Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 191: Q.11 - Chương 17: Pháo Thứ Hai






Cự hùng gầm vang, linh nguyên quang trụ phun vào hộ sơn đại trận.
Các loại linh thú cùng khai hỏa, tia sét trăm trượng rồi chín luồng sấm, băng sương tuyết vũ, dòng tinh quang... đổ xuống ầm ầm.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tố Bão sơn hộ sơn đại trận nguy ngập!
Chung Mộc Hà quát to: "Bình tĩnh!" Một trăm linh tám đệ tử, công thêm bọn Vọng Minh đều dồn linh nguyên, Chung Mộc Hà điều độ, miễn cưỡng giữ được đại trận. Tuy cả sơn môn lắc lư nhưng không bị công phá.
Ngân diện nhân hơi bất ngờ: "Hả, chống được sao."
Y hơi giậm chân, Tam thủ cự xà mãnh rít vang, quất đuôi vào đại trận.
Trận pháp lóe sáng, Tam thủ cự xà ngoan xông lên, ba tiếng động lớn vang vọng, sơn môn đại trận lắc lư, hơn mười đệ tử hộc máu nội thương.
Đệ tử khác vội thay vào.
Độc giác ma tích lắc cổ, giơ cái sừng, vũng xoáy quang mang bốc lên, ngưng thành lôi vân chừng hơn mẫu, lôi quang cửa nửa trượng giáng xuống.
Hộ sơn đại trận phun ra quang mang nghênh đón.
"Oành!"
Cả hai va nhau, đất trời xoay chuyển.
Hộ sơn đại trận nhanh chóng mờ đi quang mang, Tam thủ cự xà tắc xông lên.
Sáu cự thú xô lên, các loại pháp thuật trút như mưa.

Trong linh thú viên, Sùng Bá cuống lên đi đi lại lại, nhưng biết hiện tại xuất kích không nhưng không thu được hiệu quả cao nhất mà còn khiến Tố Bão sơn không còn còn bài nào.
Y là thủ sơn nhân, Tố Bão sơn dốc nguồn lực bồi dưỡng y đến mức này vì cái gì? Không phải vì khi môn phái có nạn thì đứng ra sao?
Nhưng giờ y phải ở đây thì khó chịu biết bao nhiêu.
Sau lưng y mấy chục linh thú cổ đeo vòng rực kim quang, Tố Bão sơn không có pháp môn thú tu nhưng quy mô linh thú viên không nhỏ.
Lúc lập sơn môn, tiền bối tiên nhân vô tình phát hiện một sơn động chứa đầy thú noãn, bèn lập ra linh thú viên.
Đến giờ linh thú đã nở đều xuất xứ từ sơn động đó.
Tố Bão sơn không thiện nghệ nuôi dưỡng linh thú.
Thần Hoang đạo được “Đại Hoang kinh” truyền thừa mà linh thú còn không linh hoạt, hà huống là Tố Bão sơn?
Nếu không thế thì sao Cửu vĩ long lân báo lại phát cuồng?
Linh thú của Tố Bão sơn còn kém hẳn thực lực.
Ma tu đã xung kích lần hai, quang mang rực trời, bao kín sơn môn Tố Bão sơn, các đệ tử vì bảo vệ hộ sơn đại trận chỉ thấy linh quang đủ màu, mặt trời cũng không thấy.
Hộ sơn đại trận và mặt đất đều rung rinh, ai cũng không biết chốc nữa đại trận có tan không, họ có tan biến trong linh quang nóng bỏng không.
Chung Mộc Hà chật vật chống đỡ, đệ tử thay nhau thổ huyết, không lâu nữa Tố Bão sơn không còn ai để thay.
Chung Mộc Hà định có thêm, ma tu đang lúc khí thịnh, dù dốc hết cách cũng khó đẩy lùi chúng.
Y lo lắng nhất là từ đầu tới giờ Lý Lam Sơn không hề xuất thủ.
Lý Lam Sơn cứ thong thả ở trên không, không thèm nhìn chiến cục.
Tức là sao? Tức là Lý Lam Sơn còn chiêu nào đó chưa giở ra.
Hộ sơn đại trận lắc lư kịch liệt, có nơi đã nứt, mọi đệ tử đều được đổi, nhưng mỗi tia sét là có vài đệ tử thổ huyết.
Những đệ tử thụ thương đầu tiên uống linh đơn, thậm chí không có thời gian đả tọa đã phải bước lên thay cho những đệ tử mới trọng thương.
"Sư thúc! Không xuất động linh thú viên thì không kịp nữa." Vọng Minh kêu to.
Chung Mộc Hà biết không nên xuất kích nhưng buộc phải thế. Không xuất động linh thú đại quân, Tố Bão sơn sẽ bị diệt vong.
Sùng Dần cũng nóng lòng, Đại nhật thần hỏa thương đến giờ chưa động tĩnh, Tôn Lập làm gì? Nguy cơ thế này cần Đại nhật thần hỏa thương chi viện.
Tôn Lập đã có kế hoạch nhưng từ khi linh thú của hai ngân diện nhân xuất hiện thì phải thay đổi.
Hai linh thú đó mới thật sự uy hiếp đến Tố Bão sơn.
Sáu con trước tuy hung hãn nhưng Tố Bão sơn có thể chống nổi.
"Hai linh thú kia đẳng cấp cao, e là phải dốc nhiều công nuôi nấng, hơn xa đám ngốc lúc trước, mười phần linh hoạt. Hiện tại Đại nhật thần hỏa thương, không thể bắn trúng." Võ Diệu nói.
Tôn Lập nhận ra chúng không chỉ đẳng cấp cao, còn có linh tính, phản ứng nhanh nhẹn, động tác linh hoạt. Đại nhật thần hỏa thương uy lực mạnh mẽ nhưng điều chỉnh góc độ không dễ, thời gian chuẩn bị kích phát quá lâu nên chúng dễ nhận ra.
"Lão nhân gia nói thế tức là có cách giải quyết."

