Vọng Hư gần đây bù đâu.
Bí mật của Cổ Lô sơn vốn do Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang phát hiện. Ban đầu không nói nhất lâu song môn mà năm phái kia trong thất đại phái cũng cho là Cổ Lô sơn trung không có thứ gì tốt.
Hiện tại thì khác, phát hiện tàng bảo chi là đổ về. Kim Phong Tế Vũ lâu càng bá đạo, cậy vào binh cường mã tráng, trực tiếp phái bốn chân nhân lão tổ đến, cướp quyền bả chủ trì đại cục.
Song môn không hề khách khí, cùng phái ba chân nhân lão tổ, ép cho thất đại phái không thể phát tác.
Vốn thất đại phái là lực lượng trung kiên tìm bảo vật thì bây giờ lại thành đi xem náo nhiệt.
Hiện tại y không có thời gian tính đến ân oán chút xíu trước đó với Ngọc Kiếm sơn trang.
Sau này nghĩ lại, cho Tần Thiên Trảm bát phẩm hạ pháp khí thì y cũng thấy tiếc. Nhập phẩm pháp khí tại tu chân giới rất hiếm, cứ xem các tán tu, đừng nói nhập phẩm pháp khí mà bất nhập lưu pháp khí cũng không có.
Nhưng dù thế nào, Tần Thiên Trảm cũng là quan môn đệ tử, cho thì cho rồi.
Rồi lại có tin: Tần Thiên Trảm thất tung! Cùng thất tung là mười đệ tử.
Vọng Hư chân nhân có phần quen tai tên nhưng đệ tử đó, đều cùng phe với đồ đệ của y, ngần ấy người sao lại thất tung? Tin Sùng Dần và Sùng Bá đưa đến quá rõ, họ đã gặp bất hạnh.
Tần Thiên Trảm còn có bát phẩm hạ pháp khí, dù gặp địch nhân Đạo nhân cảnh cũng đấu nổi, hơn nữa còn cả mười đệ tử, sao lại vô thanh vô tức bị diệt gọn?
Quan môn đệ tử này có Ngũ hành tuệ căn, Vọng Hư chân nhân dồn vào không ít tâm huyết, đột nhiên không còn thì y như bị đấ một quyền vào ngực!
Y nổi đóa tại thái cực hà cốc, chỉ muốn về Tố Bão sơn ngày để tra xét nhưng tình hình Cổ Lô sơn khiến y không dám rời đi nên càng giận dữ, thầm thề nếu tra ra ai hại đệ tử thì y sẽ xé xác!
...
Tôn Lập mấy hôm nay nhàn hạ, chỉ có Giang Sĩ Ngọc hiểu rõ thì khẩn trương, thầm lo cho gã.
Tôn Lập biết mình xử lý gọn ghẽ, không có dấu tích gì, không sợ bị điều tra. Hơn nữa tìm ra thì sao? Cùng lắm thì rời Tố Bão sơn.
Sùng Dần và Sùng Bá về, các đệ tử đi học lại.
Tôn Lập cách ngưỡng đó một đường chỉ, sau một đêm tu luyện thì theo lệ ra ngoài sân tắm. Tuy trời vào thu, trong núi khí hậu càng lúc càng mát mẻ nhưng gã đã quen, tựa hồ mỗi sáng không tắm là không chịu được.
Chu thiên tinh lực hàm chứa sức mạnh thần bí, Tôn Lập gần đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thân thể từ từ được cải tạo.
Gã càng lúc càng cao lớn, da bóng lên, xương hiện rõ, cơ bắp nổi lên. Mỗi ngày lúc gã tắm, Giang Sĩ Ngọc nhìn chằm chằm bộ ngực càng lúc càng thành múi của gã mà ghen tị đến phát cuồng.
Không hiểu vì sao Sĩ Ngọc càng lúc càng gầy. Y tu luyện yêu thuật. Thượng cổ yêu tộc chú trọng tôi luyện nhục thân nên thường thì nhục thân yêu tộc tạo cho người ta cảm giác đáng sợ nhưng y thì ngược lại: ngực phẳng, cơ bắp không cuồn cuộn, bụng cũng phẳng lì!
"Không được, phải cấm Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đến tiểu viện vào sáng sớm, vạn nhất họ thấy ngươi thế này thì ta có nguy cơ bị bỏ rơi!"
Giang Sĩ Ngọc đùa, Tôn Lập cũng kệ, xong xuôi là cả hai lên thư viện.
Dọc đường thấy từ tây khu Vọng Sơn biệt viện có một toán người đi ra, bao quanh một người.
Vọng Sơn biệt viện chỉ hai người rình rang như thế: Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông.
Tần Thiên Trảm chết rồi, chỉ còn Điền Anh Đông.
Giang Sĩ Ngọc hơi bất ngờ: "Điền Anh Đông xuất quan rồi?"
Cả hai nhìn nhau, đuổi nhanh theo, nghe thấy bàn tán.
"... Điền sư huynh xuất quan, thiên hạ tịch mịch vô địch thủ."
"Hừ, dù Tần Thiên Trảm còn sống thì sao? Điền sư huynh đã là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, cảnh giới cao hơn nhiều."
"Đúng, Tần Thiên Trảm luyện chế pháp khí cũng không sánh bằng Điền sư huynh, cậy sư tôn là chưởng giáo chân nhân mới dám bá đạo như thế."
"Hắc hắc, sư tôn của Điền sư huynh không kém, chắc không lâu nữa Vọng Minh sư thúc sẽ tìm nhập phẩm pháp khí cho Điền sư huynh cũng nên?"
