Vạn Giới Pháp Thần

Chương 477: Bộ trưởng lo lắng




Lỗi lo của giáo sư Dumbledore là hoàn toàn chính xác, nhưng nó chưa phải điều Ambrose - nhân vật chính của chúng ta quan tâm nhất vào lúc này, hoặc nói là cậu chưa có tinh lực để nghĩ tới nó trước khi nghĩ ra cách giải quyết xong mối nguy từ tộc Elder.

Sau một hồi, Ambrose tách hai cô bé ra ân cần nói với hai nhỏ:

“Chúng ta còn có việc phải xử lý.”

“Vâng.” x2 Fayola và Hermione cúi đầu trả lời.

Ambrose đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh mọi thứ một vòng, rồi cậu liếc nhìn đám người phía sau lưng ra lệnh:

“Các ngươi mang theo Helios Đại hiền giả và hắn tới điểm tập trung, và chờ lệnh.”

Ambrose chỉ tay vào mặt Tom Marvolo Riddle.

“Tuân lệnh, bệ hạ.” xN

Đám người Ambrose mang từ Thất đại đảo quốc dồn dập biến mất, bọn họ tuy vừa mới xuất hiện ở thế giới thực, nhưng Ambrose trước khi trở lại đã làm mọi sự chuẩn bị, do vậy có thể nói, cả đám thuộc lòng thế giới thực như cả ở Narnia.

Trong lúc này, Dumbledore ngẩng đầu lên, ông hỏi:

“Trò Karling, bọn họ rốt cuộc là ai?” (Ý chỉ bóng hình màu xám và màu lam)

Dumbledore hai mắt lóe lên một niềm hy vọng, chờ đợi câu trả lời và thái độ của Ambrose. Cậu ta có đứng về phía phù thủy không… hay là giống hai phe kia (phe của bố Ambrose và phe Elder chống lại) không để mắt tới phù thủy.

Ambrose liếc mắt nhìn thật sâu ông hiệu trưởng, giọng lặng lẽ:

“Tôi biết bọn chúng là ai. Nhưng không phải lúc bây giờ…”

Giáo sư vẫn nhìn Ambrose, ông ta như muốn đọc ra một thứ gì đó trong con mắt xanh lam kia, nhưng rồi ông hơi lắc đầu thở dài một tiếng. Ông giờ chỉ biết chờ đợi Ambrose mà thôi.

Ambrose không nhìn ông hiệu trưởng nữa mà đưa mắt sang bà lão Ravenclaw, giọng cậu chần chừ hỏi:

“Bà... là cô ta?”

Ambrose trong lòng nghi ngờ, cậu luôn cảm thấy bà lão nhà sáng lập Hogwarts này có gì đó quen quen, giống như Ravel, lại giống như cái thân hình từ chiếc vương miện của Ravenclaw xuất hiện, đánh đuổi ‘Con ma quét rác’ năm thứ ba cậu học ở Hogwarts, tức ba năm trước.

Fayola và Hermione đứng bên cạnh lập tức khuôn mặt đậm đà vẻ biểu cảm lạ lạ, Fayola là người yêu - bạn gái chính thức của Ambrose thì không nói làm gì, như đã nói trước, cô có thể chấp nhận Ambrose có quan hệ với những cô gái khác, nhưng với một bà lão thì… (ba chấm).

Còn Hermione, cô bé giờ đã khôi phục tất cả trí nhớ, trong đó, ấn tượng về ả phù thủy đầu tiên cô tiếp xúc tên là Ravel vô cùng sâu đậm, mà bà lão trước mặt này... Nhưng dù bà ta có thật là Ravel đi nữa thì cũng không thể chấp nhận được.

Đối mặt với ba đôi mắt đa dạng biểu cảm này, bà lão Ravenclaw lại vô cùng bình thản trả lời:

“Ta không phải cô ấy.”

“Vậy…” Ambrose đang nói dở liền bị bào lão giọng nhanh gọn cắt lời:

“Karling đúng không? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta muốn hỏi cậu một câu… Cậu đối với Ravel như thế nào?”

