Tôn Lập trước kia luyện đơn bằng dược đỉnh mua từ chỗ Lưu Minh Kiến, hiệu quả chỉ miễn cưỡng hợp cách. Tam túc kim ô đỉnh thì khác, hiệu suất luyện đơn thành công thêm ba phần, dược hiệu tăng hai phần.
Đó còn là vì Tôn Lập hiện tại luyện chế bằng đê cấp linh dược, tương lai gã mở động thiên thế giới, tròng được nhiều cao cấp linh dược thì tỷ lệ thành công vẫn thế, dược hiệu sẽ thành bốn phần, thậm chí cao hơn!
Không nên coi thường con số nhỏ này, thực tế đấy là ưu thế cực kỳ lớn.
Cùng lượng nguyên liệu, Tôn Lập có được nhiều đơn dược hơn, tức là cùng nguồn lực thì gã đi được xa hơn người khác.
Như thế trợ giúp tu hành càng lúc càng nhiều.
Càng cao cấp càng thể hiện rõ.
Hiện giờ thì ưu thế đó cũng không phải người thường vượt được.
Nhưng định luyện chế đơn dược gì thì gã khó xử, hiện gã không còn nhiều linh dược.
La Hoàn cân nhắc rồi đưa ra công thức "Bảo uẩn đơn".
Thành phần chủ yếu của linh đơn chỉ có: yêu tâm!
Yêu tâm càng cao cấp, luyện chế được Bảo uẩn đơn đẳng cấp càng cao.
Hiện gã có Tam túc kim ô đỉnh, La Hoàn đưa ra công thức khó hơn, tiêu hao nguyên liệu mười phần kinh nhân.
So với luyện chế Vinh tâm đơn, Bảo uẩn đơn cần nhiều hơn.
Tôn Lập tế luyện Tam túc kim ô đỉnh xong thì vỗ tay, linh nguyên dòn vào, Tử cực thiên hỏa sắp phát động thì không ngờ Tam túc kim ô há miệng phun ra kim sắc hỏa diễm, đại đỉnh cháy rực.
La Hoàn bất ngờ: "Vô tướng kim diễm! Không ngờ dược đỉnh này có Vô tướng kim diễm."
Nghe nói là Vô tướng kim diễm, Tôn Lập hớn hở.
Thiên hạ thần hỏa phân thành cửu đẳng, Vô tướng kim diễm là siêu cấp thần hỏa xếp thứ ba, so với Tử cực thiên hỏa thì hơn hẳn ba đẳng cấp!
Thần hỏa đẳng cấp càng cao, tỷ lệ luyện đơn, chế khí thành công cũng hơn.
Tôn Lập hoan hỉthu Vô tướng kim diễm, Võ Diệu ngăn: "Không được, đẳng cấp của ngươi không thể khống chế thần hỏa cỡ này, để lại trong Tam túc kim ô đỉnh là hay nhất."
Tôn Lập tiếc rẻ, biết Võ Diệu không gạt mình mới dẹp đi tham niệm.
Bắt đầu luyện đơn, gã xử lý nguyên liệu xong cho vào Tam túc kim ô đỉnh, qua được thời điểm nguy hiểm nhất thì chỉ việc đợi, gã nhàn hẳn.
Lần này luyện đơn, gã chọn hai trăm viên yêu tâm cho Chung Lâm, để sang trữ vật giới chỉ khác.
Ttoàn bộ yêu tâm còn lại đều được ném vào Tam túc kim ô đỉnh.
Bảo uẩn đơn có đặc điểm rõ nhất là yêu tâm đẳng cấp càng cao, số lượng càng nhiều, phẩm chất đơn dược luyện thành càng tốt.
Tôn Lập tính thử xem lần này tốn hơn hai trăm viên yêu tâm luyện chế Bảo uẩn đơn, cộng thêm Vinh tâm đơn thì đủ để qua ải.
Tuy thế gã không dám không dám chậm chễ, nhờ Võ Diệu nghiên cứu trận pháp, bố trí xong xuôi, cũng như lần trước, để cung cấp linh nguyên.
Gã đã có Ngũ hành hợp linh trận kỳ, chuẩn bị thêm trận pháp đó và Bảo uẩn đơn, dù gì cũng đủ cho đột phá.
Bố trí xong trận pháp, gã lại nhìn Tam túc kim ô đỉnh, Vô tướng kim diễm rừng rực, dược trấp ùng ục, gã ném mấy khối linh thạch vào lửa.
Linh thạch này lấy được từ trường cung ma tu và Hồ Chửng. Trừ ra còn nhiều linh đơn, linh phù và pháp khí.
Bất quá linh đơn phần lớn để liệu thương, không thích hợp để tăng tiến cảnh giới.
Về pháp khí, gã được chia thất phẩm thượng Trấn ma xích và lục phẩm hạ Thanh ngọc hồ lô. So ra được lợi nhiều nhất.
Tôn Lập tính xem phải ba ngày nữa mới có thể thành đơn, thoáng nghĩ rồi kiếm việc khác để làm.
Gã lấy hết pháp khí đã hỏng của ma tu ra làm nguyên liệu, tế luyện rồi ném cho đại đỉnh.
Số lượng nguyên liệu nhiều, tuy đều pháp khí phá tổn nhưng phẩm chất bất phàm, đẳng cấp nguyên liệu rất cao, Tôn Lập tính rằng đại đỉnh thôn tính xong thì gã sẽ khống chế nó khá nhuần nhuyễn.
Gã thầm hưng phấn.
Làm xong, nhìn vào Tam túc kim ô đỉnh đã thấy linh vụ lan tràn, không rõ bên dưới là gì, sắp thành đơn rồi.
