, toàn bộ lực lượng Kim Phong Tế Vũ lâu đều đổ vào giao chiến, trông có vẻ nguy ngập nhưng cục diện thế này đã mấy ngày.
Bọn Triệu thúc lui xuống, làm theo lời A Tổ. Họ không ngờ A Tổ đã sắp sẵn một con cờ.
Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Vọng Long mang theo Điền Anh Đông và Phùng Trung. Cả ba sau khi sơn môn bị công phá thì vô tình gặp nhau, Vọng Minh và Vọng Thắng đều chiến tử, Điền Anh Đông và Phùng Trung theo Vọng Long cùng đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Vì có họ, Kim Phong Tế Vũ lâu mới phát truyền tấn ngọc phù cho Chung Mộc Hà trước khi mở Thánh Thống chi địa.
Vọng Long cật lực đầy lùi một ma tu cảnh giới tương đương, bảo Điền Anh Đông và Phùng Trung: "Các ngươi trấn thủ, ta ra đằng sau điều tức một chút."
"Vâng."
Cả hai vâng lời.
Vọng Long đi đến chỗ một bức tường thấp, xếp bằng, liên tục chiến đấu, đích xác cần khôi phục linh nguyên.
Phùng Trung đã Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, Điền Anh Đông cũng cùng cảnh giới.
Mới nhập môn, có ai ngờ một đệ tử mạt hạng của nhóm chữ Đinh có thể sánh vai với thiên tài Điền Anh Đông? Mỗi lần nghĩ tới việc này, Phùng Trung sướng khoái vô cùng.
Chợt y thấy gáy nhói lên rồi cứng người, thể nội linh nguyên cứng đờ, chật vật ngoái lại thì Điền Anh Đông cũng cùng ngã xuống, Phùng Trung lấy làm lạ: ai?
Vọng Long nhìn hai đệ tử, vẻ mặt rất phức tạp, hồi lâu mới thở dài lắc đầu, thu lưỡi dao nhọn vào trữ vật không gian, không đành hạ thủ.
Y đến trước hộ sơn đại trận, tay hiện lên một tấm gương đồng dán vào, tức thì rực quang mang, trận pháp liên tục giảm uy lực!
Từ Doanh Hầu đang nghênh chiến một ma tu chân nhân lão tổ, chợt thấy hộ sơn đại trận liên tục giảm sút.
"Sao thế!" Y gầm lên, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nhận ra, rút mười người đổ về phía đó.
Cường giả Chân nhân cảnh cùng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng trở lên đều ở ngoài hộ sơn đại trận ngoại ứng địch, chỉ họ mới dám xông ra giết địch.

Đệ tử ở trong sơn môn, thực lực kém hơn nhiều.
Các đệ tử hiểu rõ không còn hộ sơn đại trận, họ không thể ngăn được ma tu đồ sát, kết quả là chết!
Mười đệ tử tới nhanh, thấy Vọng Long vốn là minh hữu đang chắp tay sau lưng chặn đường. Y không nói gì, phất tay áo, pháp bảo tung bay, cuồng phong ào ạt, linh quang mang theo pháp bảo cắt vụn họ!
Vọng Long thở dài, không còn đường lùi nữa.
Ngoài hộ sơn đại trận chợt thay đổi, tam vị chân nhân lão tổ dẫn Huyết ma đỉnh xông tới, dọc đường không ai cản được, thoáng sau đã tới.
Hai tấm gương đồng hút quá nhiều năng lượng, Vọng Long lùi nhanh, hai tấm gương nổ vang, hộ sơn đại trận bị khoét một lỗ.
Vọng Long hú vang, bọn Triệu thúc dẫn Huyết ma đỉnh định xông vào, Kim Phong Tế Vũ lâu xem ra sẽ mất vào hôm nay!
"Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!"
Sáu tiếng pháo vang, lôi quang ngập trời, sáu dải sáng bắn tới. Vọng Long vốn tiến lên, định hợp với bọn Triệu thúc nhưng thấy thế thì hồn phi phách tán, lao nhanh ra ngoài.
Bọn Triệu thúc dù là chân nhân lão tổ, cũng không dám ngạnh tiếp sáu khẩu Thiên môn long pháo, không hề do dự lùi lại.
Huyết ma đỉnh có mấy chục nhân người xông đến chỗ đại trận bị thủng, không kịp rút về, hóa thành tro trong quang mang!
Lỗ hổng của trận pháp rộng gần gấp đôi nhưng ma tu không vào được.
Triệu thúc cuống lên: "Ai làm hỏng việc lớn!"
Vọng Long xám ngoét mặt mày, chui từ đống đá vụn ra.
Tôn Lập đứng trên mười ha thú binh, đi giữa sáu khẩu Thiên môn long pháo.
Từ đầu đến cuối, sáu khẩu Thiên môn long pháo nhắm chuẩn bọn Triệu thúc khiến họ không dám khinh cử vọng động. Sau lưng Tôn Lập, bọn Sùng Bá nhanh chóng qua lỗ hổng vào Kim Phong Tế Vũ lâu.
Ai nhìn thấy Vọng Long cũng như phun lửa!