Võ Diệu nói: "Ta có cách, bất quá yếu cải tạo hạch tâm trận pháp của Đại nhật thần hỏa thương thì làm xong là chiến đấu đã kết thúc."
Tôn Lập nghiến răng: "Mỗ muốn thử!"
Võ Diệu cười ha hả: "Hảo tiểu tử, có chí khí, lão tổ sẽ giúp, chú ý!"
Trong lúc sinh tử tồn vong, Võ Diệu không giữ, "cảm giác" từ óc Tôn Lập dấy lên.
Tay Tôn Lập linh hoạt vô cùng, thao túng trận pháp đao bút.
Võ Diệu lại cho gã mượn "cảm giác" để sáng tạo kỳ tích!
Tam thủ cự xà liên tục tấn công, Độc giác ma tích dẫn tụ lôi điện. Hai cự thú điên cuồng tấn công hộ sơn đại trận còn hai ngân diện nhân nhò giọng bàn luận.
"Đại pháo đó không thấy động tĩnh gì?"
"Hắc! Kế vặt thôi mà, để bọn ta tưởng thứ đó chỉ bắn được một lần, rồi nhân lúc chúng ta lơi lỏng mà đán hlén."
"Y không biết chúng ta hiểu rõ Tố Bão sơn như lòng tay, uy lực cỡ đó thì đại pháo ban nãy bắn được ba lần."
"Hừ, để chúng đắc ý đã, chúng ta giả như không biết, hộ sơn đại trận sắp không chống nổi, đại pháo sẽ khai hỏa chi viện."
Chúng từng sử dụng Thiên môn long pháo, nên hiểu rõ về Đại nhật thần hỏa thương.
Phù -
Tấm bia rực kim sắc quang vụ, Tôn Lập thở hắt ra, cực kỳ mệt mỏi. Được Võ Diệu giúp, gã đã cải tạo xong hạch tâm trận pháp của Đại nhật thần hỏa thương.
Chỉ là thay đổi này không được lâu, theo Võ Diệu thì tối đa mười phát pháo sẽ mất tác dụng.
Cách xử lý của Võ Diệu dù đứt quãng thì người lấy được trận pháp hạch tâm cũng không hiểu nổi.
Bên ngoài pháo đài, Sùng Dần chợt thấy năng lượng dao động hung hậu, vội nhìn Đại nhật thần hỏa thương. Thân pháo không hề có năng lượng quang mang.
"Sao hả?" Sùng Dần lẩm bẩm, lẽ nào Tôn Lập định một mình bắn ra phát thứ hai?
Năng lượng dao động đó dễ dàng bị chiến cục hùng vĩ của Tố Bão sơn che lấp, ma tu không nhận ra.
"Oành!"

Quang mang tới ba trượng vút lên, khiến cả đỉnh núi lắc lư.
Không có dấu hiệu gì, Đại nhật thần hỏa thương khai hỏa!
Tam thủ cự xà đang lao vào Tố hộ sơn đại trận, Đại nhật thần hỏa thương bắn đúng chỗ nó lao tới.
Cứ như Tam thủ cự xà tự đưa thân vào, cường quang giáng vào nó.
Ban đầu Tam thủ cự xà còn hất tung dải sáng như pháo hoa.
Nhưng dải sáng nhanh chóng xuyên qua, rồi thân thể nó cũng tan tành
Từng mảnh rơi xuống, nhiệt độ trong quang mang khiến thịt vụn không tan thành khí cũng thành than, không giọt máu nào rơi xuống.
Tình cảnh giết chóc đó càng chấn động.
Tam thủ cự xà cố giằng co một chốc, ngân diện nhân trên lưng đào thoát.
Ngân diện nhân kinh hãi, y đã cẩn thận đề phòng Đại nhật thần hỏa thương, vốn tưởng dễ dàng tránh được nhưng không ngờ phát pháo này vô thanh vô tức, làm nổ tung cả y và linh thú!
Ma tu ngây ra, không ngờ nhị phẩm trung Tam thủ cự xà chết nhanh thế, lại ở Tố Bão sơn, bị tu chân đại pháo bắn trúng.
Việc vốn không thể xả ra đã xảy ra.
Không ít người dịu mắt, tưởng mình nhìn lầm, thấy thịt vụn khét lẹt khắp trời mới biết là thật!
Lý Lam Sơn cả kinh, nhị phẩm trung linh thú mười phần trân quý, quan trọng nhất là y không ngờ Tố Bão sơn có thể dùng Đại nhật thần hỏa thương hạ được Tam thủ cự xà. Lẽ ra Tam thủ cự xà dễ dàng tránh được Đại nhật thần hỏa thương mới đúng, thật ra là sao? Đại nhật thần hỏa thương kích phát sao lại không có dấu hiệu. Thiên môn long pháo dã cũng không thể vô thanh vô tức như thế!
Đấy là yếu tố khiến Tam thủ cự xà vẫn lạc mất mạng.