Vạn Giới Pháp Thần

Chương 488: Hai đời Bộ trưởng




Dumbledore bên kia càng nghe khuôn mặt càng kinh dị, những điều Ambrose nói hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông: 

Thế giới này lại có nhiều bí ẩn như vậy? Ai có thể ngờ phía trên đầu đám phù thủy cao ngạo lại có một chủng tộc mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Những thông tin này một khi được tiết lộ sẽ gây bạo động, gây náo loạn toàn bộ thế giới.

Nửa tiếng đồng hồ nữa qua đi, Ambrose đã kết thúc việc kể chuyện của mình xong từ mười phút trước rồi, ông hiệu trưởng vẫn bần thần ngồi im lặng một chỗ, khuôn mặt ông vô cùng đặc sắc và không ai biết ông ta đang suy nghĩ điều gì…

Mãi cuối cùng giáo sư Dumbledore mới áy náy khó có thể tin tưởng nói:

“Xin lỗi cậu Karling… Nhưng thứ này quả thực không thể tin được.”

“Không phải ông chính mắt thấy sao, hai cái bóng hình màu lam và máu xám đó.” Ambrose giọng nhẹ nhàng nói.

“Vâng. Tôi hiểu.” Giọng mang vẻ bất lực, giáo sư lê tiếng.

Rồi Dumbledore trở lên nghiêm túc hơn bao giờ hết, ông nặng giọng tự giác đưa ra cam kết:

“Có chuyện gì xin cậu cứ giao phó, tôi sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu, cậu Karling.”

Đến nước này rồi, Dumbledore chỉ có một lựa chọn: Là nghe theo lời của Ambrose. Đặt cược vào Ambrose. Mong sao vị cậu chủ nhà Karling này có thể chống lại được tộc Elder kia.

Còn việc đứng phía đám Elder, Dumbledore không cần suy nghĩ liền ném bỏ ý nghĩ đó đi. Làm gì có một phù thủy nào ngu tới nỗi mong muốn những kẻ từng nô lệ tổ tiên của mình thương xót, cầu xin bọn chúng hãy nô lệ mình đi và đối xử tối với mình vào...

Theo ông, lũ Elder kia chỉ mang tới chiến tranh, sự phá hủy, sự chết chóc, sự tù đày… kẻ chống lại nền tự do dân chủ mà ông ta không chào đón một chút nào.

Ánh mắt của giáo sư Dumbledore trở lên kiên định hơn bao giờ hết, nguy cơ lần này không có chỗ mềm lòng, không có chỗ thương lượng cùng trù trừ. Trước hết, chỉ có một người có khả năng ngăn lại cơn sóng dữ này mà ông biết, chính là Ambrose Karling. 

Ông ta nhìn Ambrose chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

...

Trở lại phía đối diện, Ambrose nhìn thấu tất cả sự biến hóa trong ý nghĩ của ông hiệu trưởng, cậu liền vứt vẻ thong dong hờ hững vừa rồi đi. 

Trịnh trọng đứng dậy, đưa bàn tay ra nói:

“Chào mừng ngài gia nhập.”

Giáo sư Dumbledore cũng đúng dậy bắt lấy tay của Ambrose, ông nghiêm giọng khiêm tốn nói:

“Là vinh hạnh của tôi, cậu Karling.”

Hai người bắt tay thể hiện sự hợp tác trong vài giây rồi khách sao mời nhau ngồi xuống. Ambrose lại làm một ngụm trà rồi nói ngay:

“Giáo sư Dumbledore…”

Ambrose đang định hỏi thăm về Ravenclaw, thì bỗng chợt một bóng người độn thổ xuất hiện trong văn phòng. 

Là Dante, Ambrose đã cho anh ta quyền được độn thổ trong Hogwarts.

Dante không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của ông hiệu trưởng mà khom người nói với Ambrose và Fayola:

“Cậu chủ. Bộ pháp thuật xảy ra chuyện!!!”

