Vạn Giới Pháp Thần

Chương 355: Nhóc phượng hoàng bất phàm




Thấy thằng bé chột dạ, Ambrose cười đáp:

“Được rồi, có ai bảo gì nhóc đâu, chúng ta vào gặp ông hiệu trưởng đã.”

Rồi Ambrose bước tới một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí. Nó giống như một con đại bàng, một con rắn, một con chồn và một con sư tử tạo giao với nhau vậy.

Cậu nói:

“Kẹo Chanh.”

Lập tức, một cánh cửa mở ra theo hướng cầu thang đi lên, Ambrose và Fayola biết đường lên đi trước còn nhóc Potter lẽo đẽo theo sau không khác nào một đứa trẻ ngoan cả.

Đến lần này Ambrose mới có dịp quan sát kĩ hơn văn phòng của Dumbledore. Đó là một căn phòng hình tròn, rộng rãi, đầy những âm thanh vui vẻ, chứ không nói là buồn cười. 

Một mớ dụng cụ bằng bạc mang hình dáng lạ lùng, xếp trên mấy cái bàn có chân bàn dấp khúc như các cành cây, từ đó cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. 

Trên tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh. 

Lại có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát: cái nón phân loại. 

Ambrose và Fayola nhìn một vòng rồi tự chọn một chỗ ngồi thỏa mái, cả hai vung tai một cái, một bộ trà bánh ngọt xuất hiện, bọn chúng ngồi thưởng thức trong lúc chờ ông hiệu trưởng.

Còn thằng nhóc Potter, nó tò mò đi xung quanh, Ambrose thấy nó tới bên cái mũ phân loại, và đội lại lên đầu. Sau hai tích tắc, nó hét lên:

“Ông nhầm rồi.”

“A, em xin lỗi…” Thằng bé nhìn lại phía Ambrose và Fayola nói.

Nhóc Potter xấu hổ nhìn quanh và lại đi tới bên cạnh một một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim già lụ khụ trông như một con gà tây hom hem bị vặt lông hết một nửa. 

Là chim phượng hoàng Fawkes.

Ambrose và Fayola cũng chú ý tới con phượng hoàng từ đầu tới giờ, thấy thằng nhóc lại định làm gì đó, Ambrose kêu lên ngăn lại:

“Potter lùi lại.”

“Dạ.” 

Thằng bé giật mình hét lên đồng thời lùi một bước về phía sau.

Con phượng hoàng có vẻ bệnh hoạn quá. Hai mắt nó lờ đờ và lông lá nó cứ rụng tơi tả, ngay cả khi bị nhiều người nhìn nó. Thình lình, cả người Fawkes rung lên.

Ambrose biết đây là dấu hiệu, hai người không chờ giáo sư Dumbledore nữa mà tiến tới bên cạnh con phượng hoàng, Ambrose nói:

“Potter, lùi lại, ở đây có lẽ rất nguy hiểm.”

“Vâng, em đi đây.”

Thằng bé lập tức chạy tới phía xa của đầu bên kia căn phòng, nó ánh mắt nửa tò mò, nửa e ngại nhìn Ambrose và Fayola.

Không để ý tới nhóc Potter, Ambrose lập tức lấy ra một quả trứng phượng hoàng của cậu và đặt bên cạnh Fawkes, và ân cần nói:

“Fawkes, giúp nó sống lại.”

Con chim phượng gật gù cái đầu như hiểu lời Ambrose nói, nó kêu lên hai tiếng thánh thót, đôi cánh xòe ra ôm lấy quả trứng, thì vừa lúc đó, con chim bỗng bùng cháy. 

Thấy thế, Harry Potter hét lên kinh hoàng và nhảy lùi ra lưng đụng vào cái bàn giấy phía sau. Hai mắt thằng bé đảo liên hồi nhìn quanh coi có ly nước nào không, định xông tới dập lửa nhưng chẳng thấy gì cả. 

Ambrose và Fayola ánh mắt nhưng động nhìn quả cầu lửa đang bốc cháy, Ambrose vẫn không cảm thấy dấu hiệu nào cho thấy một sinh mạng mới đáng xuất hiện, cậu nói:

“Có lẽ chúng ta phải giúp nó một tay.”

Ambrose liền lấy ra thêm một đống dược liệu, cây cỏ ném vào đám lửa, đây là mấy thứ theo trong sách ghi là giúp chữa thương và phục hồi cho loài chim phượng hoàng…

Cậu phải ném vào đó tới hơn năm cân dược liệu rồi mới có mấy tiếng ‘cách cách’ phát ra, Ambrose vui mừng nói:

“Có vẻ thành công rồi.”

