Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 187: Q.11 - Chương 13: Đại Hình Chiến Tranh Pháp Khí






"Cái nhỏ nhất là pháp khí hạch tâm của Nghệ thần sàng nỗ, tuy nhỏ nhất nhưng Nghệ thần sàng nỗ chuyên để đối phó cao thủ, mỗi mũi tên đều là cao cấp phù bảo, Chân nhân cảnh giới cũng khó thoát."
Võ Diệu nói hồi lâu, Tôn Lập vẫn chảy dãi nhìn ba bảo bối, đấy là linh tủy cơ mà, một khối trị mấy chục vạn, ba khối cộng lại sẽ hơn một trăm vạn!
Một trăm vạn khối linh thạch, gã xứng danh giàu xổi nhất tu chân giới, trước mặt Triệu Thục Nhã thì cũng có thể tự xưng "có tiền"?
La Hoàn cắt ngang ảo tưởng của gã: "Ngươi nên nghĩ cách xử lý mớ chiến tranh pháp khí này đi, quên không cho ngươi biết, ba loại này là đại hình chiến tranh pháp khí, à, để ta tính xem, gần như thế... Có lẽ... Thôi vậy, kỳ thực ta phi thường khẳng định, hộ sơn đại trận xui xẻo của Tố Bão sơn căn bản không chống nổi. Dù loại nào trong ba loại này cũng dễ dàng san phẳng Tố Bão sơn..."
Tôn Lập: "..."
Hồi lâu gã mới nói: "Lão nhân gia cứ nói thẳng Tố Bão sơn không là cái gì trong mắt người ta là được? Hơn nữa sao lão nhân gia biết chúng nhắm vào Tố Bão sơn..."
Tôn Lập nói được một nửa là dừng, tuy ngữ khí nhẹ tênh nhưng lòng nặng trĩu.
Trong mấy nghìn dặm chỉ có Tố Bão sơn là đại môn phái. Tố Bão sơn dù thế nào cũng đứng trong Đại Tùy thất đại phái, trừ Tố Bão sơn, còn ai xứng cho Quỷ Nhung ma tu xuất thủ?
Gã không thân thiết gì với Tố Bão sơn nhưng ở đây có nhiều bằng hữu. Chiến hỏa dấy lên, Tố Bão sơn bị công phá, với ai cũng là họa lớn!
Tôn Lập nghiến răng: "Lấy ba khối linh tủy thâu đi thì đại hình chiến tranh pháp khí không thể sử dụng, chẳng phái giải nguy cho Tố Bão sơn rồi sao?"
Võ Diệu và La Hoàn dị khẩu đồng thanh: "Không đơn giản thế đâu..."
Cả hai dừng lại, Tôn Lập hỏi gặng: "Sao hả? Còn vấn đề gì sao?"
Cả hai không nói, một lúc sau Võ Diệu thận trọng: "Ngươi thử đi, bọn ta thấy chúng lén vào Đại Tùy, mang theo đại hình chiến tranh pháp khí, e không dễ rút về. Hơn nữa... vì sao chúng chọn Tố Bão sơn?"
Tôn Lập ấm ức, uy lực ba món đại hình chiến tranh pháp khí này nếu dúng như lời La Hoàn thì chúng đã tiến công Kim Phong Tế Vũ lâu, vì sao lại chọn Tố Bão sơn?

