Hình ảnh là một tu sĩ không có mắt điều khiển phi kiếm tung hoành, thi triển các chiêu số không ngờ. Tôn Lập nhìn đến say mê!
Chiêu số đều từ “Thái bình sát đạo”.
Tôn Lập thầm nhủ, nếu tu luyện đáo đến mức đó thì dù gã chỉ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cả Tố Bão sơn, trừ Sùng Bá và Sùng Dần thì mọi đệ tử Đạo nhân cảnh đều không phải đối thủ!
"Chiêu số, có thể bù cho cách biệt về cảnh giới." Võ Diệu nói: "Nếu tương lai ngươi luyện đến cảnh giới cao thâm thì sẽ hiểu, không cần pháp khí cao cấp, chỉ với chiêu số cũng đủ vượt cấp giết địch!"
Tôn Lập nghẫm lại các hình ảnh, so với “Thái bình sát đạo”, lĩnh ngộ càng lúc càng nhiều.
Bóng người đó diễn luyện kiếm pháp mười tám lần mới dừng.
Võ Diệu hỏi: "Thế nào, có cảm giác gì?"
Tôn Lập trầm tư một lúc mới nói: "Chiêu thức tu chân có hai điểm trọng yếu, thứ nhất là tốc độ, thứ hai là hư thực. Không biết có đúng không?"
Võ Diệu và La Hoàn ngạc nhiên.
"Không ngờ có chút ít thời gian mà ngươi lĩnh ngộ ngần ấy. Hiện tại thế là đủ rồi, cứ từ từ luyện tập, cao thâm hơn thì ngươi chưa thể tu hành, chỉ cần nắm chắc hai điểm này là được."
La Hoàn cảm thán: "Xem ra ngươi có duyên với pho kiếm pháp này, chả trách lúc trước luyện tập thuận lợi thế..."
Võ Diệu lại giảng giải sâu hơn, ví như ở cảnh giới thấp thì làm cách nào tăng được tốc độ của pháp khí, như cách thực hiện hư thực trong kiếm pháp.
Tôn Lập nhớ kỹ.
Lúc này nhìn lại nhát "côn" trước đó, tuy có chút chiêu thức tu chân nhưng còn thiếu nhiều.
Tôn Lập lại mô phỏng trpng óc, "chiêu thức" như nhát côn ban nãy có thể phát ra bất cứ khi nào, nhưng chiêu thức tu chân thật sự thì mười lần thành công một cũng đã không tệ.
Nhưng lần thành công đó, uy lực tăng gần gấp đôi!
Tôn Lập lại ảo tưởng nên sau này thành thạo, dễ dàng xuất ra kiếm chiêu thì uy phong cỡ nào.
Nghĩ thì nghĩ, hiện tại không phải lúc luyện tập, gã nhìn quanh rồi lén bò xuống, khuất bóng vào động huyệt tối tăm.
…
Kim Phong Tế Vũ lâu tuy lấy lâu làm tên nhưng không có lầu các gì.
Trên ngọn núi nhỏ Quy Xà sơn cạnh bờ Vị Thủy hà, Đại Tùy đệ nhất tu chân đại phái Kim Phong Tế Vũ lâu tiện tọa lạc ở đó.
Đây là đất lành tu chân, Đại Tùy thiên tử từng đích thân ban chiếu, xác định Quy Xà sơn cùng đoạn Vị Thủy hà ở chân núi là " cấm địa với phàm nhân", theo đạo chỉ ý này dù hoàng đế mà không được Kim Phong Tế Vũ lâu đồng ý thì cũng không được bước vào nửa bước.
Kim Phong Tế Vũ lâu không hề dùng ảo trận che kín Quy Xà sơn mà phơi bày trước mắt thế tục.
Bách tính ở Quy Xà sơn thường thấy đạo đạo hà quang từ trong núi bay lên, ai cũng sinh lòng kính nể.
