Cuối cùng, Odin vẫn không thể ném đi lòng tự kiêu để gia nhập vào The Avenger, nếu ông không làm vậy có lẽ ông đã có cơ hội làm lành với đứa con trai duy nhất của mình… Việc sau này Odin có thay đổi quyết định hay không thì là chuyện của tương lai.
Hiện tại, Philip Karling trong mắt nhìn tất cả, và không làm gì, sau đó ông dẫn Biệt đội báo thù trở về lâu đài Hogwarts. Bọn họ còn phải chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, có quy mô lớn hơn gấp nhiều lần.
==== Chuyển cảnh ====
Trên một hòn đảo, giữa đỉnh núi của ngọn núi duy nhất, trong bóng tối lấp lánh hiện lên ba bóng hình với ba màu khác nhau… Một màu cam đậm, một màu vàng nhạt và một màu lam nhạt.
Cả ba chỉ lơ lửng trong không khí, không biết bọn chúng đang làm gì… Bỗng nhiên, tên màu cam lên tiếng:
“Trận chiến đã kết thúc, đám yêu tinh thua hoàn toàn.”
“Cũng phải, người của Rumplestiltskin, rất mạnh, trong đó có rất nhiều Bậc thầy ma thuật (Master cấp = ma pháp sư cấp 5)”
“Rumplestiltskin làm như vậy hẳn có dụng ý. Các ngươi nghĩ hắn muốn làm gì?” Bóng hình màu vàng hỏi.
“Ai biết được hắn và con cáo già Abraham muốn gì. Nhưng chắc chắn hắn mục tiêu của chúng là chúng ta!!”
“Điều này không cần phải bàn, từ hai năm trước khi thấy hắn ta đã biết ngay tên này không tầm thường và đe dọa tới Elder chúng ta, chưa có một phù thủy nào đạt độ cao như hắn… tham vọng của hắn vượt qua cả thế giới này.”
“Và điều nguy hiểm nhất… là hắn quá mạnh, nếu một đánh một ba người chúng ta không là đối thủ, hai đánh một cũng vậy, nếu ba đánh một có lẽ con giữ chân hắn được một lúc.” Bóng hình màu lam giọng bất đắc dĩ nói.
“Nereus, ngươi không nói quá lên chứ, tuy chúng ta đều vượt qua Master cấp, nhưng Rumplestiltskin lại mạnh tới quá đáng như vậy.” Màu cam không tin nói.
“Hừ, vừa rồi hai người các ngươi tới muốn chưa giao thủ với hắn, ta đã qua chiêu với tên này một lần rồi… hắn chỉ trong vòng một đòn phép đã khiến ta bị thương. Nếu vậy còn không mạnh nữa thì là gì.”
“Hơn nữa, bên cạnh hắn còn lão Abraham, vợ của lão và đứa em rể Gilgamesh. Một nhà ba người này không vừa. Mấy người thấy rồi đó, đến tên Gilgamesh mới hơn mười một ngàn tuổi đã mạnh không kém chúng ta.
Hai tên màu vàng và cam rời vào trầm lặng, rồi cả ba lại rơi vào im lặng.
“Không lẽ chúng ta chịu chết, đừng quên chúng ta là những Great Elders cao quý, còn Rumplestiltskin chỉ là một phù thủy do lão Abraham tạo ra thôi.”
“Hay ta cầu cứu những Great Elder khác, bọn họ xem như là đồng tộc sẽ ra tay giúp chúng ta?” Màu cam ngập ngừng nói.
“Không thể nào. Bọn họ sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện thế tục như vậy, với lại, Vương quốc Bóng tối của bọn họ cũng không kém Trái đất, nào giống chúng ta chỉ có một mẩu vài nghìn dặm vuông.”
“Hừ biết thế trận chiến ở Danu Talis chúng ta ở lại cướp nhiều thêm một ít, vậy là đủ để phát triển Vương quốc Bóng tối, giờ phải dành ăn với đám phù thủy, con người... “ Tên màu vang giọng phẫn hận.
“Không. Chúng ta còn có người có thể lôi kéo.” Tên màu lam cười lạnh.