Nhập phẩm pháp khí hiến có, bát phẩm càng trân quý. Vọng Minh cũng không thể nói có là có, thủ hạ biết rõ nên không dám nói lung tung sợ nịnh nhầm.
Tôn Lập đi sau thấy sắc mặt Điền Anh Đông hơi khác thì chợt nhận ra: gã diệt Tần Thiên Trảm, vô tình khiến y Điền Anh Đông khó chịu!
Điền Anh Đông trước đó bị Tần Thiên Trảm vượt qua nên dùng âm mưu bế quan khổ tu, những tưởng xuất quan là quang minh chính đại cướp lại vị trí tân đệ tử đệ nhất nhân nhưng Tần Thiên Trảm chết rồi, y không có cơ hội đó nữa, người ta sẽ nhớ là trước y, Tần Thiên Trảm mới là tân đệ tử đệ nhất nhân, y có ngôi vị đó vì đối thủ đã chết – kiểu tự động lên ngôi này khác xa cướp về được.
Tôn Lập không thích gì ngụy quân tử như Điền Anh Đông nên nhận ra điều đó chỉ cười.
Bọn Điền Anh Đông chưa rời Vọng Sơn biệt viện, phía trước lại ồn ào có một toán đi ra, hai nhóm gặp nhau, con đường không rộng lắm liền ách tắc.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc cả kinh vì chủ chốt của nhóm này là Phùng Trung!
"Cút, chó khôn không chặn đường!" Thủ hạ của Điền Anh Đông quen ngông nghênh, thấy bọn Phùng Trung thì không hề khách khí.
Bên kia không kém: "Chó sủa gì thế?"
Phe Điền Anh Đông không nhường: "Bọn rác rưởi muốn ăn đòn hả?"
"Ai là rác rưởi? Cho ngươi biết Phùng sư huynh hiện tại là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc, không kém Điền Anh Đông, đừng có rước phiền!"
Cả hai phe tranh cãi nhưng không phe nào dám công nhiên động thủ tại sơn môn.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc nhìn nhau, thầm lắc đầu. Phùng Trung tỏ rõ vẻ tiểu nhân đắc chí, Tôn Lập vốn không thích y, giờ thì càng ghét.
Cả hai rất ăn ý, mặc kệ hai phe tranh nhau, định vòng qua thì không ngờ Phùng Trung chợt gọi to: "Tôn Lập, ngươi theo ai? Đừng mong không đắc tội với bên nào để rồi đắc tội cả hai bên!"
Thủ hạ của Phùng Trung cùng kêu lên: "Nên theo Phùng sư huynh, trận pháp bác đại tinh thâm, tư chất của ngươi không tốt, nên lo cho tương lai!"
Tôn Lập từ lúc nhập môn đã khép mình nhưng vẫn nhớ lời phụ thân, không gây sự nhưng không sợ gì. Khép mình không có nghĩ dễ bị bắt nạt, mà ngược lại thâm tàng bất lộ.
Tôn Lập không ưa Phùng Trung tiểu nhân đắc chí nhưng y cư xử thế nào thì liên can gì đến gã? Gã mặc kệ. Nhưng y ngông cuồng đến mức dám huênh hoang như thế thì gã chợt hiểu cảm giác của Sùng Bá giáo tập: lão tử đang không có cớ gây sự, ngươi lại đưa tới thì ta nên cảm tạ: cảm tạ ngươi cho ta cơ hội đánh ngươi!
Tôn Lập từ từ quay lại, Giang Sĩ Ngọc đi theo.
Tôn Lập lạnh lùng hỏi Phùng Trung: "Ta đắc tội cả hai bên thì các ngươi dám làm gì?!"
Không chỉ Phùng Trung, mà phe Điền Anh Đông cũng nổi nóng nhưng rồi vội bảo mình lãnh tĩnh. Ai cũng thấy rõ: Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc là hai trong ba đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng ở thư viện hiện tại .
Còn Tô Tiểu cũng Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong.
Cả Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đều Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng. Đông Phương Phù cũng là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng lão đạo, tư chất còn hơn Phùng Trung, được Vọng Thắng lão đạo ưu ái hơn.
Đừng nói sau lưng Tôn Lập là chân nhân lão tổ duy nhất của bản môn!
Dù Điền Anh Đông hiện tại là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, nhưng đừng quên Tôn Lập đã giết một cao thủ Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng đệ tử: Lưu Tử Hùng!
Phùng Trung mắc nghẹn, y đắc ý quá độ, trước đó bị dồn nén nhiều, chợt đổi đời, được tâng bốc nên quên mất rằng Tôn Lập đáng sợ thế nào!
Phùng Trung hối hận vô cùng, đồng thời hận Tôn Lập nhập cốt. Y không làm gì được gã, bị gã hỏi thì không thể phát tác, mất mặt ngay trước đám đông. Sau khi thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng lão đạo thì chưa bao giờ y mất mặt thế!
Tôn Lập hầm hừ, vẫy tay với Giang Sĩ Ngọc: "Đi!"
Lần này gã không đi vòng, cả hai ưỡn người đi thẳng vào giữa hai nhóm.
Bọn Tô Tiểu Mai còng gọi "Tôn Lập đợi đã", năm người tụ lại, gần như chiếm hết con đường.
Các đệ tử đều tránh lối.
Phùng Trung xám ngoét mặt mày nhưng không dám phát tác.