Obscurus là một loại ký sinh trùng ma thuật hình thành khi một pháp sư hoặc phù thủy ức chế khả năng phép thuật của bản thân.
Nếu họ không thực hiện làm phép, chính phép thuật ngự tàng bên trong sẽ quay ngược lại "ăn" họ. Đến cuối cùng, cả cơ thể vị pháp sư hoặc phù thủy đó đều bị Obscurus xâm chiếm.
Kí sinh trùng được gọi là Obscurus, còn người có cơ thể vật chủ được gọi là Obscurial. Nếu như không được kiểm soát, một Obscurial có thể vô cùng nguy hiểm.
Khi bị đàn áp và đè nén quá mức cả cơ thể lẫn tinh thần, họ sẽ giải phóng Obscurus dưới dạng một cơn gió vô hình hoặc đám mây tro xám, đen đặc. Và nếu như mất cả tự chủ, chính họ cũng hóa thành dạng hình đó.
Đó là những gì ghi trong sách vở về loại kí sinh trùng này, nhưng khi chính mặt tiếp xúc với nó, Ambrose nghĩ mình có một quan điểm khác về chúng.
“Cái cảm giác này, loại nguyên tố ma pháp này rung động trong không khí.”
Ambrose càng thấy nó giống một dạng thể năng lượng hơn là một loài kí sinh trùng, trong nó mang đậm đà cái mùi vị của bóng tối…
Trong đầu Ambrose lúc này đột nhiên lóe ra một ý nghĩ: “Nếu cậu có thể điều khiển được nó, thì việc lĩnh ngộ nguyên tố hắc ám trở lên cực kì dễ dàng.”
Kèm theo cơ hội đương nhiên là sự mạo hiểm, con Obscurus có thể khác rất nhiều những gì được viết lại, vì nó ở đây hàng chục nghìn năm rồi, đối với một loại kí sinh trùng thì thời gian không có vật chủ dài như vậy là chuyện không thể.
Trong lòng đắn đo tính toát, Ambrose quyết định liều một lần. Cậu đưa bàn tay ra, thì thầm nói:
“Lại đây… đến lúc về với chủ nhân mới của mày nào.”
Ngón tay đưa tới, nhưng chỉ ngay khi chạm vào đám khói đen này, cả người cậu bỗng cảm thấy trống rỗng, một sự trống rỗng tới vĩnh hằng… Obscurus… nó đang điên cuồng hút ma lực trong người cậu.
Rất nhanh Ambrose cảm thấy cả người vô lực, cậu ngồi bệt xuống tại chỗ, thở hồng hộc, đám khói đen kia đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể cậu…
Trong ba giây sau đó, trong tâm trí Ambrose dâng trào những cảm giác tiêu cực, tức giận, hận thù, tham lam, ham dục… Tất cả được phóng đại gấp mười, gấp trăm lần.
May là có kinh nghiệm trước kia khi đối phó với Cái ác, Ambrose chỉ mất mười giây để bình ổn lại tâm thần mình. Cả người cậu lúc này đều biến thành màu đen, cảm giác như là một mảnh lông lở lửng giữa không khí vậy.
Trong tích tắc tiếp theo, cậu biến thành một cơn khói màu đen kịt.
“Thành công rồi sao?”
Nhưng vẫn chưa, đám khói đen này tiếp tục nuốt chửng ma lực của Ambrose, nếu nuốt hết ma lực thì tiếp theo sẽ là tới sức sống của cậu. Ambrose phải ra nghĩ ra cách nào đó vẹn toàn…
Nhưng không.
Không cần Ambrose nghĩ, Obscurus bắt đầu điên cuồng hấp thu ma pháp nguyên tố ở trong không khí, rồi bằng cách nào đó nó tự động chuyển sang nguyên tố hắc ám.
Ambrose nghĩ mình biến thành một cái máy lọc nước vậy, từng hàng, từng đợt ma pháp nguyên tố từ bên ngoài tràn vào trong cơ thể cậu. Cậu ngồi xuống bắt đầu vận chuyện phép minh tưởng… đám ma lực bị hút đi cấp tốc phục hồi, và không có một tác dụng phụ nào.
Kể cả khi vận dụng ‘giai điệu dâm dục’ đó nữa… Ambrose không ngờ mình lại tìm ra cách xử lý cái tác dụng phụ vừa mong muốn vừa không mong muốn của ‘giai điệu dâm dục’ này rồi.
“Quá tốt… không ngờ mày con cho tao nhiều hơn những gì tao muốn.” Ambrose hài lòng nói với Obscurus - mặc dù không biết nó có nghe hiểu không.
Đúng lúc này, phía bên dưới vang lên tiếng hét đầy bất mãn:
“Ambrose, chết chưa đấy? Sao im lặng thế.”