Hai tên khác nhìn nhau, bọn chúng giọng kìm nén:
“Người không phải nói tới bọn chúng…”
Tên màu lam nhìn quanh từ tên màu vàng tới tên màu cam, rồi nói với giọng nhỏ hết cỡ:
“Phải, đám Dark Elders.”
“Không được, chúng ta đã mấy nghìn năm để xây dựng trật tự thế giới như hôm nay, đám thua cuộc đó, có tư cách gì tham gia vào.”
“Phải, với lại bọn chúng hoàn toàn điên rồi, mất lý trí, không còn là một Elder chú nào.”
Hai tên màu cam và tên màu vàng phản đối.
“Vậy thì hai người các người chìa cổ ra mà chờ Rumplestiltskin chém. Hừ, trật tự thế giới, nếu chúng ta thua thì tất cả tan thành mây khói.”
“Còn… chúng ta còn có Benzaiten. Mụ ta mạnh nhất, cổ lão nhất trong chúng ta?”
“Mụ ta sẽ không tham gia vào. Mụ ta đã chiếm giữ toàn bộ phương Đông rồi, mụ và người của mụ sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này.” Tên màu lam chế nhạo nói.
“Mụ ta thật là khôn ngoan, rời khỏi chỗ này, chạy tới khu hẻo lánh Phương Đông, vậy giờ nghe nói ở đó phát triển không thua kém gì chúng ta.” Tên màu vàng cảm thán.
“Không cần phải ước ao mụ ta, chúng ta trước lo thân mình đi.” Tên màu lam lạnh nhạt nói.
“Hai người các ngươi lo chuẩn bị chiến tranh. Con ta sẽ thuyết phục bọn Elder Bóng tối gia nhập.”
“Được rồi. Chúng ta hai tháng nữa gặp lại.”
“Hai tháng. Cũng đủ.”
“Lần này phải một lần tẩy sạch thế giới, đám phù thủy, đám con người… Khiến bọn chúng phải nhớ sâu trong tâm trí bọn chúng: Elder chúng ta đã và đang là chủ nhân của toàn bộ thế giới này.”
==== Chuyển cảnh ====
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ambrose hài lòng nhìn tu vi của mình, đúng là đám ký sinh Obscurus giúp cậu rất nhiều, cậu đã thành công đột phá lên ma pháp sư cấp 4 tam đoạn.
Cảm nhận ma lực trong cơ thể vận chuyển tốc độ tăng gấp đôi là ít, Ambrose càng thấy vui vẻ.
Trên tay biến ra một quả cầu màu đen kịt, Ambrose nhận ra ngay ma pháp nguyên tố hắc ám trong phòng đang không ngừng rung động. Điều khiển hạt đen nổi lên, hắc ám không ngừng tập trung vào trong tay Ambrose, khiến quả cầu ngày càng to hơn.
Nắm chặt bàn tay khiến quả cầu tan ra, Ambrose thầm tính toán: Khả năng điều khiển ma pháp nguyên tố tăng gấp 4 lần là ít… như vậy thời gian thi chú và uy lực phép thuật tăng lên gấp 8 lần so với trước.
Nếu cậu tiến vào hình thức Obscurus thì lực chiến của Ambrose còn mạnh hơn nữa. Khi đó, cậu tin mình có thể treo lên đánh hầu như các ma pháp sư cấp 5 bình thường.
Nói thẳng ra, ma pháp sư cấp 5 chỉ mạnh hơn cấp bốn ở khả năng điều khiển ma pháp nguyên tố, và chất lượng của ma lực. Hai khả năng này Ambrose sẽ tăng mạnh khi tiến vào hình thức Obscurus, tất nhiên chỉ với nguyên tố hắc ám thôi.
Nhìn bên cạnh Hermione vẫn còn đang gáy o o, Ambrose cười nhẹ lấy tay day nhẹ vào lưng cô bé nói:
“Dậy thôi, Hermione…”
Nửa tiếng sau, hai người bước xuống phòng ăn, ở đây cha của cậu đã chờ sắn, bên cạnh ông ta có một nhóm người khá kì lạ. Hermione giờ không sợ đám kì quái này mà tò mò hai mắt nhìn trái nhìn phải.
