Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 174: Q.10 - Chương 19: Giết Người Cùng Bị Giết (2)






Tôn Lập nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp nhận.
Đệ tử đó lại dặn: "Danh sách cần mua và linh thạch đều ở trong trữ vật giới chỉ. Sư đệ có ba ngày, mau đi rồi về, sư huynh hôm nay đến lượt, về trước đây."
Tôn Lập gật đầu: "Được, phiền sư huynh.”
Gã mở trữ vật giới chỉ, linh thạch tới hơn tám trăm khối.
Số lượng cần mua không ít, tới một dãy, bất quá đều cấp thấp, nhiều nhưng tám trăm linh thạch là đủ, không biết chừng Tôn Lập còn được mấy chục khối.
Qua Lam phường thị đổ nát, cũng chỉ mua được những thứ đó.
Tôn Lập thấy tựa hồ không có chỗ nào khả nghi. Chung Lâm vẫn bế quan, gã không có ai để thương lượng nên đành đi.
Hai bên đỉnh núi toàn là rừng rậm, lá rụng hết, còn lại cũng úa vàng.
Tôn Lập đã đạt cảnh giới không còn thấy nóng lạnh, áo mỏng đi trong gió lạnh, gió núi thổi tung tà áo như bươm bướm bay.
Gã thấy bất thường, nghĩ một chốc là mỉm cười, âm mưu quỷ kế gì cũng đập nát là xong.
Ngũ hành hợp linh trận kỳ đang phiền vì không có chỗ thi triển, giờ có thể sát nhân tế kỳ.
Tâm thái lỏng ra, chân như cưỡi gió, lao đi vun vút.
Không lâu sau đã cách sơn môn trăm dặm, dải núi này là đường phải đi nếu muốn tới Qua Lam phường thị, trừ phi Tôn Lập vòng xa như trước – lần này là nhiệm vụ sư môn, không cần như thế.

Sùng Mạch đợi sẵn trên đỉnh núi, liếc mắt là thấy rõ ngọn núi đó.
Nếu y tính không lầm, Tôn Lập sẽ đi theo sơn cốc bên trái. Sùng Mạch co tay trong ống tay áo, hơi có cảm giác tiên phong đạo cốt, thực ra trong lòng y băng hàn như nước, sát ý như chuồn chuồn dấy lên gợn sóng trên mặt nước.
Quả nhiên, Tôn Lập đi theo sơn cốc, sau lưng cuồn cuộn bụi, như long như vân, khí thế bàng bạc!
Sùng Mạch run lên, sát ý dâng cao, lòng dậy sóng!
Bất quá là một tân đệ tử thì có gì ghê gớm? Y đã Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, chuẩn bị đầy đủ, lần này quyết giết Tôn Lập để rửa hận!
Tôn Lập vào sơn cốc, chợt thấy trong lòng như bị kim chích thì dừng lại ngẩng lên, trên đỉnh núi có bóng người đáp xuống, hành vân lưu thủy, tiêu sái vô cùng.
"Sùng Mạch!"
Tôn Lập cười lạnh, quả nhiên có vấn đề.
Sùng Mạch đến cách gã ba mươi trượng, từ từ dừng lại, bay lên chừng năm trượng, đứng trên hư không như thần minh giáng thế, mỉm cười: "Tôn Lập, không ngờ hả."
Phù lục giảng tập nhìn gã với ánh mắt trêu cợt, đây vốn là trận chiến không công bằng, cũng như vị trí hiện tại của hai người, Sùng Mạch cao cao tại thượng, hoàn toàn áp chế Tôn Lập.
Thực lực Đạo nhân cảnh đệ tam trọng thể hiện rõ, linh nguyên dao động hùng hãn khuếch tán ra, hai bên sơn cốc, khu rừng cách mấy trăm trượng đều bị ảnh hưởng, lá khô rung xào xạc, hóa thành bột, vỏ cây cứng đanh bị bóc từng lớp...
"Tại Liệt Hỏa cốc, ngươi đánh ta vui nhỉ..."
Sùng Mạch nổi giận, vốn y không phải cao nhân đắc đạo gì, tức thì hiện rõ hung quang.
Y chưa nói xong, Tôn Lập đã xòe tay, tám trận kỳ chia theo bát quái, ngũ sắc linh quang từ hư vô chảy về sau lưng!
"Oành!"
Tôn Lập liên tục tăng tiến cảnh giới, khí thế dâng lên, thực lực Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, Sùng Mạch dù Đạo nhân cảnh đệ tam trọng cũng bị áp chế.
Đẳng cấp của hai người cách nhau bốn tầng!
Sùng Mạch gầm lên: "Tiểu tử cuồng vọng..."
Tôn Lập lao lên, Mãng long tỏa liên vung mạnh, thẳng ra như cây thương, hung hãn đâm vào Sùng Mạch.
"Muốn đánh thì đánh, giết thì giết, lắm lời quá!"
Sùng Mạch cực hận gã, có bao nhiêu lời lẽ định nói, không ngờ Tôn Lập mới tới là động thủ! Y vốn cho rằng gã gặp mình sẽ chạy ngay, y sẽ chơi trò mèo vờn chuột, vạn lần không ngờ gã xông thẳng lên, còn chủ động xuất thủ.
"Hừ!"
Y quát to, vội vàng nghênh chiến, hai tay bổ ra, lòng tay có một tấm linh phù hóa thành linh quang, dựng lên linh lực quang tráo.
Mãng long tỏa liên giáng vào quang tráo, sát ý hung hãn vô biên vô tận, là Thái bình sát đạo!

