Chuyện sau đó thì không cần nói nhiều, Ambrose và Hermione ngồi trong thư viện cả buổi sáng, nhân vật chính của chúng ta thì trổ tài nghệ thuật.
Tên này không ngừng tô đi vẽ lại một bộ váy dạ hội. Mà bức nào bức đấy đều siêu đẹp, chọn qua chọn lại, cuối cùng Ambrose thấy Hemione hợp nhất với một bộ cánh màu vàng kim không bóng.
Quyết định, Ambrose sau đó viết thư và gửi cả bức vẽ về cho bác Baemyn để cho thợ may riêng của nhà Karling làm nốt việc còn lại.
Đến giờ ăn trưa, Ambrose và Hermione rời khỏi thư viện, nhưng chưa đi được bao lâu thì bị một đám con trai lưng hùm vai gấu chặn đường.
Lại là Vít to và đệ của mình. Tên truy thủ ánh mắt bất thiện nhìn Ambrose, nhưng hắn cũng chỉ dám vậy thôi, rồi hắn nhìn sang Hermione nói:
“Hermyown, anh xuan xát em lâu ồi, em làm bẹn nhảy của ănh được khung?”
Nói rồi, tên này còn trịnh trọng quỳ xuống, đám bạn gay sau lưng la lên mấy từ tiếng Pháp không hiểu nổi, có vẻ đang cổ vũ rất nhiệt tình.
Nhưng mà trái ngược lại, khuôn mặt Hermione lạnh đi như chứng kiến thứ gì đó kinh tởm lắm vậy, cô bé thằng thừng nói, và bằng tiếng Pháp chuẩn hẳn hoi, chứ không phải thứ tiếng Anh bặp bẹ của Vít to:
“Xin lỗi, tôi đã có bạn nhảy rồi, cảm ơn anh đã mời.”
Nói xong cô bé khoác tay vào Ambrose kéo cậu đi cùng, để mặc ít to thất thần đứng một mình, tên ánh ánh mắt ghen tức nhìn Ambrose, nhưng lập tức biến mất, cả người hắn rung lên vì sợ. Hắn biết, mình dám nói thêm một câu nữa sẽ chết.
Trong đầu hắn, còn vang vẳng câu nói lạnh băng băng của Ambrose:
“Biết tự lượng sức mình đi, nếu không thì lần sẽ chết đuối ở hồ nước Đen đấy… Hừ.”
Ái chà. Lại là Ambrose nhà ta. Nói vậy cũng phải, từ khi Hermione vào Hogwarts đến giờ, Ambrose đã tốn bao nhiêu công sức để bồi dưỡng cô bé.
Giờ nuôi lớn rồi, sắp tới ngày ăn quả rồi, mình không làm gì thì thôi… chứ đừng có đứa khác mơ mà nhúng chàm vào. Tuy cậu biết thế là không công bằng cho Hermione, nhưng tiếc Ambrose thà chấp nhận mình là người nhỏ nhen như vậy còn hơn.
Thế nào đã xong, Ambrose vừa đi được một đoạn nữa thì Wiliam xông tới nói:
“Ambrose… không ngài Chủ tịch, nhanh… có việc lớn không ổn rồi… Cho Chang…”
Không biết từ lúc nào, biệt danh ngài Chủ tịch của Ambrose được phổ biến tới vậy, người đầu tiên nói về biệt danh này là Takagi trong một lần họp câu lạc bộ, sau đó tới lượt anh em sinh đôi Fred và George.
Rồi, sau khi cả trường biết Ambrose được bầu làm Chủ tịch của Hội đồng quản trị Hogwarts thì hầu như mọi người trong Câu lạc bộ Sáng chế và mấy đứa bạn cùng nhà của cậu thi nhau trêu Ambrose bằng cái biệt hiệu này.
Trở lại chuyện chính, Ambrose nghe liên quan tới Cho Chang, trong lòng chớp nghĩ: “Đây là trợ lý của Takagi trong Câu lạc bộ, sao không tìm bạn ấy mà Wiliam lại tới đây.”
Ambrose hỏi ngay:
“Có chuyện gì hả?”
“Không nó liên quan tới Cho Chang… à… là do cô ấy, Max Swans nhà Hufflepuff và Potter sắp đánh nhau to rồi.”
“Lại có chuyện như vậy? Chúng ta đi, có vẻ có kẻ nào đứng sau lưng chuyện này đậy.”
Đang định kéo Hermione cùng đi xem trò vui, thì cô bé đã ngăn lại nói:
“Em không đi đâu? Em có việc khác rồi?”
Ambrose gật đầu nhìn cô bé bảo:
“Ừ… thế anh đi trước, có chuyện gì liên quan tới hôm vũ hội đừng ngại tìm anh.”
“Vâng ạ.” Hermione ngoan ngoãn nói, cô bé ánh mắt long lanh nhìn Ambrose.
Xong rồi, Ambrose cùng Wiliam rời đi, ngay khi hai người bọn họ khuất sau một ngã rẽ, vẻ đang yêu ngây thơ thẹn thùng trên mặt Hermione đột nhiên biến mất, ánh mắt cô bé trở lên sắc lạnh như muốn giết người.
Hermione quay lại nhìn chằm chằm vào tên Vít to vẫn còn bất động đứng ở đất cùng lũ bạn. Hừ lạnh một tiếng, cô bé nói:
“Không trách ai được!! Chỉ trách ngươi dám phá đám chuyện giữa ta và anh Ambrose thôi?”
Nói rồi Hermione rẽ theo hướng khác đi mất, trên mặt nở một nụ cười cực kì nguy hiểm.