Gã càng nghĩ càng thấy khả nghi, phiền muộn hẳn, mặc kệ hết: "Cứ thu ba bảo bối lại đã, cùng lắm dẫn tất cả bỏ trốn.”
Gã chưa từng quan tâm đến cơ nghiệp Tố Bão sơn.
Võ Diệu nói: "Ngươi nên cẩn thận, nhưng cái rương này không có cơ quan cấm chế, nhưng linh tủy có thể có gì đó, chỉ cần ngươi chạm vào là cường giả trong tướng ở giữa sẽ tới ngay."
Tôn Lập lấy lòng: "Thủ đoạn đó có đáng gì với lão nhân gia?"
Võ Diệu cười hắc hắc: "Thôi vậy, bản tọa chỉ dẫn, ngươi động thủ, xem chúng ta dễ dàng phá thủ đoạn mà bọn ngốc đó tự hào."
Tôn Lập nhận lệnh: "Vâng!"
Linh tủy quả nhiên có lưới trận pháp cực mảnh bao bọc, không phải trận pháp đại gia cỡ Võ Diệu thì rất dễ cho rằng lớp lưới trận pháp này là một phần của linh tủy. Chỉ cần chạm vào linh tủy, trận pháp đó sẽ phát ra cảnh báo.
Tôn Lập cầm trận pháp đao bút, Võ Diệu chỉ dẫn phá trận. Khó nhất là không để người bố trí trận pháp nhận ra.
Hạ thủ là một vị Chân nhân cảnh cường giả, thông thường thì trừ phi có một vị Chí nhân cảnh, tồi nhất cũng Chân nhân cảnh đệ thất trọng cường giả mới phá được mà không kinh động người bố trận.
Nhưng lại gặp phải Võ Diệu.
Tình huống bất hợp lý này, việc khó nhất lại thành dễ nhất.
Võ Diệu chỉ dẫn nên không tốn nhiều tinh lực, Tôn Lập cũng phá xong hết.
Trữ vật không gian của gã không lớn lắm nhưng gã có mấy trữ vật không gian khác khá lớn – đều cướp về, từ tay Tô Ngọc Đạo, Sùng Ngọc, nên cũng đựng được ba khối linh tủy.
Hai ma tu ở cửa vẫn hôn mê.
Tôn Lập dỏng tai nghe ngóng, bên ngoài có tiếng sạt sạt rất nhẹ, gã lấy ra một cái hộp sắt đặt biệt, lớn cỡ bàn tay, bên trong là cơ quan như bẫy chuột, nhưng phức tạp hơn nhiều.

Tôn Lập lại hái một lá Tử kim chi thảo cho vào rồi để lồng ở cửa trướng bồng.
“Phù...”
Ám ảnh u minh xà bò tới chui vào hộp.
Nắp hộp vô thanh vô tức đóng lại, trong đó có trữ vật không gian, đựng Ám ảnh u minh xà không thành vấn đề.
Tôn Lập thu hộp sắt, dùng tốc độ nanh nhất rời khỏi doanh trại Quỷ Nhung.
Gã nhận ra Ám ảnh u minh xà chỉ bị nuôi dưỡng chứ không phải bản mệnh thú, tạm thời không bị ai nhận ra.
Gã vận "Bản ngã luyện" về Côn Bằng thương hiệu, để lại hai nghìn linh thạch, không kịp chào Lưu Minh Kiến đã dốc sức về Tố Bão sơn.

Trên nền đại trướng chính giữ có vô số nét khắc trận pháp trải ra, càng ra ngoài càng thưa, hút thiên địa linh khí vào trong trận pháp.
Tại đó có cổ đồng sắc trận bàn, đường kính tới một trượng hai, đặt một tấm bồ đoàn cũ, một lão giả thanh tú xếp bằng trên đó.
Mặt trời mọc, lão giả từ từ thở ra trọc khí, mở mắt.
Một đêm tu luyện kết thúc.
Ban ngày còn "làm sinh ý", người trong doanh trại phức tạp, không thích hợp tu luyện.
Lão giả không vội đứng lên, móc từ trữ vật không gian ra một bệ thờ nhỏ.