Ambrose tâm tình đang vui, không chấp nhặt với Ravel, cậu vung tay thu hồi phần còn lại của cây pháp trượng vào trong túi. Xong rồi mới thong dong bước xuống.
Nhìn thấy Ravel bị rời từ trên kia xuống vẫn nhảy tưng bừng thế kia không khỏi lắc đầu, Ambrose nói:
“Xong rồi, chúng ta bây giờ ra ngoài. Còn một đống khó báu đang chờ ngoài kia kìa.”
Ravel hai mặt trợn trừng nhìn Ambrose, nhìn lên nhìn xuống, cô cảm giác được tên này có sự thay đổi không hề nhỏ, nhưng không biết là cái gì.
Nhưng nghĩ tới đám khó bàu ngoài kia, Ravel lập tức ném bay nghi hoặc này ra khỏi đầu, hào hứng nói:
“Tốt.”
Thế rồi cả hai chạy ra đống vàng đống bạc đó, Ravel liền hồi ra mấy cái túi, liên tục nhét vàng vào, đến khi không nhét được nữa, khuôn mặt cô liền biến thành vẻ đưa đám.
Trong lòng thầm tiếc rẻ, cô đâu nghĩ được lại nhiều đến thế, từ nãy tới giờ cô mới khuâng đi được một núi vàng thôi mà, còn phải tới mấy chục núi nữa…
Nhưng rất nhanh cô không còn tâm trí để tiếc rẻ nữa, vì hai người đối mặt với vấn đề khó nhằn:
“Làm sao ra khỏi cái hầm này được?”
Ambrose trong lúc Ravel mải nhặt tiền cũng đã thử nhiều cách, kể cả biến thành hình thái Obscurus cũng không làm cách nào chui ra ngoài được.
Cuối cùng, cả hai người quyết định đi một vòng quanh hầm kho báu này xem có còn đường nào khác không.
Nhưng rất nhanh, họ gặp phải một thứ kì lạ. Một hồ nước sôi sục, không, nói chính xác là một hồ nước bằng máu đang sôi sục.
Ở xung quanh cái hồ này chất đầy xương người, hiển nhiên những người này trước khi bị yêu tinh lừa vào đây, đánh thắng trận tay đôi, và họ tìm thấy hồ máu này. Chỉ là số trời vẫn khiến cho bọn họ phải chết.
Ravel tò mò bước tới, cô cầm đũa thần điều khiển một mấy giọt máu lơ lửng lên trước mắt, rồi trầm ngâm nói:
“Đây… không lẽ là máu Rồng.”
Ambrose nghe vậy vội vàng đi tới bên cạnh Ravel, chăm chú nhìn mấy hạt máu lơ lửng, đó đúng là máu Rồng. Nếu vậy thì bọn họ có khả năng thoát ra ngoài rồi.
Vì máu Rồng rất có công hiệu trong việc phá giải những phép thuật gia cố, đây là thông tin cậu đọc được trong nghiêm cứu để đời của giáo sư Dumbledore về 19 cách sử dụng máu rồng cùng với ông chủ tiệm sách Nick Fleming (Nicholas Flames).
Nhất là trong trường hợp này, Ambrose tin máu này là của Vua rồng, chính là cái xác bên ngoài kia.
Nếu vậy, máu của nó chắc chắn có tác dụng còn tốt hơn máu rồng bình thường. Ambrose đưa tay vào trong túi, lấy ra mấy chai chuyên dụng để đựng máu rồng. Tho xuống múc một ít.
Sau đó cậu chạy tới khi vực bên cạnh cánh cửa, dùng máu rồng nhanh chóng pha trộm với một vài phụ giá khác, sau đó để hỗn hợp thành phẩm này lên vách đá.
“Xìu xìu xìu…”
Đá trên vách bị tan chảy, ăn mòn gần, cho đên khi tạo thành một lỗ thủng nhỏ. Ravel lúc này mới đuổi tới, cô ánh mắt không thể tin được nói:
“Làm thế nào anh làm được?”
“Đây chỉ là phép luyện kim cơ bàn thôi. Chúng ta đi lấy thêm máu.”
Một tiếng đồng hồ sau đó, Ambrose và Ravel hì hục phá tường, cái hồ máu rồng không nhiều máu như họ tưởng, máu chỉ là một lớp mỏng bên trên, còn phía dưới hoàn toàn là một hồ mắc ma nóng bỏng. Vì vậy máu rồng mới được bảo quản tốt từ hơn 60 000 năm trước tới giờ.