Tại một sơn cốc của Quy Xà sơn ở gần Vị Thủy hà có một dãy kiến trúc liên miên bất tuyệt, cung điện, cao tháp, bài lâu tựa hồ tách biệt nhưng lại có mối liên hệ thần bí, phảng phất là mọt chỉnh thể.
Nếu từ không trung nhìn xuống sẽ thấy kiến trúc nối thành hình con rắn, mé đông găm xuống Vị Thủy hà, mé tây tiến vào trong núi, nối với một nơi thần bí trong Quy Xà sơn.
Chỉ tu sĩ Chân nhân cảnh trở lên mới nhận ra nơi đó là "linh nhãn" của Quy Xà sơn.
Tất cả tạo thành bố cục "Long hấp thủy", dẫn linh khí Vị Thủy hà vào Quy Xà sơn.
Vị Thủy hà là con sông lớn có tiếng của Đại Tùy, thủy mạch cường thịnh, linh khí phong phú. Quy Xà sơn không có gì đặc biệt nhưng được linh khí Vị Thủy hà tưới nhuần, thiên địa linh khí sánh được với mấy động thiên phúc địa trứ danh.
Tại một góc khác của linh nhãn Quy Xà sơn, đối ứng với bố cục "Long hấp thủy" còn một dãy kiến trúc, quy mô tương tự nhưng hình rùa.
Ở đầu rùa có một dãy lầu hình tròn – thứ hiếm có tại Đại Tùy. Thổ lâu quy mô cực lớn, đường kính trăm trượng, ười trượng, có ba tầng.
Như một cái miệng lớn há lên trời.
Đấy là bố cục "Ngao thôn thiên", có thể tiếp dẫn chu thiên tinh lực, tưới nhuần khí vận Quy Xà sơn.
Khí vận Quy Xà sơn cũng là khí vận của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Bất quá thổ lâu không phải là "Kim Phong Tế Vũ lâu" .
Kim Phong Tế Vũ lâu ở linh nhãn Quy Xà sơn.
Khi xưa lão tổ Kim Phong Tế Vũ lâu tuy là kỳ tài, nhưng lúc trẻ rất khó khăn.
Lão tổ xuất thân thợ săn, vốn gia cảnh không tệ nhưng ông ta “không chăm chỉ theo nghề”, thợ săn lại thích đọc sách, dù là bách gia kinh điển hay chí quái tiểu thuyết đều say mê.
Thời gian lâu dần, gia cảnh khó khăn, ông ta bán hết gia sản mua sách, vào ở Quy Xà sơn, vô tình dựng một gian nhà tranh trên linh nhãn.
Một ngày trong núi mưa to, cuồng phong ào ào, căn nhà tan tác, lão tổ phản cười ha hả: "Khinh phong tế vũ, làm hỏng bảo lâu của ta!"
Sau này ông ta phát tích, đặt tên nơi ở là "Kim Phong Tế Vũ lâu".
Theo Kim Phong Tế Vũ lâu, lão tổ năm xưa là chính đạo tu chân đệ nhất nhân, chủ trì chính ma đại chiến với Quỷ Nhung ma tu, là nhân vật tuyệt đỉnh.
Bất quá lão tổ chỉ tu luyện một bộ địa vị công pháp, với thiên tư tuyệt thế mà thành cường giả đỉnh nhọn.
Nhưng đời sau không có bản lĩnh đó.
Sau đời lão tổ, Kim Phong Tế Vũ lâu sa sút, nhờ uy danh và quan hệ của lão tổ mà từ từ tích lũy thực lực, ngầm tìm kiếm công pháp.
Vât vả mấy trăm năm, Kim Phong Tế Vũ lâu mới quật khởi, được cao nhân chỉ dẫn, bố trí bố cục "Long hấp thủy, ngao thôn thiên" tại Quy Xà sơn, gần nghìn năm sau chính thức thành Đại Tùy đệ nhất đại phái.
Bên ngoài Quy Xà sơn có một trang viên náo nhiệt.
