Vạn Giới Pháp Thần

Chương 380: Giáo sư mới và giáo sư cũ ra đi nguyên nhân thực sự




Rồi tới màn phân loại học sinh, năm nay nhà Ravenclaw của cậu được mùa lớn, có rất nhiều học sinh được phân vào, trong đó phần lớn là các bé gái xinh đẹp.

Hiển nhiên, do danh tiếng của Ambrose nổ bạo trong giới phù thủy, nên rất nhiều con cái phù thủy xuất sắc đều chọn nhà chim ưng thay vì nhà sư tử hoặc nhà rắn. 

Takagi thấy thế, phủi tay giọng giễu cợt nói:

“Năm nay, Hội Fan của cậu lại tăng kha khá nhỉ?”

“Ha ha… chắc vậy?” Ambrose da mặt dày cười nói.

Nói thực, cậu nghe thấy Hội Fan của mình rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tới đó cả, hay năm này Ambrose xem xét tổ chức một buổi gặp mặt các fan hâm hộ của mình.

Tiếp theo đến màn phá tiệc, các học sinh thi nhau tiêu diệt đống đồ ăn trước mặt, đứa nào đứa nấy đều lạnh và đói, lại thêm ướt nữa. Chúng cần năng lượng gấp, nếu không bị ốm là chắc chắn.

Khi món bánh cũng đã vơi đi và những mẩu vụn cuối cùng cũng bị mấy đứa tham ăn liếm sạch, mấy cái đĩa giờ đã trở nên sạch bóng, ông Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy. 

Tiếng ồn ào đang vang đầy Đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi ngay tức thì, bọn học sinh biết tới màn nói chuyện đầu năm của ông ta.

“Mọi người đã ăn uống no nê, tôi xin nhắc nhở các trò một số điều trong năm học mới này. Ông Filch...”

Nhiều đứa đang lơ mơ buồn ngủ chợt tỉnh táo hẳn lên, rõ ràng năm học vừa rồi, ông thầy giám thị Flich trở lên đáng sợ hơn bao giờ hết, học sinh bị tóm lấy nhiều như cơm bữa. Tủ hồ sơ học sinh vi phạm nội quy nhà trường trong văn phòng của lão ta phải to hơn gấp đôi.

Tất cả chỉ vì ông thầy giám thị đã biết sử dụng pháp thuật. Trong đó bị rình nhiều nhất là cặp sinh đôi tóc đỏ, Fred và George, may là hai tên này đủ khôn nanh để không bị tóm, hoặc kịp tẩu táng ‘dụng cụ gây án’ để có mức phạt ít nhất.

“... đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử.” 

“Vâng ạ…” Một vài giọng nói chán nản vang lên, Fred George và đội quậy của bọn họ ở trong đó.

“Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng rất đau đớn khi thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên nhà.” 

Bây giờ không phải một vài giọng chán nản nữa, mà là sự ầm ĩ thực sự, sự kiện thi đấu được chờ đợi thứ hai trong năm học lại không được tổ chức nữa. (cái thứ nhất đương nhiên là các hoạt động của Invention Club rồi)

Nhất là đám cầu thủ trong đội Quidditch của bốn nhà la ó ầm í phản đối.

“Trật tự.”

“Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên… Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts …”

Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra. Trên trần nhà sáng trưng bởi ánh chớp không khác nào mặt trời rơi xuống.

Rồi, một tiếng trầm đục vang lên:

“Mutatio Tempestas.” (ND - Thời tiết đổi ngay)

Một tia sáng trắng Xanh theo đầu một cây đũa phép bắn lên trên trần nhà, bầu trời đang giông sét lập tức trở lại bình thường.

Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Chính ông ta đã xử lý cái trần nhà.

Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.

Giáo sư Dumbledore bước tới một tay vỗ vai người đàn ông nói:

“Bạn của tôi, cảm ơn ông đã tới.”

Người đàn ông bắt tay với giáo sư hiệu trưởng, không nói gì mà cộc cằn chửi cái trần nhà:

“Cái trần nhà ngu ngốc.”

“Vâng.”

Rồi ông Dumledore chỉ chỗ ngồi cho ông ta, và giới thiệu nói:

“Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.” 

Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.

“Giáo sư Moody.”

Thường thì giáo viên nào cũng phải được đón tiếp bằng những tràng pháo tay, nhưng lần này tuyệt không có một giáo viên nào, một đứa học trò nào, ngoại trừ lão Dumbledore và người hầu trung thành của hắn - lão Hagrid. 

Ambrose nói thực cũng rất bất ngờ vì có giáo sư mới, cậu nhìn sang Takagi hỏi:

“Không lẽ năm ngoái ông giáo sư môn Nghệ thuật hắc ám chết hay bị ngu ngốc…”

Nếu tính ra, từ thời Ambrose học ở Hogwarts đã thay bốn vị giáo sư môn này rồi, trong đó ba người hi sinh, một người bị phản ma chú cho hôn mê rồi trở thành kẻ ngu ngơ.

Ambrose cũng tò mò không biết vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật năm ngoái bị làm sao mà rời trường.

Takagi hai mắt lấp lánh nói:

“Năm ngoái là một vị giáo sư rất tốt, ông ta chỉ kém giáo sư Dipet mà thôi chứ hơn hẳn mấy người khác, đó là một người sói tên là Remus Lupin.”

“Người sói? À, chắc ông ta phải uống thuốc và trị liệu rồi chứ nhỉ?”

“Đúng thế, chuyện thuê một người sói tốn không ít giấy mực của các tờ báo năm ngoái, may là giáo sư Lupin làm rất tốt việc của mình. Chỉ là cuối năm học trước, Hogwarts bị tên Tử thần thực tử Peter Pettigrew xâm nhập vào, giáo sư và hắn đã có một trận va chạm, để bảo vệ nhóc Potter, giáo sư Lupin đã bị thương khá nặng, nghe nói ông ta mới phục hồi vào tuần trước.”

“Ồ vậy vị giáo sư này, bị đánh cho gần chết và không kịp hồi phục cho năm học mới.” Ambrose ngoài miệng nói vậy.

Nhưng cậu biết cho dù vị giáo sư Lupin kia có hoàn toàn lành lặn thì ông Dumbledore cũng không mời ông ta trở lại Hogwarts.

Đơn giản vì ngài Lupin kia quá yếu, chỉ Peter Pettigrew không đánh lại được, chứ Ambrose nhìn vị giáo sư chột mắt Moody mới này còn mạnh hơn, nhìn là ra ông ta đã là ma pháp sư cấp 4 rồi, dù chỉ ở nhất đoạn, mới đột phá nhưng vẫn mạnh chán mấy phù thủy cấp 3 khác.

Bên trên đài, giáo sư Moody dường như hoàn toàn dửng dưng trước sự đón tiếp kém nồng nhiệt dành cho mình. 

Phớt lờ bình nước bí ngô trước mặt, ông ta lại lục trong cái áo chùng đi đường của mình, lôi ra một cái chai rượu loại bỏ túi, và tợp một ngụm dài. 

Dumbledore tằng hắng một tiếng, xóa bỏ bầu không khí không được tự nhiên cho lắm hiện tại. Ông ta vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi, mục đích để gây sự chú ý bởi tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt:

“Như tôi muốn nói… chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay.” 

“…”