Có điều, cậu vừa dứt lời thì Fawkes réo lên đau điếng, thảm thiết… Quả trứng đang hấp thu quá nhiều phượng hỏa…

“E là Fawkes không chịu nổi.” Ambrose nhìn Fayola nói.

Ambrose không ngờ quả trứng của cậu lại bất phàm tới vậy, phượng hỏa của một con phượng hoàng không đủ để khiến nó sống lại, cứ tình trạng này có thể Fawkes không trọng sinh được có lên.

Fayola lúc này tiến đến, trong tay cô bé hội thụ một ngọn lửa đồng thời không ngừng truyền vào trợ giúp hai con phượng hoàng.

Nhiệt độ xung quanh căn phòng vì vậy không ngừng tăng lên, đám dung dịch trong mấy ông nghiệm sôi lên sùng sục… Bất thình lình, từ đợt sóng ma lục mãnh liệt từ trong quả trứng phát ra, đánh bay tất cả mọi thứ xung quanh.

“Ầm ầm ầm…”

Văn phòng hiệu trưởng đổ nát như vừa bị một cơn bão quét qua, đúng lúc này, cánh cửa văn phòng bật mở, ông hiệu trưởng Dumbledore vội vã chạy vào.

“Chuyền này.” Ông ta ngưng đọng nhìn Ambrose và Fayola hai người.

Rồi bước tới ôm lấy thằng nhóc Potter, lúc này nó đang co mình ôm đầu hoảng sợ đứng trong một góc, kèo thằng bé về phía sau lưng, xong rồi mới kinh hãi nhìn về phía Ambrose và Fayola hai người.

Fayola khuôn mặt trắng đi, cô bé thâm trầm nói:

“Mình không chịu nổi rồi, Ambrose, cậu nhanh nghĩ cách đi, nó bây giờ không cần lửa nữa, mà cần năng lượng, rất nhiều năng lượng…”

“Năng lượng… năng lượng à… đúng rồi.” Ambrose lẩm nhẩm rồi thốt lên một tiếng.

Ngay sau đó cậu lục lọi trong cái túi thi chú mở rộng không gian của mình lấy ra mấy mảnh gỗ vụn, mấy miếng vỏ cây trắng muốt. Đây là phần còn lại tách ra từ cây thế giới Táo Vàng trước khi nó sống lại. 

Quang tất cả vào trong ngọn lửa, Ambrose và Fayola đều hồi hộp chờ đợi.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Bên trong đám lửa xảy ra liên tiếp các vụ nổ ung tai, mặt đất rung lên cầm cập, cả lâu đài vì thế cũng rung lắc.

Vèo vèo… ba tia tỉa phun ra, nó rơi xuống các bức tường, sản nhà, và nóng tới nỗi khiến đá phản tan chảy.

Mấy bức tranh trên tường lập tức tỉnh dậy, các ông các bà cựu hiệu trưởng nháo cả lên.

“Cháy cháy… sao Văn phòng của Hiệu trưởng lại cháy như thế này.”

“Đi mau, không thấy là quả cầu lửa kia ư… nó sắp ấy rồi…”

“Chạy mau bà con ơi…”

“Nhưng tôi là gì còn chỗ nào…” Một vị hiệu trưởng đen trắng nói.

“Đi với tôi, tời lâu đài Deaearean, ở đó đủ chỗ cho mọi người.”

“Ok.. ok… go go go..”

….

“Nguy rồi. Nó sắp nổ” Fayola cảm thấy không ổn, thình lình nói. 

Ngay tức thì, cô bé tóm lấy Ambrose chạy ra xa khỏi quả trứng phượng hoàng, đồng thời, tay tung ra một ma pháp trận bảo vệ.

Thanh ma pháp trượng Aquaetigni cũng được cô bé gọi ra trấn giữ ở trung tâm tòa ma pháp trận.

“BÙM BÙM…”

Một làn sóng lửa mãnh liệt phun trào, lan tỏa khắp căn phòng hiệu trưởng, nó xóa sạch tất cả mọi thứ ở bên trong, để lại một căn phòng trống trơn…

Và, ở trung tâm căn phòng, con phượng hoàng Fawkes chật vậy rơi xuống đất, trông nó xơ xác hơn cả lúc chưa trọng sinh, không một cọng lông trên người, chả khác gì một con gà bị làm thịt trên bàn thờ cả.

Nhìn lên trên là một quả cầu lửa đang cháy hừng hực, quả trứng phượng hoàng của cậu không ngừng nứt vỡ, từng mảnh vỏ trứng rơi ra và cháy trên không trung truyền lại năng lượng cho con phượng hoàng con.

“Ầm ầm ầm…”

“Tíu Tíu Tíu…”

Một tiếng hót cao ngát vang lên, báo hiệu một sinh mệnh mới đã ra đời.