Ravenclaw vừa nói, ánh mắt lại vô cùng sắc bén nhìn Ambrose, đôi mắt như muốn nhìn thấu tất cả. Ambrose cảm thấy trong đó là vô tận thời gian, sự tang thương, lại mang một vẻ khác lạ kì kì khó có thể miêu tả được.

Dường như từ con mắt đó không phải chỉ có mỗi bà lão Ravenclaw đang nhìn cậu.

“Tôi…”

Ambrose bị bà lão nhìn hơi ấp úng, vấn đề gì chứ với cái vấn đề tình cảm Ambrose tự nhận mình còn kém nhiều. Nhất là khi nhìn thấy bà lão với ánh mắt không khác gì mẹ vợ nhìn một đứa con rể lăng nhăng ở bên ngoài.

Ambrose chậm chạp nói như vừa nghĩ vừa trả lời:

“Chúng... tôi là...”

“Dừng lại. Cậu không phải nói nữa. Cậu chưa sẵn sàng.”

Bà lão dứt khoát lại ngắt lời. Rồi đưa một ánh mắt đầy thâm ý, khiến nhân vật chính của chúng ta rùng mình một cái, xong cả người bà ta biến thành một đàn con quạ bay đi trong đêm tối.

“Chuyện này…” Ambrose không hiểu ra sao, cậu nhìn lại Fayola và Hermione.

“Hứ. Ngu xuẩn mất khôn.” Đột nhiên một giọng nói ngạo kiều vang lên, rồng Eulalia khinh bị nhìn Ambrose nói.

Nhưng.

Lúc này, Max lại chạy tới, tên này trên tay cầm một chiếc đồng hồ, khuôn mặt thể hiện vẻ chuyên nghiệp của một vị quản gia, kiêm vệ sĩ, kiên luôn cả trợ lý:

“Cậu chủ đã tới giờ… bên kia mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.”

Ambrose trừng mắt cô nhóc rồng một cái, rồi trầm ngâm gật đầu với tên tiểu đệ của mình.

Ngày hôm nay, ngoại trừ một số việc ngoài ý muốn như Ambrose bị truyền tống tới một nghìn năm trước, và sự xuất hiện của mấy tên Great Elder ra (bóng hình màu lam, bóng hình màu xám), thì mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Không phải chỉ có việc đánh giết Tom Marvolo Riddle đám người cho hả giận việc bọn chúng hại cậu phải xa cách cha mẹ, cùng với hai năm thống khổ nằm liệt giường.

Nếu phần còn lại của kế hoạch thành công, thì địa vị của Ambrose trong giới phù thủy Anh sẽ nâng lên một tầm cao mới. Mặc dù nó không giúp ích được cậu nhiều lắm trong hoàn cảnh đối đầu với đám Elder hiện nay..

Không… Nghĩ tới đây Ambrose lại tự phủ định, cậu tự nói: “Nó sẽ càng quan trọng.”

Ambrose nheo mắt nhìn về phía lâu đài, cậu nói:

“Đi, chúng ta đi xem.”

Ambrose dẫn đầu Fayola mấy người rời khỏi khu vực chiến đấu, trong khi giáo sư hiệu trưởng dùng phép thuật nâng Potter đang hôn mê đi phía sau.

Trước khi rời đi, Ambrose tiện tai vung đũa dọn dẹp toàn bộ chiến trường, đống cây cối bị băm nát, gãy đổ, đám đất đá bị tung xới, những bức tượng bị vỡ vụn,... tất cả hồi phục như trước.

====

Cùng lúc này, ở khu vực khán đài, nơi tập trung các cổ động viên đang không ngừng hò hét cổ vũ, mặc dù bọn họ biết các quán quân không hề nghe thấy được sự tiếp sức này.

Nhưng ai bảo đây là một cuộc thi, đậm bầu không khí tập thể, các cổ động viên như đang có một cuộc chiến riêng cho mình: Ai là đội cổ vũ ấn tượng nhất!!

Mà ở đây, bên cạnh khu vực trang trọng nhất, có một nhân vật có quyền lực nhất nhì trong giới phù thủy Anh, Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge.