Tôn Lập hơi mong chờ, lấy ra mấy khối linh thạch cho vào Vô tướng kim diễm, giữ nhiệt độ cho tam đẳng thần hỏa.
Tam túc kim ô đỉnh bề ngoài như thượng cổ tiên cầm Tam túc kim ô, ba cái chân chim là chân đỉnh, Vô tướng kim diễm lơ lửng ở giữa, từng tia rải ra như kén bao lấy đại đỉnh.
Thân Tam túc kim ô là thân đỉnh, đầu và hai cánh là nắp.
Tôn Lập máy động tâm niệm, nắp đỉnh tự động bay lên, gã nhìn được bên trong qua khe hở.
Tam túc kim ô đỉnh vẫn rực linh quang, gạt linh vụ bao quanh dược trấp sang hai bên, linh vụ hàm chứa dược lực cực mạnh, không thể thoát ra ngoài.
Tôn Lập đóng nắp.
Vẫn là linh quang và tiếng ầm ầm từ trong Tam túc kim ô đỉnh vọng ra.
Gã nóng lòng đợi, tuy có La Hoàn chỉ dẫn, lại có Tam túc kim ô đỉnh nên khả năng lần luyện đơn này thất bại không cao nhưng không ai dám chắc hoàn toàn.
Tôn Lập đã dốc hết linh dược, nếu mẻ Bảo uẩn đơn này thất bại thì gã phải hoãn việc qua ải lại.
Gã có phần thấp thỏm, liếc bên dưới Vô tướng kim diễm, hình như có gì đó.
Mấy mảnh hình “tờ giấy” lơ lửng trong lửa.
Tôn Lập bất ngờ, định xem kỹ thì Tam túc kim ô đỉnh rung lên, đạm kim sắc ảo ảnh bay lên, mùi thuốc nồng nặc!
Tôn Lập không dám chậm chễ: đấy là đơn thành xuất lô.
Gã không kịp xem trong Vô tướng kim diễm có gì, phải lo cho Bảo uẩn đơn đã.
"Vù -"
Nắp đỉnh bị dòng khí hất ra, đạo đạo linh quang bay lên, Tôn Lập trải linh nguyên thành một quang tráo, thu hết linh quang vào rồi phát lực, bức linh quang quay lại – đấy đều là dược lực trân quý, không thể để tan mất.
Khi dược lực linh quang bị bức lùi vào đại đỉnh thì trong đó sáng rực.
Tôn Lập nhìn đại đỉnh chằm chằm, không dám lơi lỏng.
Đơn thành là lúc nguy hiểm nhất.
Gã khống chế linh nguyên, lúc tăng lúc giảm, có lúc mạnh lúc yếu, chừng hơn nửa canh giờ sau, Tam túc kim ô đỉnh khẽ rung lên, sóng khí tràn ra, nắp đỉnh đậy lại, tất cả tan biến.
Vô tướng kim diễm từ từ thu về, hóa thành một tia lửa trong miệng Tam túc kim ô.
Tôn Lập vung tay, linh nguyên đỡ nắp đỉnh, mùi thơm phả tới, ba mươi sáu viên hổ phách sắc linh đơn chia làm ba lớp.
Gã nhặt lên, còn rất nóng, nhưng gã mặc kệ, kiểm tra dược tính.
Hai trăm viên yêu tâm, phối hợp với linh dược, chỉ luyện được ba mươi sáu viênBảo uẩn đơn, nhưng Tôn Lập không buồn vì nhận ra dược hiệu của Bảo uẩn đơn hơn xa Vinh tâm đơn.
Tôn Lập thu hết ba mươi sáu viên Bảo uẩn đơn lại rồi mới nhớ ra.
Gã vội xem đáy đại đỉnh.
Quả nhiên có mấy "tờ giấy", khảm hờ vào một khối linh thạch bị thiêu quá nửa.
Tôn Lập phát Tử cực thiên hỏa, luyện hóa nửa khối linh thạch còn lại để lấy ra.
Hóa ra không phải mấy tấm mà là một nhưng phân thành mấy phần, đuôi các phần đều "dây" nối lại.
Thứ này điêu khắc từ nguyên tấm.
Mấy bộ phận thành hình phi kiếm, đủ màu rực rỡ.
Tôn Lập tắt tiếng, thứ này dù chất liệu hay cách chế tác hoặc màu sắc đều giống lư bì ảnh hí gã hay xem lúc nhỏ!
Sơn thôn không có gì vui nên ba năm một lần này có nghệ nhân rối bóng đến Liên Hoa Đài thành ra Tôn Lập có ấn tượng rất sâu.
Chỉ có điều lư bì ảnh đều là nhân vật, cùng lắm có thêm cái thuyền. Còn thứ trong tay gã là ba cây phi kiếm.
Vô tướng kim diễm cũng không thể thiêu hủy, hiển nhiên không phải "Lư bì ảnh".
"Lưỡng vị lão tổ, đây là cái gì?"
Thứ này được phong bế trong một khối linh thạch, có lẽ Hồ Chửng cố ý giả thành như thế, cũng có thể y không biết.
Lần này Võ Diệu và La Hoàn không đáp ngay mà thận trọng hiếm có: "Nhìn thêm đã."
Tôn Lập nhìn kỹ, trừ ngoại hình và màu sắc đẹp đẽ đến quỷ dị thì bên trong còn những đường nét đặc biệt, gã nhíu mày: "Sao lại giống như nét khắc trận pháp?" Nhưng lại mảnh hơn nhiều, gã run lên: "Đây là linh văn trận trang..."