Bệ thờ là nguyên khôi linh ngọc điêu khắc thành, tứ bề khắc hỏa diễm vân văn cực kỳ tinh tế, không có tượng thờ mà chỉ là một cái mặt nạ bằng vàng ròng!
Lão giả đỡ hai tay, bệ thờ lơ lửng trước mặt, lão giả ôm quyền, cung kính vái ba lần rồi đứng lên.
Y định ra ngoài thì có người cuống quít vào báo: "Đại nhân, không xong rồi..."
Lão giả nhướng mày, người đó hộc lên văng đi.
Người đó va vào cửa trướng bồng, mũi miệng đều phun máu nhưng không dám giận, bò lên nói: "Đại nhân, Chu Cửu cầu kiến."
Lão giả nhạt giọng: "Vào đi."
Chu Cửu đi vào: "Đại nhân, đại sự không xong, Bạch Thập Nhất và Tạ Thất trúng độc hôn mê, rương rỗng rồi!"
"Chát!" Lão giả vỗ mạnh: "Ngươi nói gì hả!"
Không kịp nới với Chu Cửu, lão giả đã hóa thành cuồng phong lao đi.
"Ầm!"
Đại trướng lắc lư, suýt sập xuống.
Lão giả chạy đến trướng bồng, mấy người đang cứu chữa Bạch Thập Nhất và Tạ Thất hôn mê, lão giả không xem hai thuộc hạ sống chết mà nhìn cái rương sắt, giận rung râu, khí lưu cuồng bạo bạo phát!
"Phế vật!" Lão giả nổi giận, trừng mắt nhìn hai người hôn mê: "Cứu tỉnh được không?"
Mấy ma tu khẽ lắc đầu: "Độc tính cổ quái, không vì hai người công pháp đặc biệt thì không chống nổi đến giờ."
Lão giả càng giận cười lạnh: "Hừ, Lý Lam Sơn này đã coi thường chính đạo tu sĩ của Đại Tùy, thật không ngờ, có người phá được cấm chế!"
"Đại nhân..."
Lý Lam Sơn xua tay: "Đưa họ đi!"

Đoạn nhìn Bạch Thập Nhất và Tạ Thất, phất tay áo lạnh lùng lui đi.
Mấy ma tu nhìn nhau, cùng lắc đầu, tay ma tu đỡ hai người bất tri bất giác có thêm hai pháp khí, hàn mang lướt qua cổ hai người hôn mê, cả hai vô thanh vô tức mất mạng.
Lý Lam Sơn về đại trướng, Chu Cửu đi theo, cung kính bẩm cáo, được chấp nhận rồi mới vào.
Lý Lam Sơn đứng trước trận bàn, hoàng đồng trận như tấm gương soi rõ gương mặt già nua.
"Thời gian đến rồi hả?" Y hỏi không đầu không đuôi.
Chu Cửu đáp: "Tối đa còn hai canh giờ."
Lý Lam Sơn gật đầu, bớt phần lo lắng: "Được, chúng ta không xui quá, bảo tất cả xuất phát."
Chu Cửu gật đầu: "Vâng!" Y định đi ra nhưng do dự: "Đại nhân, có lộ kế hoạch của lão gia không?"
Lý Lam Sơn lắc đầu: "Chắc không, tặc tử tựa hồ nhắm vào ba khối linh tủy..."
Y tuy phẫn nộ, nhưng cũng thấy dở khóc dở cười.
Ba trận pháp hạch tâm trân quý vô cùng, giá trị hơn xa ba khối linh tủy mà tặc tử... chỉ lấy linh tủy.
Tôn Lập trên đường về đã tính toán nhưng không tìm ra cách nào hay.
Quỷ Nhung ma tu lén tới, nhắm vào Tố Bão sơn, e động cơ không hề đơn giản?
Gã tuy ăn trộm ba khối ngọc tủy, nhưng trước đó hai thủ hạ của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đã đánh cho Tố Bão sơn không ngóc đầu lên được, mà lúc đó cường giả đều có mặt.
Lần này Tố Bão sơn trống rồng, dù ma tu không có đại hình chiến tranh pháp khí, e cũng không chống nổi.
Nhưng gã phải nói thế nào với môn phái? Nói thật sẽ lộ cơ mật, không nói thì ai tin?