Ngồi ở vị trí chủ vị, Philip Karling cười nói:
“Con trai, lại đây. Ta giới thiệu cho con. Đây là nhóm thủ hạ xuất sắc nhất của ta, Biệt đội Người báo thù.”
“The Avenger…” Ambrose bất ngờ thốt lên.
Rồi cậu ánh mắt ‘nguy hiểm’ nhìn cha của mình, đây không phải nhóm siêu anh hùng nổi tiếng trong mấy cuốn truyện tranh dân muggle sao.
Cậu còn nhớ như in năm ngoái, bác quản gia trong báo cáo đã nhắc tới việc dùng tiền thu mua một công ty điện ảnh, làm phim về truyện tranh… tên là Mavel gì đó.
Nhắc mới nhớ, trong mấy lần nói chuyện với bà bác Apolline Delacour, bà ấy có nhớ là khi cha cậu tán tỉnh mẹ cậu có cả mang một tập sách báo thú vị của giới muggle cho mẹ cậu xem. Khi hỏi Baemyn thì ông nói cha cậu trước kia là một fan cứng của truyện tranh Mavel.
Nhìn đám người kì lạ này, Ambrose không khỏi nghĩ tới đây là một hồi sắp xếp ác thú vị của cha mình, Ambrose thần thiện giới thiệu:
“Tôi là Ambrose Karling, còn đây là Hermione.”
Hermione tỏ ra ngoan ngoãn cúi chào đám người.
Cả đám người quái dị đứng dậy hơi cúi đầu đáp lại nói:
“Xin chào cậu chủ, chào tiểu thư Hermione.”
Ambrose cười đáp lại, cậu nhìn thằng nhóc hai tuổi tóc vàng trên lưng đeo một cái búa còn to hơn cả người nó, thốt lên nói:
“Không lẽ… cậu là Thor?”
“Đúng vậy. Cậu chủ biết tôi hả?” Ấu niên Thor khuôn mặt vẹo vẹo nói.
“Hà hà… Cha cậu thật là Odin?”
“Đúng vậy, lão già khốn khiếp đó.” Thor hơi giận nói, nhưng lập tức nhận ra mình thất lễ, trở lại bình thường nó nói:
“Xin lỗi cậu chủ, lão già kia quá đáng ghét, cho nên tôi hơi thất thố.”
Ambrose cười trừ… cậu nhìn kĩ từng người, mặc dù không đọc truyện tranh, nhưng đã nhìn thấy mấy tấm Poster nên cậu rất nhanh đoán được thân phận từng người.
Cảm thấy con trai mình nhìn đám thuộc hạ như đang nhìn động vật trong sở thú, Philip Karling hắng giọng nói:
“Chúng ta bắt đầu bữa sáng chứ nhỉ, hôm nay sẽ là một ngày dài.”
Ambrose và Hermione theo đám người dùng bữa, bữa sáng đáng ra phải đơn giản, kết thúc nhanh nhưng lại kéo dài tới tận trưa.
Đơn giản vì các thành viên trong Biệt đội Người báo thù thay nhau kẻ chuyện xưa về cuộc đời của mình, ai nấy đều rất cởi mở.
Hermione cũng tham gia vào, cô bé rất thích nghe những câu truyện, kể cả Hermione của một nghìn năm sau cũng vậy.
Sau bữa sáng kiêm luôn bữa trưa, Ambrose theo Philip Karling tới phòng khách, ông ta có chuyện muốn nói với cậu, Philip Karling ngồi xuống cái ghế sô pha giữa phòng, ra hiệu cho con trai mình ngồi đối diện, xong xuôi ông mới mở lời:
“Ta có cái này cho con.”
Nói xong, ông chỉ một miếng mai rùa rất cũ kĩ trên bàn.
Ambrose cầm nó lên, đánh giá một lúc rồi nói:
“Đây là một tấm bản đồ…”
“Phải, nó chính là tấm bản đồ chỉ tới Tòa cung điện của Vua yêu tinh.”