Trang viên quy mô cực lớn, đến hơn nghìn mẫu, ruộng đồng bát ngát, kênh rạch chằng chịt, giữa các khoảnh ruộng là nông dân trồng cấy, lúa tốt bờ bời, trông rất thích mắt.
Một trung niên hán tử ngồi xổm trên ruộng, một tay cầm thuổng, một tay nhổ cỏ dại.
Tay xòe ra, cỏ dại đang tốt đã thành khô vàng.
Cảm thụ năng lượng sinh mệnh của cỏ dại chảy vèo thể nội, trung niên hán tử như một đứa trẻ dễ vừa lòng vừa được ăn mật ong, mỉm cười vui vẻ nhìn mục tiêu tiếp theo.
Nhánh thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Một người hầu áo xanh xuất hiện cạnh ruộng, thấy trung niên hán tử say mê thì mỉm cười, đợi y đòa thêm ba nhánh cỏ mới nói: "Thiếu gia, Cổ Phong kiếm phái Cố Chi Tức cầu kiến, tiểu nhân đã để thiếu gia đào thêm ba nhánh, không nên để người ta đợi."
Lời lẽ của người hầu khá tùy tiện, không có tôn ti chủ tớ gì nhưng tự nhiên, thật lòng lo nghĩ cho trung niên hán tử chứ không phải người hầu được chiều mà sinh kiêu.
Trung niên hán tử thu cái thuổng lại: "Đúng, không nên để người ta đợi. Chúng ta đi."
Y phủi tay đi trước, người hầu theo sau.
Trang viên có một tòa nhà đơn giản, trông như nhà của nông dân bình thường.
Gian lớn nhất để tiếp khách. Cổ Phong kiếm phái Cố Chi Tức ở trong đó, thấy trung niên hán tử đi vào thì vội đứng dậy vái: "Lục huynh, mạo muội đến viếng, đúng là ác khách, mong huynh tha thứ."
Lục Bạt Đỉnh cười to: "Cố huynh hà tất khách khí, đến là nể mặt Lục mỗ rồi. Nào, ngồi đi."
Cố Chi Tức thở dài: "Ai, Lục huynh, thực không dám giấu, không phải hết cách thì tại hạ không dám mặt dày đến đây."
Lục Bạt Đỉnh nghiêm mặt: "Cố huynh cứ nói, giúp được mỗ sẽ giúp, nếu không thể thì chúng ta cùng nghĩ cách."
Cố Chi Tức và Lục Bạt Đỉnh chỉ gặp nhau một lần, đột nhiên đến nhờ vả, đích xác bị bức đến hết cách.
"Lục huynh cũng biết Cổ Phong kiếm phái và Thiên Thủy trại cách nhau không xa, gần đây Thiên Thủy trại thèm muốn “Thiên tinh kiếm phong cổ quyết” của bản phái, định dùng một bộ địa vị công pháp để đổi, nhưng “Thiên tinh kiếm phong cổ quyết” là gốc lập phái của bản phái, chưởng không thể đồng ý. Cách đây không lâu, đệ tử hai phái xung đột, bị Thiên Thủy trại nắm thóp, bức bản phái giao “Thiên tinh kiếm phong cổ quyết”, không thì không bỏ qua. Lục huynh, việc này đúng là làm khó huynh nhưng..."
Lục Bạt Đỉnh xua tay: "Cố huynh không cần lo, việc này mỗ sẽ xẻ lý."
"Lục tử." Y gọi, người hầu áo xanh đi vào: "Thiếu gia."
"Bảo Lão thập tam mang danh thiếp của ta cùng Cố huynh đến Thiên Thủy trại, cầu kiến lão trại chủ Lý Đông Lượng, hai bên cùng lùi một bước, sau này dễ nhìn nhau. Cố huynh bồi thường cho Thiên Thủy trại là được."
Lục tử vòng tay: "Thiếu gia, tiểu nhân biết rồi, để Lão thập tam chuẩn bị."
Cố Chi Tức hớn hởn: "Đa tạ Lục huynh, đã cứu cả Cổ Phong kiếm phái!"
Đoạn hành đại lễ.