Nói rồi, Dante dừng lại như không muốn nói tiếp, ánh mắt đảo qua vị ‘người ngoài’ duy nhất ở đây, giáo sư Dumbledore.

Ambrose tâm lý vừa dâng lên một chút vì sự gia nhập của ông hiệu trưởng, nghe vậy liền chăm chú lên. Cậu theo ánh mắt của Dante liếc nhìn giáo sư Dumbledore một chút và nói:

“Không sao. Ngươi có thể nói, giáo sư Dumbledore tin tưởng được.”

Dante nghe vậy lập tức báo cáo:

“Rufus Scrimgeour đã bị sát hại, ngay vừa nãy…”

Scrimgeour bị giết… làm sao có thể… Ambrose trong lòng giật mình khó tin nghĩ. 

Scrimgeour đã chuẩn bị bao nhiêu năm cho thời khắc nắm giữ Bộ pháp thuật này, thế mà lão ta có thể bị người giết dễ dàng như vậy, lão ta vừa mới thắng Cornelius Fudge xong, giờ còn chưa tận hưởng chiến lợi phẩm của mình nữa, thậm chí còn chưa kịp tổ chức ăn mừng một cách đúng nghĩa nữa

Ambrose hai hàng lông mày cong vút xoăn tít lại, chậm rãi nghe Dante thuật lại sự việc. 

Sáng hôm nay, Rufus Scrimgeour tổ chức một cuộc họp báo, chính xác hơn là một cuộc gặp toàn thể công nhân viên chức của Bộ pháp thuật, nhằm thông báo việc phế truất Bộ trưởng Cornelius Fudge và việc ông ta sẽ lên chức Bộ trưởng Bộ pháp thuật mới cho đến khi có cuộc bầu cử chính thức vài tháng sau.

Cuộc gặp này tất nhiên có sự tham gia của đại diện các cơ quan báo chí Anh, một số hãng tin lớn của nước ngoài cũng có mặt, công thêm có sự góp mặt của một vài phù thủy tầng lớp tinh anh sinh sống ở Luân Đôn.

Buổi lễ diễn ra suôn sẻ cho tới khi Rufus Scrimgeour đứng ra tuyên thệ nhậm chức… Một tiếng nổ, cùng với hai chục tia sáng xanh lè lóe lên lao tới bục phát biểu.

Hai chục Lời nguyền chết chóc, Rufus Scrimgeour chết ngay lập tức, bị vạ lây bởi ông ta gần mạng phù thủy khác. Kèm theo là hàng chục người bị thương do cuộc giẫm đạp chạy trốn sau đó. 

(Tác lắc đầu ngao ngán lên tiếng vì dân phù thủy chết không khác nào dân muggle: “Vì Trong bộ pháp thuật không thể độn thổ được, nên phải dẫm lên đầu nhau mà chạy thôi.”)

Sở Thần sáng như rắn mất đầu chỉ biết chạy tới vung đũa truy bắt hung thủ, hậu quả là hai mươi cuộc đấu phép tay đôi giữa phù thủy lộn xộn diễn ra. 

Kết quả là năm người bị bắt sống, mười hai người bị giết, và có tới tận bảy người chạy thoát. 

Giáo sư Dumbledore ngồi nghe mà bồn chồn không thôi, trắng trợn, không kiêng dè gì cả, bọn khủng bố này… kể cả thời Voldemort còn hoành hành cũng không như vậy.

Dumbledore hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ lại những gì Ambrose vừa kể, có một tổ chức còn kinh khủng hơn đám Tử Thần thực tử. 

Ông thận trọng dò hỏi Ambrose:

“Trò Karling, không lẽ là bọn phù thủy áo đen…”

“Chưa thể xác định được…” Ambrose đưa tay ra hiệu cản lại ông hiệu trưởng nói. 

Trong lòng tên này càng ngày càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, cậu chỉ vừa từ quá khứ trở lại thôi, mà bọn phù thủy áo đen đã nhảy ra.