Sùng Mạch cả kinh, quang tráo nát thành từng mảnh.
"Xoạt..."
Sợi xích vung lên, Thái bình sát đạo được thi triển, chiêu thức tu chân như bài sơn đảo hải đổ vào Sùng Mạch.
Sùng Mạch chưa từng "đấu pháp" với ai mà cuống quít như thế.
Tôn Lập có Ngũ hành hợp linh trận kỳ, sức mạnh liên miên, tuy chỉ Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, mỗi đòn trầm trọng vô cùng, khiến y chật vật chống đỡ.
Sùng Mạch giận dữ kêu vang, đường đường Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, còn nhiều ám chiêu chuẩn bị sẵn, dù Hiền nhân cảnh cường giả thì y cũng đấu nổi, mà giờ bị một tiểu tử Phàm nhân cảnh bức đến cuống quít!
Sùng Mạch đến để giết người, giờ bị tấn công trước mà sa vào hạ phong, đâm ra bực tức cực độ.
Đừng nói linh đơn quỷ dị Sùng Ngọc cho y, chỉ cần thứ đó, y mà thi triển thì sẽ giết chết Tôn Lập ngay, nhưng không thể thi triển nổi.
Tôn Lập tấn công liên miên bất tuyệt, Sùng Mạch chưa từng thấy chiêu thức tu chân, càng không ngờ tu sĩ giao đấu lại như thế.
Y chỉ thấy mình hơi dừng lại là Tôn Lập sẽ tìm được kẽ hở, sẽ có hơn trăm luồng tấn công đổ tới, y sẽ thành đống thịt vụn!
Y lùi liên tục, không ngớt kích phát linh phù đón đỡ Tôn Lập, lùi từ sơn cốc ra tận cửa cốc.
Sùng Mạch muốn nổ tung, gầm vang cắn nát đầu lưỡi, linh phù bừng lên, chiến lực vượt mức bình thường, ngạnh tiếp một chiêu, Tôn Lập thu sợi xích.
Sùng Mạch có cơ hội, thì chỉ muốn đánh nát đối thủ!
Y lấy từ trữ vật không gian ra một thứ.
"Xoạt xoạt…"
Tiếng động đột ngột vang lên, Sùng Mạch cả kinh, Tôn Lập mới đứng đó đã khuất bóng! Sợi xích vượt cự ly, đến trước mặt y.
Chiêu thức tu chân có hai điểm quan trọng nhất: tốc độ và hư thực!
Tôn Lập sau một hồi tấn công vũ bão thì có cảm ngộ, đột phá điểm thứ nhất: tốc độ!

Ngọn xích nhanh đến mức Sùng Mạch không kịp phản ứng.
Đòn này cộng với liên tục phản công trước đó, Tôn Lập sau rốt cũng phát huy được uy lực tăng thêm của chiêu thức tu chân!
"Ầm!"
Vội vàng nên Sùng Mạch chỉ có thể bạo phát thể nội linh lực che trước mặt.
Nhưng sức mạnh của Mãng long tỏa liên gấp đôi trước đó!
Sùng Mạch vội vàng bày ra phòng tuyến, bị sợi xích đập nát, rồi hung hãn “liếm” trúng mặt y.
Như cây gậy đập vào trái dưa, từ trán y trở xuống lõm vào.
Tôn Lập không biết từ lúc nào đã đứng canh, đá vào đầu gối Sùng Mạch, y quỳ phịch xuống, tay Tôn Lập lóe hàn quang, lưỡi dao xuất hiện.
Chát!
Đầu Sùng Mạch rơi xuống, máu từ cổ phun lên cả trượng.
Bất tri đạo vì sao, Tôn Lập tâm trung hốt nhiên mạo xuất nhất cá niệm đầu: lãng phí tinh huyết, Chung Lâm ở đây thì tốt...
Sùng Mạch ngã xuống, thứ trong tay chưa kịp dùng, rơi theo...