Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 133: Q.8 - Chương 14: Đến Sơn Cốc Làm Khách






"A... Trịnh lão gia tử, hạ thủ lưu tình, tay tiểu nhân sắp gãy rồi...”
Vương lão lục rống lên thê thảm, Trịnh lão quản sự đang nhìn mặt bàn chợt ngoái lại, trừng mắt: "Ngọn trảo của ngươi tới sáu thành công lực! Vương lão lục, ngươi là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, xuất thủ sáu thành công lực với thiếu niên Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng là sao!?"
Vương lão lục run lên: "Nhưng tiểu tử này không hiểu quy củ..."
"Hừ, câm cái mồm chó của ngươi lại! Vị tiểu ca này nếu giải được câu đố về trận pháp thì là quý khách của tiểu thư, nô tài ngươi dám mạo phạm hả!"
Vương lão lục tròn mắt: giải được câu đố? Câu đố chữ Thiên khó nhất? Đâu có thể nào, chỉ với tiểu tử này?!
"Không phải chứ, lão gia tử, bằng vào tiểu tử này..."
Trịnh lão quản sự cười lạnh, cách một tiếng, cổ tay Vương lão lục nát vụn!
"A -" Vương lão lục gào lên như bị chọc tiết. Trịnh lão gia tử không lỏng tay, giọng lạnh như băng: "Vương lão lục, mấy năm nay ngươi làm gì tại Thiên Môn lâu, lão đầu tử này không phải không biết, nhưng nên lau mắt nhìn cho rõ xem ai có thể chạm vào, ai không thể mạo phạm. Đây chỉ là trừng phạt nhẹ, mau cút khỏi Thanh Việt phường thị!"
"A?!" Vương lão lục cả kinh, định van xin, Trịnh lão quản sự phất tay, ném y khỏi cửa: "Sai hai người theo dõi, nửa canh giờ mà y chưa rời Thanh Việt phường thị thì lấy mạng chó của y!"
"Vâng!" Giáp sĩ ở ngoài vâng lệnh, Vương lão lục run lên, đỡ cánh tay gãy đi ngay.
Các tu sĩ đang xem náo nhiệt chợt sôi lên, gì hả? Thiếu niên ban nãy có thể giải được câu đố? Không thì Trịnh lão quản sự sao lại trở mặt với Vương lão lục? Thậm chí đuổi y khỏi Thanh Việt phường thị?
Nhưng câu đố đó, linh cấu sư tầm thường không giải được!
Tuy thấy khó tin nhưng sự thực trước mắt, không tin không được, chỉ là Tôn Lập trẻ như thế, lại chỉ tu vi Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, nên càng khó tin.

"Không thể nào, lẽ nào trận pháp tạo nghệ của thiếu niên đó còn hơn linh cấu sư?"
"Đúng, không thể nào..."
"Ai, anh hùng thiếu niên, thật không ngờ, thiếu niên này giải được câu đó, các ngươi không dám tin chứ Trịnh lão quản sự lại nhầm sao?"
Chúng nhân đều kinh ngạc, họ không muốn và không dám tin, một thiếu niên như thế lại giải được, nhưng Trịnh lão quản sự là người thế nào, những ai ở Thanh Việt phường thị quá rõ, nếu thiếu niên không giải được thì đời nào Vương lão lục bị đuổi.
Mặt bàn bị Tôn Lập vẽ kín.
Gã lau ngón tay: "Đây là một phần mười."
Trịnh lão quản sự từ đầu đã nhận ra gã có hi vọng phá giải câu đố.
Chỉ là có hi vọng, vì yêu cầu sau cùng quá khó.
Bất quá như thế đủ để Trịnh lão quản sự không hề do dự phế Vương lão lục để kết giao với gã.
Trịnh lão quản sự gật đầu, thần thái thoáng mong chờ và kính trọng: "Tiểu ca nhi đợi chút, lão phu sai người chuẩn bị xe."
Tôn Lập gật đầu: "Được."
Rất nhanh, một cỗ xe do sáu con Lôi hỏa tê kéo dừng trước nhà, Trịnh lão quản sự khách khí cười: "Tiểu ca nhi, mời!"
Tôn Lập vén áo lên xe, Trịnh lão quản sự đi theo đóng cửa lại, dặn: "Đi thôi."

Xa phu Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng vung roi, sáu con Lôi hỏa tê phun ra mười hai đạo lam hồng sắc hỏa diễm, lao đi.
Đến lúc đó chúng nhân mới như tỉnh mộng, những người còn nghi hoặc tức thì hết hoài nghi: "Thiếu niên này thật sự giải được, trận pháp tạo nghệ của y còn hơn linh cấu sư!"
Nhiều người đấm ngực tiếc nuối, biết vậy thì nên kết quan hệ, quý nhân cỡ này nghìn năm khó gặp, thế mà lại lãng phí mất cơ hội, cơ duyên trôi theo dòng nước!
Xe lao trên đường, xa phu đứng trên xe, cánh điều khiển rất hào sảng, liên tục hô vang, roi vung tanh tách.
Người trên đường không tỏ vẻ giận mà coi như đương nhiên, cơ hồ xe không lao như thế mới là bất thường.
Roi vung vang tựa sấm, người đi đường nghe thấy tránh từ xa, xe ngựa tuy nhanh nhưng không gây ra thiệt hại, dễ dàng rời Thanh Việt phường thị.
Lúc qua cửa thành, binh tốt không chặn hỏi, nghe thấy tiếng roi là chỉ huy người mở sẵn cửa thành.
Xe lao qua, binh sĩ quỳ xuống tiễn.
Tôn Lập lấy làm lạ: "Sao ngươi đề ra nhiệm vụ lại không ở Thanh Việt phường thị?"
Trịnh lão quản sự giải thích: "Tiểu thư không thích ồn ào chốn phường thị." Y dừng lời rồi nói thêm: "Tiểu ca nhi, cả phường thị đều của tiểu thư, câu đố do tiểu thư phát đưa ra, lại mười phần trọng yếu, tiểu ca giải được thì là quý khách của Thanh Việt phường thị, xin hay trân trọng cơ hội..."
Tôn Lập hơi ngẩn ra: "Cả Thanh Việt phường thị, là của một vị tiểu thư?"
Trịnh lão quản sự vuốt rât cười: "Chính thế."
Tôn Lập gật đầu: "Tôn tiểu thư cũng là thần minh!"