Không lẽ là do việc cậu quay về quá khứ dẫn tới thay đổi một vài điều gì đó ở hiện tại, với lại cái thời gian một năm sau mà Eulalia nói cũng không chắc chắn, bằng chứng lù lù là tên Elder Casus ngày hôm qua còn xuất hiện trong Hogwarts.

Nếu vậy có khả năng các Elder bình thường khác cũng có thể xuất hiện trước mốc thời gian một nghìn năm, hoặc bọn chúng sẽ cử ra một số tên dò đường trước…

Ambrose nắm bàn tay nắm chặt, cậu biết tộc Elder lo ngại điều gì, chính là lão cha của cậu, ngài Philip Karling… Nếu bọn chúng biết ông ta không còn ở trái đất nữa, thì chuyện này hay rồi.

Một lũ Elder cấp năm đủ để Ambrose vướng víu tay chân rồi…



Hai tay nhay nhay trán một vài cái, Ambrose ra hiệu cho Dante lui xuống trước. Rồi cậu ném cho ông hiệu trưởng một ánh mắt bình tĩnh. Fayola bên cạnh bắt đầu pha một ấm trà khác, và đưa cho Ambrose.

Fayola cũng làm rót đầy một tách cho mình và một tách khác đưa cho giáo sư hiệu trưởng:

“Mời giáo sư.”

“Cảm ơn trò Smith.”

Nhân vật chính của chúng ta chậm rãi cầm lấy tách trà làm một ngụm, trong khi phía bên kia giáo sư Dumbledore bàn tay run run, trà nước sóng sánh bắt lung tung. 

Ông bây giờ quả không bình tĩnh nổi, đối mặt với thứ mình mơ mồ không rõ, mà lại còn chắc chắn mạnh hơn mình rất nhiều, thì dù Dumbledore có sống cả trăm năm kinh nghiệm cuộc đời cũng không thấy thích ứng ngay được.

Giáo sư nhanh chóng uống xong rồi vội hỏi:

“Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Chờ.” Ambrose dứt khoát trả lời.

“Chờ?” Dumbledore nhắc lại với vẻ khó hiểu. Ông ta muốn hỏi thêm thì bị ánh mắt uy nghiêm của Fayola chặt họng. 

Dumbledore chột dạ, ngoan ngoãn ngồi im, trong lòng thấm thía: 

“Cô con gái nhà Black này không đơn giản, thậm chí hơi đáng sợ, ông ta biết thừa từ hồi cô học trò này hùng hổ định cho giáo sư McGonagall bài học khi cậu Karling bị tập kích ven hồ nước Đen mấy năm trước.”

Mà ông cũng không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau, các cửa sổ trong văn phòng hiệu trưởng bật tung, hàng chục con cú lao vào, ‘rú rú’ kêu inh ỏi.

Giáo sư lập tức vung đũa thần, trong một giây, tất cả thư từ đều được bứt khỏi chân cú, bay tới xếp gọn gàng trước mặt Ambrose ba người. Giáo sư già vừa nhìn đống thư từ vừa nói:

“Tất cả đề là thư hỏi thăm tình hình ở Bộ.”

Ông lật từng là rồi ánh mắt trở lên thâm thúy trần thuật:

“Bộ pháp thuật bây giờ rất loạn, không ai dám tự tiện hành động, nhiều phù thủy trong Bộ hoàn toàn mất liên lạc… dường như đang có…”

“Một cuộc thanh tẩy đang diễn ra.” Ambrose lạnh nhạt không cảm xúc nói nốt lời ông hiệu trưởng đang chần chừ.

Dumbledore nghe Ambrose nói mà lạnh sống lưng…. Thanh tẩy. Đơn giản hai chữ cho thấy cơn sóng gió đang bao phủ bộ pháp thuật lúc này… Giáo sư nhắm nghiền hai mắt lại trong vài giây rồi tiếp tục đọc thư.