Vạn Giới Pháp Thần

Chương 437: Đầu voi đuôi chuột




Tên màu xanh cảm thấy cánh tay mình tê dại, các thớ cơ run lên lẩy bẩy vì bị điện kích, không những thế một tầng da của hắn đã bị ăn mòn, nhợt nhạt hẳn đi, đau ráp tới xót cả răng.

Hắn ánh mắt ngày càng kiêng dè nhìn về phía thân ảnh đang bị mười năm đạo tia sáng đánh tới.

“Uỳnh uỳnh…”

Philip Karling vung lưỡi hái thành một vòng quanh người, lập tức một đợt sóng xung kích bắn ra, đánh tán mười năm đòn ma pháp, đồng thời lực phản chấn du lại hất cho mười năm tên Elders lùi lại đằng sau mấy mét.

Ông con ngươi biến thành màu đen, da dẻ trắng xám xanh đi như người đã chết, đồng thời, xung quanh xuất hiện một lỗ đen xoay vòng tròn.

Thấy cảnh này, tên màu xanh biến sắc, hét lên:

“Lại là chiêu đó, tỏa ra.”

Mười năm đứa cấp tấp lùi lại, tránh khỏi phạm vi của cái lỗ đen, nhưng Philip Karling làm sao cho chúng toại nguyện, ông đưa bàn tay lên, nắm chặt một cái trong không khí. 

Không gian xung quanh run rẩy rồi nứt toác ra một đoạn, một lực hút kinh người từ đó phát ra, kéo cả đám Elders trở lại.

Một tên đen đủi vừa rồi chạy chậm bị hút tới, hắn rất nhanh tới trước mặt Philip Karling, rồi bị ông ta dùng cái lỗ đen ép vào ngực.

“Xèo xèo xèo…” 

Tên Elder lập tức bị nghiền nát thành cặn bã, thấy thế, đám kia càng kinh sợ, các Elders khác càng bay vọt đi, tên màu xanh giọng run rẩy nói:

“Ngươi lạ giết bọn họ, ngươi không sợ... “

“Đồ ngu. Chính các ngươi vây công ta trước, giờ chịu chết đi.”

Tên màu xanh nào còn bộ dáng như trước, bọn chúng có mặt ở đây đâu phải vì bọn yêu tinh chó chết kia chứ, chỉ nghĩ đây là một cơ hội để dạy cho Philip Karling một bài học, trả thù chuyện trước kia.

Bọn hắn biết mình không phải là đối thủ, nhưng sau trận chiến hai trăm năm trước, thế nào Philip Karling vẫn bị thương mới đúng, chứ không mạnh… mạnh tới không thể tưởng tượng như bây giờ.

Hắn không cam lòng gầm lên:

“Rõ ràng người bị các Great Elder đánh trọng thương, sao bây giờ…”

“Ta đúng là bị thương, nhưng không phải bọn chuột nhắt các ngươi có thể động chạm.” 

Philip Karling lạnh lùng đáp, bàn tay ông xoay chuyển đánh thẳng vào một tên Elders khác, tên này lập tức đi đời nhà ma.

Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, hai tên Elders sống cả chục nghìn năm bị tiêu diệt, đây là cảnh tượng chỉ có trong các cuộc chiến thời xưa mới thấy được, nhưng bây giờ nó lại lù lù trước mắt bọn chúng.

Sống lâu, ai mà chả sợ chết, nhất là bọn thiên sinh đã bất tử như Elder, ngay tức khắc, đội hình của mười ba tên còn lại dao động. Philip Karling tiện tay đánh bay một tên khác, rồi xông tới úp bàn tay đánh xuống đầu tên màu xanh.

Động tác này cực nhanh, nhưng khi chỉ cách cái đầu tên này vài phân, thì đột nhiên ông quay người đánh đẩy cái lỗ đen sang phía bên trái.

“A.”

Tức thì, một tiếng kêu ré lên, một bóng không biết ở đâu ra xuất hiện bị đánh trúng miệng phun ra hai ngụm máu, lảo đảo suýt rơi xuống mặt đất.

Tên này mất hai giây mới đứng vững được thân hình, ánh mắt không giấu vẻ kiêng kỵ nhìn Philip Karling.