==== Chuyển cảnh ====
Ambrose cùng thằng đệ không nhanh không chậm chạy tới khu vực tháp cú, ở đó bây giờ tụ tập khá đông học sinh, cả lú đang chỉ trỏ liên tục và bàn luận một thứ gì đó rất là say sưa.
Đi thêm chút nữa, cậu thấy trung tâm đám đông ta ba người, hai nam một nữ, hai đứa con trai thì ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nhau, còn cô gái lại hết nhìn người này sang nhìn người khác, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại.
Không cần nghĩ nhiều, Ambrose thấy ngay đây là một cảnh kinh điển tình tay ba trong các vở kịch, câu truyện cổ điển. Mà hai chàng trai kia chính là Max và Potter, con cô gái không ai khác là Cho Chang.
Potter khuôn mặt thâm trầm nói:
“Cho Chang, nói đi, cậu có nhận lời làm bạn nhảy của mình không?”
Potter cảm giác lúc này thật uất ức, mối tình đầu của nó lại không yêu nó, không là yêu nó nhưng bị thằng kia dụ dỗ, Cho Chang lại chọn tên máu bùn đầu to óc nhỏ, Potter khinh bỉ nhìn Max.
Ai không biết chứ, nó biết thừa Max Swans kia sinh ra trong gia đình người hầu, từ đời tổ tiên của hắn, đời ông bà, đời cha mẹ hắn đều làm công cho nhà Karling.
Tất cả những gì Max đang có hiện nay chỉ là do hắn giỏi nịnh bợ Ambrose Karling mà có, kể cả Cho Chang nữa, cô ta chỉ ham thích danh tiếng của Mã Swans thôi.
Nhưng bây giờ thì sao, nó, Harry Potter, Chúa cứu thế, người sẽ tiêu diệt hắc ám, mang tới ánh sáng cho nhân loại, là quán quân của Hogwarts.
Tên người hầu Max Swans kia làm sao so sánh được.
Nếu Ambrose có thể đọc được những suy nghĩ này trong đầu nhóc Potter thì có khi cậu phản thán phục không thôi, kẻ đã đầu độc một thằng bé trong sáng, chính nghĩa trở lên nhỏ nhen, kiêu ngạo như vậy.
Mà còn Cho Chang nữa, Ambrose liếc cô gái này, cậu thấy sâu trong mắt của cô ta sự do dự.
Max khuôn mặt tức giận nó:
“Potter, trò không cần nói, Cho là bạn gái của tôi, trò đang làm gì đây hả, ép buộc một cô gái như vậy hả?”
“Tao không nói với mày, Swans. Cho, bạn chọn đi, mình hay thằng máu bùn kia?”
Ngay lập tức, đám học sinh nhà chồn gầm lên, chửi rùa:
“Làm sao có thể. Potter mày dám?”
“Thằng hèn… mày dám nói một lần nữa, tao đã tưởng mày còn thực sự là Chúa cứu thế đây, một phù thủy phân biệt chủng tộc như mày thì sau này làm gì được hả…”
“Quân khốn nạn… mày nghĩ mày đánh bại con rồng là ngon hả…”
Một đám ồn ào, nhưng học sinh nhà Sư tử có mặt thì không thể tin được vào tai mình, đây là cậu nhóc nhà Potter mà bọn họ luôn tự hào sao.
Một bên khác, mấy học sinh nhà Ravenclaw thì thơ ơ nhìn tất cả, nhưng rõ ràng ấn tượng của bọn chúng về Potter rơi xuống không đáy. Mấy học sinh bất lương nhà rắn thì hoan hô, bọn chúng không ngừng la ó mời Potter về phe của chúng:
“Tới đây, người anh em thuần chủng.”
Đến tận Ambrose đang xem cũng phải trợn mắt há mồm khi thấy điều này, thằng Potter nó lại sa đọa tới vậy.
Nhưng mà nó thách thức nhầm người rồi, Max không phải dạng vừa như vẻ ngoài hiền lành của cậu ta đâu, động tới ai chứ động tới ranh giới của Max thì… Ambrose hiểu tên này sẽ bùng nổ không kém.
Đúng như cậu đoán, Max gầm lên rung động cả một khoảng rừng:
“POTTER… MÀY NÓI GÌ..”
Max xông lên dùng đôi bàn tay to khỏe ghìm lấy Potter, nâng nó lên không chúng giận giữ nói:
“Mày…”
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng đỏ chóe lóe lên, lao tới hất bay Max lùi lại phía sau cả chục bước.
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
Tên giáo sư chột không biết từ đâu nhảy ra, khuôn mặt đắc chí vô hạn nói:
“Trò Swans, không ngờ một học sinh giỏi như trò lại tấn công bạn học. Trừ nhà Hufflepuff, và phạt cấm túc trò quét dọn nhà vệ sinh từ giờ đến cuối năm, bằng tay không, không được sử dụng phép thuật….”
Nghe tên giáo sư này nói, một số học sinh khác bất mãn tiến lên nói:
“Thưa giáo sư, là Potter gây sự trước ạ…”
“Phải đó thưa giáo sư…”
“TRẬT TỰ. Ai nói nữa ta phạt hắn đi quét nhà vệ sinh cùng, tất cả im lặng.” Lão Moody gầm lên, lão cười hả hê nhìn về phía Max lẩm bẩm:
“Có trách thì trách người là tay sai người hầu của Karling.”
Đối diện lão, Max đang gượng người đứng dậy, trước ngực nó rất đau, đầu ong ong như muốn vỡ ra, nó bị dính một bùa choáng trực diện vào ngực. Ánh mắt nguy hiểm ngẩng đầu lên nhìn lão giáo sư Moody…
“Hừ, mi còn dám nhìn ta như vậy, mí có tin ta biến mi thành pháp lép không hả, đồ màu bùn?” Lão Moody không kiêng dè gì nói.