Sau khi đục được một lỗ đủ để chui qua, chỗ máu rồng thừa còn lại, Ambrose vét sạch sẽ mang đi, lúc này, trước đống kho báu Ambrose không thèm giấu chiếc túi thi chú mở rộng của mình nữa rồi.
Trong ánh mặt kinh ngạc của Ravel, Ambrose hết lấy máu rồng, rồi lại đựng hết từ núi này sang núi khác vàng bạc châu báu, tổng tất cả số đồ cậu lấy đi phải gấp mười lần số đồ Ravel lấy được.
Chỉ tiếc là cái cung điện bằng ma pháp thủy tinh, Ambrose không có cách nào mang theo được, cậu quyết định để nó ở đây chờ thời cơ lần sau.
Bây giờ cậu đã biết vị trí của hòn đảo này rồi, chỉ cần tờ bản đồ của yêu tinh Kat nữa thôi, nhưng khi tìm thấy nó trong áo của hắn, tờ bản đồ này trở thành một trang giấy trắng trơn.
Dùng ma lực để thăm dò, Ambrose nhận ra ngay đó chỉ là một bản sao, tờ bản đồ gốc hẳn vẫn ở trong tộc yêu tinh, xem ra hôm nào cậu phải đi thăm đám gia hỏa xấu xí tham lam này một lần mới được.
Xong xuôi, Ambrose và Ravel rời khỏi hòn đảo, cô gái này lúc chèo thuyền rời đi hỏi Ambrose rất nhiều chuyện, về cả cái túi thi chú mở rộng ‘xịn’ của cậu.
Theo cô, Ambrose trên người có rất nhiều đồ tốt, kể cả thanh kiếm và cái túi đều có thể làm bảo vật gia truyền của một dòng họ lâu đời.
Ambrose đành ứng phó mấy câu, thế mà Ravel cũng tin, Ambrose nghĩ mình phải xem lại sự hào phóng dễ tin người của cô gái này một lần nữa.
Hai người trở lại bến tàu, trả thù lao rất hậu hĩnh cho bác ngư dân chủ thuyền, rồi thúc ngựa chạy tới thị trấn, lúc về tới quán trọ đã là gần nửa đêm. Ambrose và Ravel không kịp ăn tốt mà trở về phòng lăn ra ngủ.
Có điều, bọn họ không biết hành động của mình từ cập bến đều bị theo dõi sát sao, ở một góc tối trong thị trấn Twine, có mấy bóng đen vừa lùn vừa méo mó nhăn nheo nói chuyện với nhau.
Là lũ yêu tinh.
“Hai tên kai đã trở lại, và Kat thì không thấy đâu?”
“Chuyện này còn phải bàn, Kat hắn đã thất bại, thế mà chúng ta lại bầu hắn làm vua, rồi nhận cơ hội này để trọng chấn tộc yêu tinh.”
“Thật là một tên vô dụng!!”
…
Đám này ồn áo tới sắp đánh thức cả thị trấn rồi, lúc này…
“Trật tự.” Một giọng yêu tinh già vang lên
Khi đám yêu tinh câm lặng, láo già yêu tinh này nói tiếp:
“Bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng, hai con người kia bằng cách nào đó đã thoát khỏi hầm kho báu. Nếu vậy thì pháp thuật bảo vệ căn hầm đã gặp vấn đề gì đó rồi, chúng ta bây giờ có thể tiến vào trong đó mà không gặp bất kì cản trở nào như trước.”
Dừng một lúc, lão gì yêu tinh nói:
“Chỉ là con ranh phù thủy kia cũng biết… nếu nó trở về gia tộc hoặc để lộ tin tức này cho đám phù thủy khác biết thì…”
“Vậy sao chúng ta không nhân đêm này vào lấy hết tất cả?” Một đưa tham lam cắt đứt lời lão già.
“Hừ. Ngu ngốc. Mi nghĩ đống vàng bạc châu báu đó là thứ quý giá nhất hả? Bên trong đó có một thứ vũ kí bí mật của tộc yêu tinh. Chuyên dùng đối phó với đám sinh vật có ma lực kia…”
Nói tới đây, lão nhìn tất cả đám yêu tinh quanh người:
“Dòng họ yêu tinh chúng ta đã gìn giữ bí mật này hơn 60 000 năm, Kat đã phụ lòng tin của chúng ta, giờ không thể để bí mật bị phát giác được. Triệu tập người… chúng ta phải giết chết con nhỏ phù thủy, tên muggle kia. Trước khi có bất kì biến cố gì xảy ra.”
“Vâng.” X2
“Dù có một lần nữa khơi lên chiến tranh giữa tộc yêu tinh và phù thủy cũng phải làm., chúng ta nhẫn nhịn quá lâu rồi…” Tên yêu tinh già hai mắt sáng quắc, ánh lên dục vọng nói