Ngược lại, cha của Ambrose bình thản liếc hắn nói:

“Nereus… Không ngờ ngươi lại xuất hiện, cánh tay cũng lành lặn rồi phải không?”

Đối diện ông lúc này là một người đàn ông lực lưỡng, nhưng chỉ có một lửa người trên của lão ta là hình người, lửa dưới là thân sau của một con cá, giống với đám người cá trong Hogwarts.

Chỉ khác ở chỗ ông không có những cái vảy nhỏ, và là những vòng vảy lớn úp lên nhau tạo thành một bộ giáp tuyệt đẹp, cứng cáp và chắc chắn.

Bắp tay to khỏe, một đầu ngón tay của ông đều có những chiếc vuốt sắc nhọn, cả người hắn phủ một màu lam đậm đà vị thời gian, chỉ riêng cánh tay phải là có màu sáng hơn những vị trí khác.

Dấu hiệu cho thấy đây rõ ràng là một cánh tay mới mọc, mà người đã chặt tới tận gốc cánh tay của hắn không ai khác chính là Philip Karling.

Nereus hai mắt tóe lửa không nói gì, ông đang âm thầm phục hồi cơ thể sau chấn động vừa rồi, thế nhưng tên màu xanh cầm đầu đám Elders khác nhao nhao chào hỏi:

“Xin chào ngài Nereus, xin ngài làm chủ cho chúng tôi, Rumplestiltskin hắn quá phách lối…”

“CÂM MIỆNG.” 

Đang không có chỗ phát tiết, Nereus hét lên vào mặt bọn Elders để dịu bới con giận. Trong lòng hắn thầm bực tội, bọn này sống càng lâu càng ngu hay sao mà dám trêu chọc tên điên này. 

Hắn ánh mắt nghiêm túc nhìn Philip Karling nói:

“Rumplestiltskin, ngươi muốn thế nào, chúng ta không phải đã có thỏa thuận rồi sao? Ngươi đừng nghĩ mình là thứ gì ghê gớm lắm, nếu các Greats Elder chúng ta hợp lực lại, trả thêm một chút giá nữa, ta không tin ngươi không chết.”

Sự việc đến nước này, hắn chỉ biết đe dọa thoáng kẻ thù trước đã, tất cả đều do bọn ngu kia làm ra, nếu không tại sao hắn phải mạo hiểm tính mạng với vết thương chưa lành tới đây, Nereus tức tối nghĩ.

Philip Karling không mảy may phản ứng trước lời đe dọa của tên người cá biết bay trước mặt, ông hừ lạnh:

“Ngươi có thể thử một lần, không phải hai trăm năm trước các người đã từng liên hợp lại, nhưng lần này không phải cánh tay của ngươi mà là cái đầu cá của ngươi.”

Cha của Ambrose không phải dạng vừa, ông lập tức đe dọa trở lại. 

Nhưng tất cả những gì tên người cá này nói cũng đúng, nếu các Great Elder hợp sức thì ông phải tránh mũi nhọn. Nhưng chuyện này rất khó, làm gì có Great Elder nào không phải cầm đầu một phe phái, mà các phe phái này chẳng ít thì nhiều từng đánh qua nhau trong mấu chục nghìn lăm lịch sử.

Quan trọng nhất là mối đe dọa từ Philip Karling chưa đủ sức để bọn họ gác ân oán cùng hợp lực lại. 

Đó cũng là nguyên nhân có thỏa thuận các đây hai trăm năm về việc Philip Karling làm chủ hoàn toàn khu vực miền bắc đảo Anh, tức lãnh thổ Scotland bây giờ. 

Sau khi chính ông ta tiêu diệt một Elder cực mạnh gần với Great Elder và vài Elder bình thường khác trong khu vực này (Thần hệ người Viking), chưa kể đứng bên Philip Karling không phải không có Great Elder hoặc người có sức mạnh ngang ngửa Great Elder.

Không khí lúc này lại rung chuyển, ba bóng người từ xa lao tới, cả ba đều phát ra những khí tức mạnh mẽ không kém tên người cá Nereus và Philip Karling.