Gã không khen suông mà thật lòng bội phục. Thiếu niên tâm tính xưa tay cậy tài nhưng không hẳn trong mắt không có ai.
Tôn Lập phấn đấu tại Tố Bão sơn đến giờ cũng gọi là có thành tựu, vì thế mới biết không việc gì dễ. "Tiểu thư" mà Trịnh lão quản sự nói đến cũng chưa nhiều tuổi lắm, có thể tạo được cơ nghiệp này thì dù xuất thân thế nào cũng đáng cho gã tôn kính.
Sáu con Lôi hỏa tê gầm như sấm, vân khí và hỏa diễm không ngừng phun ra, dọc đường đừng nói dã thú, mà yêu thú, hung thú cũng hoảng sợ trốn biệt.
Với tốc độ khiến tất cả kinh ngạc, chỉ mất nửa canh giờ là đến một sơn cốc cách ba trăm dặm.
"Hí..."
Xa phu kéo cương, Lôi hỏa tê ngận dừng lại, Trịnh lão quản sự xuống xe, bảo Tôn Lập: "Tiểu hữu, chúng ta xuống thôi, tiểu thư không thích ồn ào, sáu con súc sinh này ồn quá, nên chúng chủ đưa tới đây."
Tôn Lập xuống xe, thấy mũi sáu con Lôi hỏa tê còn phun lửa, nhìn Trịnh lão quản sự.
Trịnh lão quản sự cười ha hả, vỗ đầu một con: "Các ngươi càng lúc càng thông minh, còn biết trách móc."
Tôn Lập cũng cười.
Trịnh lão quản sự phất tay cho xa phu quay về, dẫn Tôn Lập vào sơn cốc.
Cửa sơn cốc hẹp, vào trong mới phát hiện rất rộng, trên một phía đỉnh núi có tác nước như sợi xích bạc, nước đổ ầm ầm, hơi nước phả vào khiến người ta thoải mái.
Trong cốc không có cảnh trí đặc biệt, thác nước là nguồn ẩm, một dòng sông nhỏ tưới nhuần đất đai trong cốc, cây cối xanh om, thỉnh thoảng có hoa dại đua nở.
Trông có vẻ chỉ là sơn cốc bình thường, không hẳn cao nhã, tinh xảo...
Vừa vào, bốn người hầu khiêng ghế đến, thấy Trịnh lão quản sự thì vòng tay, người đứng đầu nói: "Trịnh lão gia tử đến rồi."
Trịnh lão quản sự gật đầu, đưa tay mời: "Nào, còn một đoạn đường nữa."

Tôn Lập hơi bất ngờ, tưởng xuống xe là đi bộ, không ngờ có ghế khiêng.
Trịnh lão quản sự cười: "Tiểu thư không phải người tầm thường, không vì mình thích yên tĩnh mà khiến người khác bất tiện. Hà huống, tiên sinh là khách quý, đi thế này chậm nhưng đỡ ồn hơn sáu con súc sinh kia nhiều."
Sắp xếp tiện cả đôi đường này khiến Tôn Lập rất dễ chịu, muốn xem vị tiểu thư này là người thế nào.
Đi kiểu này tiện ngắm cảnh sắc, sơn cốc không có cảnh quan kỳ dị gì, hai bên vách núi bằng phẳng, nước chảy rì rào, Tôn Lập thoải mái, cảm giác rất dễ chịu.
Đi được nửa đường, gã hiểu ra: sơn cốc này chỉ là hai chữ thoải mái!
La Hoàn kinh ngạc: "Chủ nhân sơn cốc cũng khá, trông bình thường nhưng thực tế thượng ngầm hợp với thiên địa đại đạo, trung chính bình hòa. Người tầm thường không thể nhận ra."
Tôn Lập càng hiếu kỳ với vị "tiểu thư" đó.
Tuy Trịnh lão gia tử tuy bảo ghế khiêng hơi chậm nhưng là so với Lôi hỏa tê. Mấy người hầu này đều tu vi Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, khiêng hai người mà đi như bay lại bình ổn, bất quá một bữa cơm sau là đến trước một căn nhà tranh trong cốc.
Trịnh lão quản sự dẫn Tôn Lập vào, sắp xếp chỗ ở sạch sẽ cho gã rồi bảo: "Tiểu ca nhi nghỉ ở đây đã, vấn đề đó xin nhờ tiểu ca, cần gì xin cứ nói, chỉ cần hoàn thành được trận pháp kết cấu, tiểu ca là đại ân nhân của tiểu thư!"
Tôn Lập thấy y không có ý dẫn tiến gã với vị tiểu thư nọ thì hiểu người ta muốn xem gã có thể hoàn thành trận pháp kết cấu đó không.
Hoàn thành, là khách quý, còn không... thì mau cuốn gói.
Tôn Lập thương lượng với Võ Diệu rồi nên lão quản sự hỏi là gã cầm bút lên viết một danh sách: "Đây là nguyên liệu cần thiết."
Lão quản sự đón lấy, không buồn nhíu mày: "Nửa canh giờ nữa sẽ có đủ."
Đoạn đi ngay.