Đáng lẽ ra ông ta phải vui mừng hay thể hiện một vẻ mặt trận trọng quan tâm với các quán quân hay cuộc thi mang tính hoạt động chính trị toàn Châu Âu này chứ?

Đơn giản vì quán quân của Hogwarts - đại diện cho người Anh - chắc chắn sẽ thắng, hai quán quân khác đại diện cho phần còn lại của Châu Âu đã bỏ cuộc hoặc bị thương không thể tiếp tục thi đấu.

Điều này sẽ là một thắng lợi ghi vào tiểu sử chính trị của lão, như một vị Bộ trưởng Bộ pháp thuật đầu tiên tổ chức thành công và giành chiến thắng cho người Anh trong cuộc Thi Tam pháp thuật sau ba trăm năm không được tổ chức.

Nhưng khuôn mặt của lão ta lúc này rất khó coi, bên cạnh lão một người đàn ông ăn mặc trải chuốt, lông tóc bóng nhoáng lịch thiệp đang báo cáo thứ gì đó:

“Thưa ngài bộ trưởng, Rufus Scrimgeour… ông ta tự tiện hành động, gần hai phần ba Thần Sáng trực trong Bộ pháp thuật bị điều động, hơn nửa số Thần sáng đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng bị ông ta triệu tập trở lại… Bọn họ đã rời Bộ nửa tiếng trước.”

Cornelius Fudge nghe tới đây cả người run lên vì tức giận, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn của lão co rúm lại một cách không thể nhăn nheo hơn, lão gầm lên qua khe cặp răng ô vàng của mình:

“Quân phản loạn, hắn định làm gì, Sở Thần sáng định làm gì… Không lẽ bọn chúng định đảo chính không bằng…”

Phù thủy báo cáo khuôn mặt cũng không khá hơn là mấy, nếu thật là đảo chính thì với tự cách là người trung thành phe Cornelius Fudge, hắn ta cũng không có kết cục tốt hơn là bao nhiêu.

Hắn giọng yếu ớt, giọng như đang lừa người dối mình nói:

“Không thể nào, bọn họ sẽ không làm vậy, kể cả với sự tham gia của cả Sở Thần sáng, ai cũng biết Bộ trưởng Bộ pháp thuật phải được bầu ra từ tất cả phù thủy lẫn Hội đồng Wizengamot.”

Lão Bộ trưởng nghe vậy khuôn mặt hơi dãn ra một chút, nhưng câu nói tiếp theo của tên này lại khiến lông mày lông miết của lão xoắn xít cả lên:

“Tôi nghĩ rằng là do cái báo cáo trước… Nó nói về… ừm… sự trở lại của ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’”

“Câm miệng. Đây chỉ là tin đồn của lũ Tử thần thực tử bị dồn vào chân tường thôi.”

Cornelius Fudge rít gào, giọng đanh thép phủ định. Miệng thì cứng, nhưng nếu có ai liếc về hướng này sẽ thấy ngài Bộ trưởng cả người run rẩy như đang sắp chết cống tới nơi rồi.

Tin đồn về sự trở lại của ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’ không phải mới xuất hiện, mà nó nhen nhóm trong Bộ pháp thuật từ sau vụ tập kích trận chung kết World Cup Quidditch cuối hè năm ngoái tới giờ.

Nó chỉ lan truyền ở tầng chót các công chức, mới đầu mọi người chỉ cho đó là một lời đùa vui thôi. Vì sao ư?

Vì chỉ một tuần trước vụ tập kích trận chúng kết thôi, Bộ pháp thuật nhận được báo cáo sắp sửa quét sạch toàn bộ lũ Tử Thần thực tử lẫn bọn phù thủy hắc ám khỏi nước Anh.

Và một bản kế hoạch cực kì mạo hiểm nhưng cũng vô cùng hấp dẫn được trình lên trên bàn làm việc của ngài Bộ trưởng. Đọc xong bản kế hoạch này, nghĩ ngợi đến khi nó thành công, cả người lão vui sướng tới lúc ngủ không ngậm được miệng cười.

Còn vui hơn cả khi biết tin ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’ không hiểu sao lại chết trong tay một thằng nhóc đỏ hỏn mới sinh Potter nữa...