Nhưng mà rõ ràng, ba người này không tới để chiến đầu, bọn họ không hề hiện thân mà chỉ là một bóng hình. Một người bình thản nói:

“Rumplestiltskin, chuyện hôm này dừng lại ở đây, chúng ta sẽ không can thiệp vào việc của ngươi với tộc yêu tinh.”

Hai bóng người khác không nói, bọn họ biểu hiện đồng tình với việc không tiếp tục leo thang xung đột nữa.

Ba bóng hình của Great Elder vừa biểu lộ xong thái độ thì không gian một lần nữa rung lên, một bóng người đậm dần rồi hoàn toàn hiện hình, đây là một người thanh niên tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, đi bên cạnh anh ta là một con sói khá to màu bạc. 

Người thanh niên này hết nhìn bên Elder rồi lại nhìn bên Philip Karling, anh ta mới nói:

“Trận chiến này nên dừng lại ở đây, nếu không có rất nhiều người hi sinh.”

Đương nhiên người thanh niên này nói không phải chỉ về đám Elder mà nói những muggle bên sinh sống trong khụ vực bên dưới, dư ba của vài đòn phép vừa rồi đủ để nghiền nát một quả núi, chứ đừng nói tới những dân thường.

Tên màu xanh ở phía sau lưng người cá hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

“Lũ con người - con sâu con kiến, chết thì chết.”

Tên thanh niên khuôn mặt chợt lạnh đi, bầu không khí vừa hòa hoãn lại sắp sửa nổ lên trận chiến tới nơi, anh ta đưa tay ra kéo lấy trong không khí. Ngay tức thì tên màu xanh bị bàn tay nhỏ bé kia lắm chặt, trong khi người cá Nereus không kịp ngăn cản.

Hắn mất mặt gầm lên:

“Gilgamesh. Ngươi định tuyên chiến với tộc Elders hả?”

Thanh niên Gilgamesh nghe vậy liếc mắt nhìn lại, giọng mang theo lửa giận không nhỏ:

“Ngươi yên tâm, lần này ta chỉ cho hắn một bài học, miệng lưỡi mà không giữ được thì có ngày chết.”

Nói xong, Gilgamesh búng tay một cái, một tiếng nổ bụp một cái vang lên, tên màu xanh mồm miệng tóe máu, máu theo hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai của hắn chạy ra trong khi miệng môi bị một lực vô hình kẹp chặt.

Tên này từ này về sau trở thanh người câm. Tiện tay ném hắn sang một bên, Gilgamesh nhìn đám Elders hừ lạnh nói:

“Các nên quản lý đám đời hai đời ba này lại, nếu không ta không ngại dạy cho bọn chúng một bài học.”

Nói rồi, Gilgamesh vuốt đầu con sói biến thành một vòng sáng vàng chóe bay xuống phía dưới, hiển nhiên hắn ta muốn coi trận chiến giữa phù thủy và yêu tinh bên dưới.

Tới lúc này, Philip Karling mới lên tiếng:

“Đã vậy thì mọi chuyện chấm dứt ở đây.”

Lập tức, ba cái hình chiếu biến mất trong không khí, tên người cá lườm mười ba Elder còn sống một cái, phất tay bay xuống biển, mười hai tên kia liền vội vàng bay đi.

Sau sự kiện này bọn họ chắc chắn phải đánh giá lại mức độ nguy hiểm của Rumplestiltskin.

Bây giờ, trên không chung chỉ còn Philip Karling và một người khác, chính là Odin. Ông ta có vẻ chưa muốn rời đi mà lặng lẽ theo sau Philip Karling xuống bên dưới chiến trường.

Hai người vừa đi tới thì một giọng nói vang lên:

“Rumplestiltskin, tôi có chuyện cần nói với anh.”

Là Gilgamesh, lão ta đi tới, nheo mắt nhìn Odin cách đó không xa như muốn đuổi tên này đi. 

Odin nào dám ở lại, hắn nhìn quanh chiến trường, rồi thấy một thanh niên tóc vàng đẹp trai đang liền lao tới.

Hắn tới đây để gặp con trai mình, thằng nhóc này đã hai trăm năm không thấy mặt cha.